Thỉnh Quân Tự Trọng

Chương 52




Editor: Miri

- --------------

"Nói đến vô tình, Nhan Tuế Nguyện có thể xem như là nam nhân vô tình bậc nhất rồi." Gia Cát Loan nhìn chén rượu hoa đào kia, "Ngươi nói xem, các ngươi cũng coi như đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, giờ y dùng một chân đá văng ngươi, đá không hề do dự."

"......"

Trình Tàng Chi rũ mắt, trong lòng tính nhẩm, Nhan Tuế Nguyện đã nửa tháng không nói chuyện với hắn rồi. Tâm tư hắn thay đổi liên hồi, bảo: "Cũng không phải lần đầu bị đá, quen rồi."

Hắn bỗng nhiên cười nhìn Gia Cát Loan, "Cái người đến cả tư cách bị đá còn không có như ngươi, không trải qua thì không hiểu đâu."

Gia Cát Loan bị hắn dùng ánh mắt "ngươi không hiểu đâu" nhìn tới mức bực bội nhảy dựng, "Trình Tàng Chi, ta chúc tình đồng liêu của ngươi vĩnh viễn bền lâu."

Trình Tàng Chi cười một tiếng, mới gọi tới Triệu Quyết, "Lý Yên thượng kinh sao?"

Triệu Quyết nói: "Thủ Cư vương bên kia có ý muốn chờ Nhan thượng thư kết án, cùng Nhan thượng thư khởi hành."

Trình Tàng Chi nhíu mày, "Không phải Thủ Cư Vương phi, Vệ phu nhân đã thượng kinh rồi sao, vậy mà hắn không sốt ruột?"

Triệu Quyết nhạt nhẽo đáp, "Công tử nói gì vậy, Vệ phu nhân vốn là do tiên đế ép ngài ấy thú về, bởi vậy mười năm qua, hai người cũng không có con nối dõi."

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, không ai nói gì. Sau một lúc lâu, Trình Tàng Chi lại dùng ngón tay móc ra một sợi xích, "Lý Yên ở đâu, ta đi gặp hắn."

Triệu Quyết bỗng nhiên nhớ tới phong thư ám vệ bắt được, chần chờ mở miệng, "Ngài không phải đi gây rối đó chứ?"

"Không gây rối," Trình Tàng Chi đứng lên, "Dẫn đường."

Chỗ ở của Lý Yên được bao quanh bởi một hàng trúc nhỏ, thanh tĩnh nhã nhặn.

"Vương gia, Trình đại nhân tới."

Lý Yên đang xắn tay áo tưới hoa, nghe thấy hạ nhân tới bẩm, liền buông bình nước tưới trong tay, "Mời tiến vào.", hắn cũng đã đợi Trình Tàng Chi hồi lâu.

Tứ phía có màu xanh um tươi mát, ánh nắng nghiêng soi xuống, bàn đá chiết xạ ra ánh sáng loá mắt. Lý Yên lại nhìn Trình Tàng Chi cầm một sợi xích, ánh mắt sâu thẳm, mới nói: "Trình đại nhân, hôm nay tiến đến có chuyện gì?"

Trình Tàng Chi quăng dây xích lên trên không rồi lại bắt lấy, đầu ngón tay ấn trên minh bài, "Vương gia, nếu muốn kết án tử Duyện Châu thì còn cần chút thời gian, không bằng Vương gia thượng kinh trước."

Lý Yên đạm nhiên, "Hóa ra Trình đại nhân tới vì chuyện này, tiểu vương cũng đã suy nghĩ, chỉ là, tiểu vương phải ở lại vài ngày."

Trình Tàng Chi cười khẽ, "Vương gia, thế cục trong kinh thay đổi trong nháy mắt."

Lý Yên hiểu rõ trong lòng, nhìn đồ vật trong tay Trình Tàng Chi, "Trình đại nhân, nếu ngươi có thể cho tiểu vương mượn thứ ngươi đang cầm trong tay, tiểu vương tức khắc khởi hành."

Trình Tàng Chi ngơ người, hơi hơi híp mắt, "Vương gia muốn mượn bao lâu? Lỡ mất thì sao."

"Trình đại nhân không cần lo lắng," Lý Yên lấy ra một tín ấn đầu thú từ trong tay áo, "Tiểu vương nguyện dùng vật này để mượn nợ."

Trình Tàng Chi lật tín ấn trước mặt, mí mắt nhấc lên, đây là tín ấn cá nhân của Lý Yên, có tín ấn này, dù có làm chuyện gì cũng có thể tính lên đầu Lý Yên.

Lý Yên lại nói: "Trình đại nhân kết án Duyện Châu, ngày hồi kinh, tiểu vương liền trả vật ấy lại cho Trình đại nhân."

Trình Tàng Chi suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi đưa ra minh bài của Nhan Tuế Nguyện, "Làm phiền Vương gia giữ kỹ nó, ngày hồi kinh, bản quan tự mình tới thu hồi."

Lý Yên lấy minh bài, "Tất nhiên rồi. Nếu không còn gì khác, hôm nay tiểu vương sẽ khởi hành."

Bên ngoài sân chợt truyền đến tiếng tranh chấp, "Đại nhân sai ta tới thăm Vương gia, tại sao Triệu thị vệ ngăn ta lại?!"

Lý Yên và Trình Tàng Chi đều nhìn về phía vườn cây xanh um, Hữu An nghe Triệu Quyết nói: "Công tử cùng Vương gia đang nghị sự, thủ hạ chúng ta há có thể thất lễ mà vào quấy rầy."

Hữu An còn không thèm nghe Triệu Quyết đang nói gì, gã chỉ là nhìn Trình Tàng Chi đưa minh bài cho Lý Yên, sau khi kinh ngạc hồi lâu, gã mới thấp giọng nói: "Vậy thôi không quấy rầy Trình đại nhân và Vương gia."

Nói xong, lập tức nhấc chân rời đi.

Lúc gã trở về phòng rồi thì đã thấy Nhan Tuế Nguyện thay quan bào, một lần nữa trở thành Hình Bộ Thượng Thư tính thẳng như dây đàn, thiết diện vô tư trong kinh.

Hốc mắt Hữu An cảm thấy chua xót, "Đại nhân, ngài còn minh bài của mình sao?"

"Sao ngươi lại hỏi cái này?", Nhan Tuế Nguyện đã muốn bước ra ngạch cửa, "Trịnh thứ sử nói hung thủ án hai nhà Đồ Khâm và Văn Nhân đã đầu thú, cần phải hội thẩm, việc này nói sau đi."

"Trình đại nhân......", Hữu An đuổi kịp bước chân của Nhan Tuế Nguyện, "Trình đại nhân đưa minh bài cho Thủ Cư vương."

Nhan Tuế Nguyện ngừng bước, vẻ mặt hình như hơi ngơ ngẩn, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu, "Chỉ là một vật chết không đáng giá mà thôi, cứ để người sống xử trí. Huống chi......"

Ở trong mắt Trình Tàng Chi, Nhan thị hẳn cũng là vật chết. Trên đời này, nào có người thật sự không nhớ thù diệt môn?

Nói xong, nhấc chân bước vào sảnh đường

"Ngài......ngài đưa cho Trình đại nhân khi nào, sao ta lại không biết gì cả......", Hữu An nhắm mắt sải bước bám theo, cúi đầu hỏi.

Nhan Tuế Nguyện nhìn con đường phía trước, từng bước đi vững vàng, "Trước khi chúng ta tới Kim Châu, không nhớ rõ ngày."

Hữu An lại hỏi: "Là hôm Trung Thu sao?"

"Ngươi đưa cây dù xanh này cho Trình đại nhân."

"Đại nhân, tại sao ngài làm vậy?"

Nhan Tuế Nguyện không đáp, lập tức đi hỏi chuyện Trịnh Cảnh, "Trịnh thứ sử, người tới đầu thú là ai?"

Hữu An thấy thế, chỉ biết lộn trở về.

Trịnh Cảnh chưa từng chú ý tới Hữu An, liền nói ngay: "Chính là trung lang tướng Trương Cao của trú quân Tây Xuyên! Thật không ngờ, nhi tử Tây Xuyên Tiết độ sứ đang tự tiện điều binh lên Lũng Hữu đạo phía Bắc, vậy mà Trương Cao đã vươn tay dài tới Duyện Châu bên này từ 10 năm trước. Nghịch thần An Hành Súc bị chôn dưới Tỏa Long Tĩnh cũng xứng đáng, tự mình gây sóng gió, không thể tha thứ!"

Nhan Tuế Nguyện nhíu mày, Trương Cao vượt ngục ở Hình Bộ vậy mà lại xuất hiện ở đây!

Trịnh Cảnh lại nghĩ tới một chuyện, "Không chỉ như thế, nghịch tặc Trương Cao này còn là hung thủ tàn sát cả nhà Lư lão tiên sinh! Gã đã khai ra toàn bộ,"

Trịnh Cảnh lấy ra công văn: "Nhan thượng thư ngươi xem, gã còn ấn dấu tay!"

"Trịnh thứ sử, ngài có động hình cụ?", Nhan Tuế Nguyện cảm thấy thật sự rất kỳ quặc.

Trịnh Cảnh lại phản bác, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Nhan thượng thư, chúng ta không hề đụng tới một côn nào, thậm chí cả lời khai cũng chưa ép hỏi, chỉ là thẩm vấn bình thường. Bởi vì nghịch thần An Hành Súc đã về cõi tiên, vậy nên Trương Cao không hề giãy giụa, khai ra toàn bộ."

"......"

Nhan Tuế Nguyện nhìn thư khai tội đã đóng dấu tay, vẻ mặt càng lạnh đi. Trịnh Cảnh người này, thật sự đúng là cao thủ giả ngây giả dại. Trương Cao rõ ràng là muốn giảm bớt tội trạng của trú quân Tây Xuyên nên mới nhận toàn bộ lên người mình.

"Trương Cao chạy ra khỏi địa lao Hình Bộ? Ai giúp gã làm việc này?"

"Cái đó...Trương Cao cũng không nói rõ, chỉ nói phản quân Hồ tham quân của Lư Long là người giao dịch với gã. Hơn nữa, nhà Văn Nhân bị Chấn Thiên Lôi diệt môn, đó là chủ ý của Hồ Tưởng."

Nhan Tuế Nguyện giương mắt nhìn Trịnh Cảnh, ánh mắt có vẻ âm trầm, "Vậy ý Trịnh thứ sử là hai nhà Đồ Khâm, Văn Nhân diệt môn, lời đồn Tỏa Long Tĩnh, điều khiển cơ quan đường sông ngầm khiến hiện tượng lũ lụt lốc xoáy xảy ra, gieo tai họa cho bá tánh một châu đều là Tây Xuyên Tiết độ sứ, Trung lang tướng Trương Cao, phản quân Hồ Tưởng. Điều tra cực khổ xong, những người này chưa đền tội, đã bị trời phạt mà chết?"

"Còn không phải là như vậy sao!" Trịnh Cảnh vô cùng tán đồng lời này, "Nhan thượng thư nói rất đúng."

Nhan Tuế Nguyện không nói gì, hơi hơi suy nghĩ, "Trịnh thứ sử cũng tính nói vậy để ứng phó Trình đại nhân sao?"

Trịnh Cảnh nhất thời nghẹn họng, lại thật sự có chút lo sợ. Dù sao Trình tiết độ sứ cũng suýt nữa bị chôn sống ở dưới Tỏa Long Tĩnh, nếu nói thế này, chỉ sợ không thể dập tắt phẫn nộ của hắn.

Còn đang suy nghĩ phải đưa đáp án thế nào để khiến Trình Tàng Chi vừa lòng nhất, chính chủ đã tới.

Trình Tàng Chi không nhìn Nhan Tuế Nguyện, nói: "Trịnh thứ sử bên này chắc đã có manh mối kết án, bản quan chỉ có một yêu cầu, tuyên cáo chân tướng vụ án hai nhà Đồ Khâm và Văn Nhân bị huỷ diệt cho cả thiên hạ cùng biết."

Trịnh Cảnh sửng sốt, kinh hỉ đan xen, "Trình đại nhân chỉ có một yêu cầu này thôi sao?"

Trình Tàng Chi mỉm cười, "Nếu Trịnh thứ sử cảm thấy không đủ, bản quan thêm mấy cái nữa nhé?"

"Không cần Trình đại nhân bận rộn, vất vả lo lắng, Trịnh mỗ liền đi làm ngay!", Trịnh Cảnh lập tức hành lễ cáo lui với Nhan Tuế Nguyện và Trình Tàng Chi.

Nhan Tuế Nguyện có chút kinh ngạc, "Trình đại nhân cứ dừng tay như vậy sao?"

Trình Tàng Chi lại trừng mắt nhìn y, "Nếu án tử này tra tiếp, ngươi còn nói chuyện với ta sao?"

Nhan Tuế Nguyện thu liễm sắc mặt, cũng không phải bởi vì án này có Hồ Tưởng, sợ sẽ kéo ra phản quân Trung Ninh quân mà y không nói chuyện với Trình Tàng Chi. Y bình tĩnh bảo: "Trình đại nhân, bản quan chỉ là có quan ngại trong lòng thôi, Trình đại nhân không cần nghĩ như thế."

"Hơn nữa, giờ ngẫm lại mấy chuyện trước, thuyền vật tư cứu tế Duyện Châu cũng không phải là bị cướp đi, mà chỉ là kế để thúc giục ta và ngươi tới Duyện Châu. Người diệt Lư Hoành lão tiên sinh cũng không phải là giang hồ thảo mãng."

Nghe vậy, Trình Tàng Chi lập tức kề sát vào y, nắm tay nói: "Ngươi cảm thấy là ai đã giết người ở kinh phủ?"

Nhan Tuế Nguyện rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên mu bàn tay Trình Tàng Chi, "Không phải ngươi. Diệt Lư môn, hẳn là Phương Quy xuất quân cấm vệ, hoặc là đội phòng vệ. Mấy thứ này cũng chỉ là thủ đoạn của độc thủ sau màn để dẫn An Hành Súc tới đây. Hiện giờ nghĩ lại, cũng không có cách khác càng dễ động thủ với mục tiêu."

"Nhưng ngươi cũng không có bằng chứng cụ thể cho chuyện đó, hiện tại đã có hung thủ cùng chứng cứ xác thực đưa tới cửa rồi. Đây đã được chú định sẽ thành một cọc án oan, không có kết quả. Đó là kết cục đã định." Trình Tàng Chi nhìn chăm chú Nhan Tuế Nguyện, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng mỗi người đều đã thông thấu như nước.

Tình trạng hiện tại của tam tộc Duyện Châu rốt cuộc cũng chỉ là một hồi âm mưu muốn khuấy đảo chính quyền của Lý thị. Nhớ lại đủ chuyện xảy ra trước kia, cũng không khó phát hiện là kẻ có lòng muông dạ thú đã ngóc đầu trở lại.

Trình Tàng Chi không có hỏi Nhan Tuế Nguyện cảm thấy là ai đang không thể ngồi yên, gấp đến mức muốn lập tức đảo loạn phong vân. Hắn cũng không đợi Nhan Tuế Nguyện trả lời, liền kéo người ra ngoài.

"Ta mang ngươi đi gặp một người."

Bóng dáng kinh hồng, Nhan Tuế Nguyện thấy dung nhan như họa của hắn, không có rụt tay về.

Bên trong phòng phía Tây, Gia Cát Loan đang đứng sóng vai với một người. Chỉ cần nhìn bóng lưng người kia cũng biết là một nữ tử. Tháo đấu lạp xuống, có thể thấy được một khuôn mặt tái nhợt như cũ.

Sắc mặt Đồ Khâm Phiên Phiên bi thương lạnh lẽo, thấy Nhan Tuế Nguyện liền nói: "Thanh Tiêu đang ở trong tay vị đại nhân này sao?"

Lúc nàng hỏi, cũng vừa đúng lúc Hữu An đưa dù tới.

Vừa thấy Thanh Tiêu, sắc mặt tử khí âm trầm của Đồ Khâm Phiên Phiên mới lên tinh thần thêm vài phần. Nhan Tuế Nguyện kêu Hữu An trả lại dù cho chính chủ.

"Xin hỏi đại nhân, Thập Tam lang, hiện giờ ở nơi nào?"

Nàng nhìn hai người Nhan Tuế Nguyện và Trình Tàng Chi, màu mắt ngập đau khổ, có vô hạn thê lương.

Nhan Tuế Nguyện cùng Trình Tàng Chi đều có chút kinh ngạc, thấy khuôn mặt trầm như nước của Gia Cát Loan, liền biết đây chính là Đồ Khâm Phiên Phiên đã luôn được che giấu.

"Cô nương, không bằng cô tự mình đi trông thấy Văn Nhân Nhiễm. Cần gì phải nghe người khác nói.", thấy không ai mở miệng, Nhan Tuế Nguyện chậm rãi lên tiếng.

Đồ Khâm Phiên Phiên sửng sốt, núi cao sông dài, bao nhiêu thứ đã đổi thay, bây giờ đi gặp lại Văn Nhân Nhiễm, nàng lại bắt đầu run rẩy sợ hãi.

"Cầu xin đại nhân, chỉ làm ta thấy chàng, không cho chàng thấy ta." sau khi giãy giụa nãy giờ, nàng lại chỉ có một thỉnh cầu như vậy.

Sắc mặt Gia Cát Loan vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng thêm vài phần u ám. Trình Tàng Chi thay Nhan Tuế Nguyện đồng ý.

Đang giữa tháng tư, hương thơm hoa đào đã tan mất. Thanh Kinh bây giờ tràn ngập sắc xanh, chim tước líu lo, bừng bừng sức sống.

Đến kinh chưa được mấy ngày, sắc trời lại chuyển, bầu trời quang đãng giờ đã biến thành màu đen tối tăm.

Tán dù đã ố vàng bung ra, hạt mưa đánh lộp bộp, mặt dù rung động. Nữ tử đứng dưới dù Hoàng Tuyền, xa xa nhìn đám người đang nghênh đón hai vị đại nhân hồi kinh.

Ờ ngoài cổng kinh thành có một hoạn quan mặc áo đỏ đang đứng, tư thái nghiêm chỉnh, rũ mi rũ mắt. Dù nàng có tưởng tượng thế nào, rốt cuộc cũng không nhìn ra nam tử đã từng cầm hoa đăng trúc mã thanh mai năm đó: "Phiên Phiên, nếu nàng thích như quy ẩn như nhà Gia Cát, ta cũng có thể tìm một ngọn núi nhỏ cùng nàng quy ẩn."

"Nàng muốn chọn Gia Cát Loan sao?"

"Gia Cát Loan nói chuyện lúc nào cũng đâm chọt người ta, tuy rằng ta cũng vậy, nhưng nàng chọn ta vẫn tốt hơn. Ta còn có thể sửa, Gia Cát Loan bản tính khó dời."

Đồ Khâm Phiên Phiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu nghe Văn Nhân Nhiễm nói ai không được. Không hề có khí độ con cháu thế gia, lời nói lại mềm mại đi vào trong tim.

"Chàng ấy, tại sao lại mặc y phục hoạn quan? Không còn cách nào khác sao?"

Gia Cát Loan tĩnh lặng mà nói: "Này có lẽ là lối tắt nhanh nhất đến vị trí gần kim thượng, có thể nhanh thăng chức nhất."

Suy cho cùng, không phải người nào cũng có thể giống như Trình Tàng Chi. Trên đời này, cũng chỉ có một mình Trình Tàng Chi có kỳ ngộ đó cùng nghị lực.