Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 1 - Chương 107: Tôi nuông chiều, ai có ý kiến?




Edit: susublue

"Tiểu Yên, vì sao vừa thấy người đến là tôi thì em lại lập tức rời khỏi đó?" Đôi mắt phượng hẹp dài đầy vẻ đau lòng, nhìn Mộc Yên đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt Tạ Phong rất phức tạp.

"Tôi bỏ đi không liên quan đến Tạ Phong tiên sinh." Giọng nói lạnh lẽo như băng như một cây đao đâm thẳng vào lòng Tạ Phong.

"Em là trợ lý của tòa soạn Triêu Dương sao?" Khuôn mặt đẹp hơi nhăn, thu lại biểu cảm bi thương vừa rồi, trêu tức nói, "Nhà họ Dung còn bắt em ra ngoài kiếm tiền ư?"

" Chúng ta không quen." Lướt qua Tạ Phong, Mộc Yên không muốn nói nhiều với anh. Cô vốn không có hứng thú với vị trí trợ lý tổng thanh tra của tòa soạn Triêu Dương, bây giờ lại gặp Tạ Phong ở đây, dienxdafnllequysdoon nếu Dung Lạc không thích cô đi với Tạ Phong thì cô cũng không muốn ở đây lấy thông tin nữa, vì vậy vẫn nên nhanh chóng bỏ đi thì tốt hơn, nhưng mà lại không ngờ gặp anh ở đây.

Giỏi cho một câu chúng ta không quen, Tạ Phong không còn kiên nhẫn với Mộc Yên nữa, kéo tay trái của cô qua, giữ tay cô đè qua một bên xe, Mộc Yên nhíu mi nhanh chóng giãy dụa, nhưng lại không ngờ rằng Tạ Phong lại có sức quá lớn. Hơn nữa cánh tay trái của cô đã từng bị thương nên bị Tạ Phong giữ chặt ở phía sau thì không thể dùng sức được. Đáng chết, người đàn ông này còn biết nhược điểm của cô!

"Buông ra!" Mộc Yên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.

"Yên Yên." Tạ Phong nghiêng người về phía trước, khiêu gợi thâm tình nỉ non, như là đôi tình nhân xa cách lâu ngày gặp lại vậy, đôi mắt màu hổ phách cũng đầy thâm tình.

"Cút!" Không chút khách sáo đá một cước vào đầu gối anh, ngoại trừ  Dung Lạc thì Mộc Yên rất ghét đụng chạm với bất cứ ai. Nhưng không ngờ Tạ Phong lại chịu đựng đau, không hề có ý buông cô ra, ngược lại càng nắm càng chặt, quả thực có thể bẻ gãy xương cốt của cô, Mộc Yên kinh sợ, người đàn ông này đã từng được huấn luyện.

"Yên Yên, sao em lại có thể nhẫn tâm với anh như vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, thậm chí còn có ý làm nũng, ngón tay trắng nõn đang muốn xoa mặt của cô thì lại bị cô quay đầu né tránh.

"Tốt nhất anh bỏ tay ra cho tôi!" Ngũ quan xinh xắn nhiễm đầy ý lạnh, bị Tạ Phong động đến vết thương cũ trên cánh tay trái, Mộc Yên nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

"Buông tay?" Khuôn mặt Tạ Phong đầy ý cười, cười đến khuynh thành, ánh mắt lại đầy vẻ ác độc và bi thương, "Sao vậy, Yên Yên, anh làm em đau sao? Không có dịu dàng như Dung Lạc phải không?" Giọng điệu đột nhiên cao lên, cứ nghĩ đến cảnh cô và Dung Lạc vô cùng thân thiết thì Tạ Phong lại điên cuồng không khống chế được."Em thật sự nghĩ Dung Lạc tốt như vậy sao? Lòng dạ tên đó nham hiểm hơn em tưởng tượng rất nhiều!"

"Không liên quan gì đến anh." Vết thương cũ trên cánh tay trái có chút đau, Mộc Yên dùng sức giãy dụa nhưng lại bị Tạ Phong giữ chặt lấy.

"Yên Yên, anh thích em!" Đột nhiên Tạ Phong bình tĩnh lại rồi bất ngờ dịu dàng thông báo.

Mộc Yên nhíu mi, phức tạp nhìn Tạ Phong, cô cảm thấy kỳ lạ, vì sao gần đây cứ nghe được mấy lời khó hiểu vậy, đầu tiên là Lưu Nhân Nhân sau đó lại là Tạ Phong, cả nam lẫn nữ cứ đến liên tục.

"Tạ Phong tiên sinh, tốt nhất anh nhanh chóng buông tôi ra, tôi cũng không có tâm trạng nghe anh đùa giỡn." Bọn họ cũng chỉ gặp mặt vài lần, nhưng Mộc Yên lại không biết mình có sức quyến rũ lớn như vậy.

"Yên Yên, anh không hề giỡn, anh thật sự thích em, thích từ lâu rồi." Thấy cô không tin, Tạ Phong lại nhấn mạnh thêm mấy lần.

"Tôi không thích anh." Giọng điệu chắc chắn làm cho Tạ Phong như rơi vào Địa ngục. Nắm lấy cổ tay cô, dùng sức đè Mộc Yên lên xe thể thao, giữ chặt thắt lưng của cô áp sát vào cửa xe. Nhìn đôi môi hồng trước mắt, cơn tức bắt đầu sôi trào rồi hung hăng hôn lên môi cô nhưng lại bị Mộc Yên né tránh sau đó đá anh một cước.

Thấy Tạ Phong vừa bị đá văng ra đã muốn tiến lên bắt cô, Mộc Yên nâng chân trái lên hung hăng đá vào bụng anh, ai ngờ Tạ Phong bị thương nặng vẫn chưa từ bỏ ý định. Mộc Yên nhíu mi, đùi phải bổ xuống vai Tạ Phong làm cho anh chống đỡ không được ói ra một ngụm máu."Yên Yên!" Tạ Phong rống giận, dùng sức cầm lấy đùi phải của cô vừa mới đánh vào người mình.

Mộc Yên cố gắng né tránh nhưng lại bị đối phương cầm chặt lấy, động cũng không thể động.

"Không nên đụng đến điểm mấu chốt của anh." Theo Tạ Phong nắm chặt lấy mắt cá chân của cô, nhưng cô lại đá một cước vào ngực anh. Không chịu được vết thương nặng như thế, Tạ Phong lại ói ra hai ngụm máu nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy đùi phải của cô không buông.

"Buông tay!" Mộc Yên gầm lên.

"Không buông!" Bởi vì liên tục bị Mộc Yên đá nên Tạ Phong mất máu, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Muốn chết!" Không thể rút đùi phải trở về, nhìn thấy anh đã tái nhợt mặt mà vẫn ôm chặt cô không buông thì sắc mặt Mộc Yên cũng trở nên rất khó coi, cô không biết vì sao Tạ Phong lại cố chấp như vậy.

Lại dùng sức một lần nữa, Mộc Yên nhanh chóng rút đùi của mình ra, rốt cuộc Tạ Phong cũng không kiên trì được nữa ngã xuống trên người cô.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Tạ Phong nắm chặt lấy tay trái."Yên Yên, anh thật sự rất thích em." Suy yếu nói xong câu đó, Tạ Phong liền hoàn toàn hôn mê. Thật tốt, có thể ngã vào trong lòng cô, trong cơn hôn mê, đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên.

Mộc Yên muốn đẩy người ngã vào trong lòng mình ra, nhưng lại không ngờ tay trái lại bị anh nắm chặt lấy, đẩy thế nào cũng không được. Bất đắc dĩ nhíu mi lại, vừa vặn nhìn thấy có người vội vàng chạy từ xa đến đây.

" Cô đã làm gì anh ấy, Đàm Kiệt tức giận mang theo vài người hoang mang rối loạn chạy tới. Ai chẳng biết ngôi sao đều dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, cô gái này đã làm gì Tạ Phong mà trên mặt anh toàn là máu.

"Kêu anh ta buông tôi ra."

Mộc Yên nhìn về Đàm Kiệt lớn tiếng ồn ào với mình, rõ ràng là tên này bám lấy cô không buông.

Hổn hển đi lên, Đàm Kiệt mới phát hiện Tạ Phong đang nắm chặt lấy tay Mộc Yên. Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Mộc Yên, Đàm Kiệt nhịn không được rùng mình một cái, dienxdaffnlleequysdo0n nhưng nhìn thấy Tạ Phong chảy máu thì lại hung ác nhìn cô, "Vị tiểu thư này, dù có thế nào thì tôi tin tưởng camera ở bãi đỗ xe sẽ chứng minh tất cả." Hiện tại việc cấp bách là đưa Tạ Phong đến bệnh viện, gọi 120 rồi chờ xe cấp cứu tới, Mộc Yên bất đắc dĩ cũng phải ngồi trên xe cứu thương đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Dọc theo đường đi Đàm Kiệt nhìn Mộc Yên như nhìn kẻ thù vậy, nhưng liếc nhìn thấy Mộc Yên bị Tạ Phong nắm chặt tay thì anh cũng đoán được tầm quan trọng của cố đối với Tạ Phong. Làm đại diện cho Tạ Phong nhiều năm như vậy, anh biết Tạ Phong vẫn luôn đặc biệt quan tâm một người phụ nữ, nếu anh đoán không sai thì người đó chính là vị tiểu thư lạnh lùng ngồi ở chỗ này. Anh thật không biết cô ta có cái gì tốt mà lại làm cho Tạ Phong buông bỏ cơ hội phát triển ở nước Mỹ chạy về nước dốc sức làm lại từ đầu.

"Vị tiểu thư này, tôi mặc kệ cô là ai, nhưng làm cho Tạ Phong bị thương nặng như vậy, chúng tôi sẽ để luật sư riêng của anh ấy đến gặp cô, cố ý hại người thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật." Từng câu từng chữ của Đàm Kiệt đều có khí thế bức người, đánh thẳng về phía Mộc Yên.

Mộc Yên lại dựa vào chỗ ngồi, từ từ nhắm hai mắt lại giống như đang ngủ, không hề để ý tới những lời chỉ trích. Đối với cô thì người không phạm ta ta sẽ không phạm người, nhưng anh ta lại không nhận ra điều này, nếu không cô cũng không muốn tốn sức đánh anh ta.

Nhìn Mộc Yên không để ý tới mình, Đàm Kiệt như bị đánh một quyền vào mặt vậy, muốn phát hỏa cũng không được nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Mộc Yên.

Bệnh viện ở trung tâm thành phố A.

Đàm Kiệt lấy điện thoại ra vội vàng gọi cho viện trưởng của bệnh viện.

Trong phòng bệnh tư nhân cao cấp, Mộc Yên ngồi cạnh giường bệnh, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng đẩy cửa đi vào thì hơi giật mình.

"Bác sĩ Tạ Thần?" Giọng điệu nghi hoặc.

"Mộc Yên tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Đàm Kiệt nhíu mày, người trên giường bệnh nửa chết nửa sống, hai người kia còn có tâm trạng đứng đây chào hỏi, "Anh Tạ Thần, anh vẫn nên xem cho em trai mình trước đi."

Em trai? Mộc Yên trầm mắt xuống, bác sĩ Tạ Thần lại còn có một em trai yêu nghiệt như Tạ Phong.

Nhìn thấy Tạ Phong nằm ở trên giường, Tạ Thần nhìn Đàm Kiệt lạnh lùng nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành cái dạng này?"

"Tạ đại thiếu gia, anh nên hỏi vị tiểu thư kia thì tốt hơn." Đàm Kiệt châm chọc.

Liếc mắt nhìn Mộc Yên vẫn bình tĩnh như trước, Tạ Thần có chút nghi hoặc, sau một lúc lâu anh mới nghiêm túc nói, "Để tôi xem trước đã."

Cầm lấy dụng cụ y tá đưa, Tạ Thần nghiêm túc xem xét miệng vết thương trên người Tạ Phong, cầm lấy kéo giải phẫu cắt quần áo loang lổ vết máu trên người Tạ Phong, anh cầm bông gòn thấm cồn rửa sạch miệng vết thương. Bông gòn màu trắng thấm rượu sát trùng nhiễm đầy máu tươi bị ném vào thùng rác, trong không khí đầy mùi máu tươi. Đàm Kiệt đứng bên cạnh thầm nghĩ muốn giơ chân lên. Anh thật không biết người phụ nữ này có cái gì tốt, nhìn thấy Tạ Phong bị nặng như vậy không những không thấy áy náy mà còn tỏ vẻ vô tội ngồi ở đó. Vì sao Tạ Phong lại thích một người phụ nữ máu lạnh vô tình như vậy, Thiên Hậu, ngôi sao điện ảnh và truyền hình Nguyễn Tường tiểu thư thích anh như vậy mà ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không cho người ta, người phụ nữ này kém hơn Nguyễn Tường không biết bao nhiêu lần vậy mà anh lại nhớ nhung mỗi ngày.

Bông gòn ướt đẫm mùi cồn lau qua miệng vết thương ở đầu gối Tạ Phong, làm cho anh đau đến mức nhíu mi.

Bôi thuốc tốt nhất cho Tạ Phong xong, Tạ Thần quấn thêm vài lớp băng vải trắng, anh không ngờ Tạ Phong lại bị thương nặng như vậy. Trong quá trình quấn băng vải, bởi vì đụng đến miệng vết thương nên Tạ Phong nằm trên giường bệnh nhịn không được rên nhẹ vài tiếng. Thấy anh như vậy Đàm Kiệt hoàn toàn đỏ mắt, Tạ Phong còn rất nhiều lịch làm việc, bị thương nghiêm trọng như vậy sợ là trong vòng ba tháng sẽ không thể làm việc. Còn xương bả vai của Tạ Phong cũng có vết thương, lỡ như để lại sẹo thì làm sao. Vì thế mỗi khi Tạ Phong nhẹ rên thì Đàm Kiệt liền hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Yên.

Sau khi băng bó xong, Tạ Thần quay đầu lại nói với Đàm Kiệt, "Không sao rồi, nó bị như vậy phỏng chừng cũng không thể làm việc được. A Kiệt, Tiểu Phong nhờ anh chăm sóc." Nói xong thì dặn dò những món ăn trong lúc bị thương Tạ Phong phải kiêng, Đàm Kiệt cũng nhớ kỹ.

Một lát sau, Tạ Thần mới nhìn về phía Mộc Yên đang ngồi bên kia, liếc nhìn tay trái cô luôn bị Tạ Phong nắm chặt thì anh cũng đã đoán được gì đó.

"Mộc Yên tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tạ Thần vẫn luôn duy trì nụ cười ôn hòa.

Mộc Yên nhìn thấy người đàn ông xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, lúc này mới cảm thấy khuôn mặt của anh và Tạ Phong quả thật có chút giống nhau, nhưng vẻ đẹp của Tạ Thần là hiền lành, còn vẻ đẹp của Tạ Phong lại là quyến rũ.

"Anh ta không chọc tôi thì tôi sẽ không động vào anh ta." Ngụ ý chính là điều này do Tạ Phong tự tìm. Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, hơn nữa giọng Mộc Yên vốn không quá lạnh nhạt, làm cho Tạ Thần cảm thấy anh tìm lầm người rồi, cô gái này nhất định sẽ không nói tỉ mỉ cho anh nghe.

Vừa nghe thấy lời này, cơn tức của Đàm Kiệt liền dâng lên, "Này, vị tiểu thư này, rõ ràng là cô đả thương Tạ Phong đến mức phải vào bệnh viện, sao lại không có chút áy náy vậy?"

"Cô đã ra tay với Tiểu Phong sao?" Tạ Thần khiếp sợ, anh không ngờ cô nhóc của Dung Lạc lại có thân thủ lợi hại như vậy.

"Thần thiếu, chính là cô ta ra tay với anh Tạ Phong, không tin thì camera theo dõi có thể làm chứng." Đàm Kiệt chỉ vào Mộc Yên, tuyệt không cảm thấy hành vi của mình tiểu nhân chỉ vì cô nhỏ hơn mình.

Mộc Yên không kiên nhẫn nhìn Tạ Thần, nói, "Bác sĩ Tạ Thần, có cách nào làm cho anh ta buông tay ra không?" Cô nhìn tay trái mình bị Tạ Phong nắm chặt, Mộc Yên đã hoàn toàn không còn nhẫn nại để ngồi ở đây nữa.

"Chuyện này..." Tạ Thần đứng dậy thử nửa ngày, nhưng vẫn không có cách khiến Tạ Phong đang hôn mê buông tay ra, dù sao đây là động tác của người người bệnh khi mất đi ý thức, bình thường cũng không có cách nào làm cho nó buông tay. Tạ Thần rút một ngón tay của Tạ Phong ra thì anh lại dùng sức nắm chặt hơn một chút nữa nên Tạ Thần đành phải thôi.

Mộc Yên đành phải dùng tay còn lại lấy di động trong túi áo ra, động tác này của cô khiến Tạ Thần lập tức đứng lên, hỏi cô, "Cô muốn làm gì?"

"Gọi cho Lạc Lạc." Giọng điệu bình tĩnh nhưng lại làm cho Tạ Thần cướp điện thoại trong tay cô.

"Mộc Yên tiểu thư, chúng ta nghĩ biện pháp khác được không?" Nói giỡn, lúc này mà gọi cho Dung Lạc đến đây, nhìn thấy cảnh tượng này, không hủy bệnh viện của anh mới là lạ! Dù thế nào cũng là nhị thiếu Tạ gia trêu chọc cô nhóc này trước, theo hiểu biết của Tạ Thần về Dung Lạc, người phụ nữ của anh ta bị người khác trêu chọc lại còn bị túm tay không buông như vậy, Tạ Phong tuyệt đối chết chắc rồi.

"Đưa đây." Giọng điệu chắc chắn.

"Chúng ta nghĩ cách khác." Tạ Thần cách xa Mộc Yên một chút, trong lòng nhịn không được oán thầm, dien;daffn*lle#quysdo0n bà cô này còn ngại chưa đủ loạn sao, Dung Lạc đến đây thì bệnh viện này của anh sẽ đóng cửa.

Thấy Tạ Thần nói như vậy, Đàm Kiệt không hiểu rõ, vừa nhìn thấy đại thiếu gia Tạ gia cũng đối xử khách sáo với cô gái máu lạnh này thì anh liền tức giận nói, "Mộc tiểu thư, chuyện đến mức này rồi cô còn muốn gọi điện thoại cho ai, gọi cho ai cũng không thể làm cho vết thương của Tạ Phong tốt lên. Cô đã không xin lỗi thì thôi, nhìn thấy anh ấy nằm trên giường bệnh, cô vui vẻ lắm phải không? Rốt cuộc cô là con nhà ai, sao lại thiếu giáo dưỡng như vậy, là ai mà có thể nuông chiều cô đến mức làm càn như vậy?"

Đàm Kiệt vừa nói xong thì chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa đi vào, vừa mở miệng đã nói một câu lạnh như băng, "Tôi nuông chiều, ai có ý kiến?"

Bởi vì trên người anh ta tỏa ra khí lạnh mạnh mẽ làm cho người trong phòng bệnh đều nhìn ra cửa.

Tạ Thần nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Dung Lạc thì thầm kêu không tốt. Tay cũng buông di động Mộc Yên ra. Một tiếng “ Bịch” vang lên, di động rơi xuống đất.

Mộc Yên thấy người tới thì bĩu môi, gọi một tiếng, "Lạc Lạc!"

Dung Lạc nhìn Mộc Yên ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, hơn nữa giọng điệu vừa rồi nghe như đang trách cứ, cảm thấy đau lòng giống như đứa nhỏ nhà mình bị ức hiếp vậy, sắc mặt anh càng lúc càng lạnh hơn.