Thỉnh Quân Tự Trọng

Chương 76: (Hoàn chính văn)




Editor: Miri

- -------------

Giữa mùa hạ Đông Khải năm thứ tám, Đại Ninh, An đế trèo lên tường thành, ban bố chiếu cáo tội của mình, làm sáng tỏ bản án cũ Sơn Nam mưu phản, nhường ngôi cho Hà Tây tiết độ sứ.

Trú quân Lư Long dâng tấu, nguyện bảo vệ tân quân. Nhan thị dâng tấu, nguyện làm thần.

An Thừa Bính của trú quân Tây Xuyên nghe tin, nửa tháng sau dâng tấu sẽ vẫn như cũ, phò tá tân quân.

Tân triều chưa được định quốc hiệu, các tộc ở Tây Bắc nguyện kết giao với tân triều, cầu nối lại tình xưa.

Tháng tám, Hà Tây tiết độ sứ xưng hiệu là Xích đế, niên hiệu là Hỏa Đức, khoác cổn phục lên ngôi, tuyên bố xây dựng triều đại mới, phục hồi tên cũ của Thanh Kinh là Trường An, chọn nơi này làm kinh thành.

Sơn hà bình định, bụi mù tạm tán, chiến hỏa tắt đi. Gió thoang thoảng hương thơm phất qua hồ nước ngoài sân, một năm qua thật nhanh. Cho qua ngày đoạn tháng, mười xuân thu đã qua. Lại quay đầu, loạn thần năm đó, tặc tử cách đây chưa bao lâu, đã lên ngôi vấn đỉnh.

Đại điện Hàm Nguyên đã rửa sạch mùi máu, đế vương trẻ tuổi vừa đăng cơ bắt đầu lộ mũi nhọn. Sơn hà này đã sắp quỳ dưới chân hắn.

"Chư đạo thần giả, vẫn giữ theo chế độ cũ. Kẻ nào không theo khuôn phép, sẽ đánh."

"Sơn hà quốc thổ, một tấc không cho, giọt nước không bỏ. Ai dám đào núi phá sông, tất diệt vong."

Một đời vua, một đời thần, các thần tử mới của triều cũng ngầm hiểu tại sao thái độ của tân đế đối với chư đạo lại như vậy, nhưng ngại với lần huyết tẩy điện Hàm Nguyên của vị này trước kia, lại còn liên tục nghe từ cút khi nghị sự, vậy nên đành nghiền ngẫm thánh tâm, nhất thời không dám nói gì, chỉ đợi ngày sau từ từ mưu tính.

Đương nhiên, chuyện nhóm thần tử mới quan tâm nhất chính là Hình Bộ Thượng Thư của tiền triều, Nhan Tuế Nguyện. Dù sao ai cũng đã nghe câu chuyện quá khứ về tân đế và Nhan Tuế Nguyện dây dưa với nhau vì muốn đồng nhất ý kiến.

Nhắc đến chuyện này, nhóm thần tử mới thật sự là lo lắng không thôi. Nhan thượng thư xưa nay tính thẳng như dây đàn, nếu tân đế vẫn si mê không tỉnh một hai phải dây dưa, chỉ sợ là Lư Long và Nhan thị lại muốn nhấc lên mưa gió.

Không nói được, không nói được, nhóm người không hẹn mà đồng lòng, giả vờ làm kẻ si điếc liệt tay chân.

Đang lúc chúng thần nghiêm mặt nín thở, đế vương trên cao mặc cổn phục thêu núi sông, chuỗi ngọc trên miện lắc lắc nhẹ nhàng, bỗng nhiên đứng thẳng người.

Ánh mắt Trình Tàng Chi rơi thẳng xuống Nhan Tuế Nguyện mặc y phục màu tím, trang sức trên người là hình cá vàng, lông mày buông xuống, tựa như dãy núi xa kéo dài đến chân trời. Hắn nhìn vẻ mặt im lặng của Nhan Tuế Nguyện, không sợ không nhục. Mấy lời muốn nói bỗng nhiên ứ nghẹn trong họng, dù cho trước khi đăng triều hắn đã uống một vò rượu, nhưng hắn vẫn không dám hỏi —— rốt cuộc ngươi có thích ta hay không.

"Nhan ái khanh, chủ soái của trú quân Lư Long xưa nay đều do nhiều thế hệ Nhan thị gánh vác, vậy thì triều đại này cũng giao vào tay ngươi."

Nhóm thần tử mới sửng sốt, An Thừa Bính đầu hàng, bệ hạ cũng đoạt lại quân quyền, sao đến chỗ Lư Long lại là uỷ quyền? Những người liên quan đều biết rằng cả tộc tân đế bị diệt là do chủ soái tiền nhiệm của Trung Ninh Quân, Nhan Đình tính kế. Lúc này, hành động của tân đế đúng là làm cho nhóm thần tử này không hiểu nổi.

"Thần, thẹn không dám nhận. Người nhà của thần tranh quyền trong quân, chịu đủ tổn hại, bởi vậy có thể thấy, chỉ khi giao quân quyền vào tay quân vương mới có thể yên bình. Thỉnh bệ hạ nghĩ lại."

Ai ngờ Nhan Tuế Nguyện lại cự tuyệt.

Trình Tàng Chi im lặng ngầm đồng ý, lại nói: "Chức Tể tướng vẫn còn trống ——"

"Tư lịch* của thần còn thấp, thân lại mang tội của trú quân Lư Long, không dám nhận."

Nhan Tuế Nguyện lại cự tuyệt cơ hội làm tể làm tướng?! Nhóm thần tử không khỏi ngó vị thượng thư tiền triều này thêm vài lần, người như ngọc khắc, mi dài tóc mượt, khí độ nhã nhặn. Chỉ có điều là tâm tính quá thẳng, không biết tốt xấu, cứ thế mà bỏ lỡ cơ hội lưu danh thiên cổ.

Đang lúc nhóm thần tử không ngừng chửi thầm, Trình Tàng Chi lại mỉm cười trong mặt, tiếng nói át cả đại điện, "Ái khanh không muốn làm tể làm tướng, vậy phong vương thì sao?"

"Phong hào, là [ Tư ] nhé?"

Tân đế cứ như vậy mà thẳng thừng định ra một tước vị Tư vương cha truyền con nối.

Khi quần thần phản ứng lại xong mới nhớ tới sách sử cũng từng ghi lại một vị Tư vương gọi là Trần Tư vương. Vậy thì vị tư vương mới này, hiển nhiên là Trình Tư vương.

Nghĩ thông suốt ngụ ý trong đó, chúng thần đồng loạt nín thở ngưng thần nhìn vào ánh mắt ẩn nhẫn của Nhan Tuế Nguyện, chờ tràng gió lốc tiếp theo.

"Còn đất phong thì..." đế vương ở trên vạn người, chậm rãi mở ra hai tay, thẳng thắn, "Thích nơi này không?"

—— con người của ta, cũng không giam giữ được ngươi sao?

—— ta đã bị giam mười năm, ngươi còn muốn làm lao ngục cho quãng đời còn lại của ta sao?

Mặc dù ta là người ngươi để trong lòng dù không nói thích, mặc dù ngươi áy náy vị Nhan thị, mặc dù ngươi muốn buông bỏ tương lai phong vương bái hầu, ta cũng muốn làm mảnh đất phong che chở giam giữ ngươi cả đời này. Không tiếc mọi thứ, không hối không oán.

Nhan Tuế Nguyện luôn biết Trình Tàng Chi không tự trọng, gần như là mặt dày chín thước, nhưng cũng không ngờ tới cảnh tượng lúc này. Mà tại sao Trình Tàng Chi lại có thể ngang nhiên làm vậy, y cũng đã hiểu ra —— vì tình, ai cũng sẽ lo sợ, chỉ khi nhận được một đáp án vô cùng chắc chắn thì mới có thể an tâm.

Cổng trời cửu thiên rộng mở, gió mạnh đánh úp lại. Chúng thần gần như bị chọc mù mắt, có tiếng thở dài tan theo gió, tất cả đều tỏ vẻ bó tay, nhưng lại cũng xen lẫn đồng ý.

Ánh nắng ban mai chan hòa vui vẻ chiếu ngược hướng, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai mắt Trình Tàng Chi đang mỉm cười, đáy mắt lại toàn là lo sợ. Nhan Tuế Nguyện phất tay áo ba lần, hai tay nâng lên, khom người cúi đầu nói: "Thần, rất thích."

Thứ mà Trình Tàng Chi muốn cũng chỉ là một câu thích. Làm sao mà y lại không muốn cho hắn?

Rượu tiếp can đảm trong bụng Trình Tàng Chi lúc này mới nóng lên, nóng tới mức bùng lên tới tim, đốt vào mắt. Câu thích này của Nhan Tuế Nguyện, hắn không dám hỏi đã lâu, lâu lắm rồi. Khi hắn hỏi ra câu thích đó, dường như tất cả núi băng, sông cạn, ngọc đục trên thế gian này đều lập tức biến mất, lại tựa như trái tim treo cao rơi xuống, lồng ngực được tẩy rửa tái sinh.

May mà người hắn cầu nguyện trăm năm, nguyện ý bình định sơn hà cùng bất an của hắn.

Tương lai vô tận phía sau thanh niên trên điện được dát lên một tầng nắng mỏng, gió lốc quần thần tưởng tượng ra hóa thành hư không, phong cảnh tươi đẹp vô cùng.

Lại là một ngày 15/8, trăng vẫn tròn như mọi năm, nhưng lại chỉ có nhân thế lận đận biết rằng, từng ngọn cỏ cành cây trên thế gian đã sớm không còn như ngày hôm qua.

Chư vị đại thần trong nội các nghị sự đang nơm nớp lo sợ không dám mở lời, đế vương mặc long bào đỏ đen đang nén giận trong lòng.

Tiết độ sứ của các đạo đều dâng biểu tấu muốn thần phục, nhưng cũng yêu cầu muốn kết thông gia với quân vương. Nhưng trớ trêu thay, tâm của tân quân lại không ở đây. Ai dám nói thì không phải chỉ là một chữ cút, mà là hai chữ "chết đi".

Nội thị vội vàng thỉnh vị Tư vương đang chỉnh đốn quân vụ của Lư Long về, mới khiến cho chúng thần có thể còn sống.

Nhan Tuế Nguyện phất tay cho lui người đốt hương, đi về hướng đế vương đang ngồi trên long ỷ.

Trình Tàng Chi vừa thấy một bóng tím, lập tức động mặt, "Chuyện của ngươi xong rồi?"

Nghe ra được bất mãn trong giọng hắn, Nhan Tuế Nguyện lại cười khẽ, "Bệ hạ sầu muộn vì chuyện thay đổi nội quy ở quân đội?"

"Phương pháp của các vị hiền triết quả thật rất nhiều, dù sao cũng phải bỏ bả để lấy tinh hoa ra mà dùng." Trình Tàng Chi đứng dậy đón Nhan Tuế Nguyện, ôm người vào lòng, "Hoài Nam, Kiếm Nam muốn nhét người vào chỗ ta, ngươi thấy sao?"

Trình Tàng Chi nâng cằm Nhan Tuế Nguyện, ánh mắt nhìn xuống, khó hiểu đang có ý gì. Nhan Tuế Nguyện nhìn hắn một lát, chậm rãi rũ mi, "Nếu dung mạo không đến mức họa quốc, cho phép."

"......"

Trình Tàng Chi ngậm miệng hồi lâu mới nói: "Chậm, đã có người mê hoặc được vua rồi."

Nói xong, cúi đầu xuống, lại bị Nhan Tuế Nguyện nghiêng đầu tránh.

"Đừng nói sang chuyện khác." Nhan Tuế Nguyện kéo tay hắn xuống, vẻ mặt bình tĩnh, "Chuyện người kế vị, ngươi tránh không được."

Trình Tàng Chi ây da một tiếng, hắn có thể dễ dàng đùa qua lừa gạt triều thần nơi đó, nhưng tới chỗ Tư vương thì không lừa được một câu.

"Sao nào, ngươi thật sự muốn ta lập nam hậu? Ta không ngại đâu, nhưng mà ta không muốn thấy ngươi bị giam ở hậu cung."

Nếu không, lúc trước hắn cũng đã không cần phong tước vị Tư vương trên vạn người.

Nhan Tuế Nguyện ngước mắt nhìn chăm chú Trình Tàng Chi, buồn bực thở dài, "Bớt nói linh tinh."

Trình Tàng Chi vùi đầu vào cổ y, suy tư một lúc lâu, mới nói: "Sửa họ cho Vu Lập đi, sau này gọi nó là Trình Lập Tuyết. Giúp cho phần mộ tổ tiên Vu Chấn tiếp tục hương khói, cũng coi như ta đền đáp cho hắn."

Nghe vậy, Nhan Tuế Nguyện dùng một giọng không rõ cảm xúc bảo, "Ngẩng đầu."

Trình Tàng Chi cười nhẹ, chỉ sợ là Nhan Tuế Nguyện không tán đồng hành động này của hắn. Hắn ngẩng đầu, chờ Nhan Tuế Nguyện lải nhải oán trách, Nhan Tuế Nguyện lại chậm chạp không nói, hai người đối diện, đột nhiên Nhan Tuế Nguyện động thủ.

Cũng như hắn vừa làm, Nhan Tuế Nguyện nâng cằm hắn lên, dán môi vào.

Môi lưỡi chạm nhẹ, toàn là nóng bỏng trong tim. Hiếm khi Trình Tàng Chi được hưởng thụ y chủ động, tiếp chiêu rất nhiệt liệt, đảo khách thành chủ.

Trong nụ hôn dài, ánh trăng chồng lên sương hoa khó phân biệt, kim sa ướt sũng, một trướng lụa đỏ vương đầy hương.

Y cho rằng cõi lòng của hắn tràn đầy thịnh thế, thứ hắn muốn nhất lại là y.

Hắn muốn thịnh thế, vậy thì dù có phải vạch ra vết thương cả đời, y cũng muốn ý nguyện của hắn trở thành sự thật.

Một đời này, núi sông có chủ, người có nhà về. Không uổng công thiếu niên băng qua khổ sở lạnh lẽo, không phụ mấy năm mệt mỏi truy đuổi.

— HOÀN CHÍNH VĂN —

Lời tác giả:

Trần Tư Vương là Tào Thực, không liên quan đến nhân vật trong sử, mượn tên thôi.