Editor: Miri
- ----------------
Thuyền vật tư cứu tế Duyện Châu bị cướp đi, hoàng đế Lý Thâm tức giận, lập tức ủy nhiệm Nhan Tuế Nguyện lùng bắt tội phạm, Trình Tàng Chi đi theo hiệp trợ.
Căn cứ vào các thuyền hàng khác báo cáo, thuyền hàng kia vẫn đi về hướng Duyện Châu.
Lý Thâm cùng các quan viên đều sốt ruột tới bốc khói, sai Nhan Tuế Nguyện tức khắc tới Duyện Châu.
Mười lăm tháng giêng, ngày hội Nguyên Tiêu. Phong hàn cuối đông đầu xuân như kim đâm, Nhan Tuế Nguyện ở Kim Tịch Lâu ngồi một hồi lâu.
Dựa vào lan can vọng về phương xa, bóng đêm mông lung, xa xa gần gần có ngọn đèn dầu vạn nhà sáng lên.
Kim Tịch lâu là nhà chứa sách của Nhan gia, kiến trúc bên trong cũng coi như là còn giản dị so với giới quý tộc. Vải điều chằng chịt, trên mái hiên treo chuông vàng, ngói đại ung màu nâu sẫm, mấy lồng đèn lồng lắc lư trong gió.
Dựa tay vào lan can, gió thổi tóc đen tung bay, đèn dầu nhỏ vụn tỏa sáng đầy trời, ống tay áo cuộn lên để lộ cánh tay vươn ra, Hữu An phụng lên tờ giấy đã nhàu nát, "Đây là văn cầu nguyện thiêu hôm đó, Triệu thị vệ tùy tay ném xuống, tiểu nhân trộm nhặt trở về. Đại nhân nhìn xem, có lẽ sẽ có manh mối."
"Đương nhiên sẽ có manh mối." Nhan Tuế Nguyện ôn hòa cười, không biết có phải tại gió lạnh hay không mà nụ cười lại mơ hồ không rõ, "Tâm phúc bên cạnh Trình Tàng Chi, sao có thể phạm lỗi sơ đẳng như vậy. Không chỉ một lần, mà còn hai lần."
Hữu An ngây người, nghe chưa thông, "Ý đại nhân là Triệu thị vệ cố ý quăng cho ta thấy, khiến ta đem về che mắt đại nhân?!", gã lập tức muốn lấy lại tờ giấy nát kia, lẩm bẩm nói, "Ánh mắt Trình đại nhân quá kém, tự dưng đi tìm một thị vệ có tâm cơ sâu như thế."
Nhan Tuế Nguyện thở dài, mở tờ giấy ra, "Thật ra ta lại hâm mộ Trình đại nhân, tìm ra được một thị vệ thông minh như vậy."
Có lẽ Triệu Quyết đoán chắc rằng chỉ cần tờ giấy này lọt vào trong tay y, y tất nhiên sẽ xem, mà nếu Hữu An hơi thông minh, không để cho y biết được thứ này thì một khi biết được, y cũng tất nhiên sẽ xem.
Hữu An lại sửng sốt, gục đầu, "Đại nhân chê ta ngu dốt, ta cũng...không, không ngờ một tờ giấy nát lại cũng có thể loanh quanh lòng vòng......"
Phía trên tờ giấy nhàu nát, từng chữ cầu nguyện tràn đầy khí thế.
—— ta muốn chấn hưng sơn hà, an Cửu Châu, chinh phục vạn quốc, đứng đầu bốn bể.
Trong lúc hoảng hốt cứ như có thể thấy được giữa khe núi có gió Bắc thổi mạnh, bốn bề là biển cát cuồn cuộn bất ổn, tướng quân cầm rồng ngọc, lưng đeo trường hà lạc nhật, trường kiếm thủ non sông gấm vóc.
Ngươi không tiếc mệnh hồi kinh, rốt cuộc là vì mục đích gì? Ngươi muốn minh bài kia, lại là vì cái gì?
Nhan Tuế Nguyện nghi hoặc suy ngẫm câu hỏi của mình, đột nhiên nghi hoặc tan biến trong chớp mắt. Ba năm xuân thu như sét đánh xẹt qua, bóng tối trước mắt y lập loè ánh sáng trắng, soi sáng huyền hà vắng vẻ.
Hữu An còn đang mơ màng, thấy đại nhân lặng lẽ cười, sau đó lại cười tới mức cong eo. Gã trừng mắt, trợn tròn tới mức muốn nứt ra, cảm thấy hình như mình vừa bị sét đánh vào đầu!
Đại nhân nhà bọn họ, cũng đã mười năm chưa cười. Mười năm qua ngày nào cũng như ngày nào, giờ đây bỗng như hồ nước phá băng đầu xuân, ý cười nhiệt liệt nóng bỏng, như mặt trời chợt mọc trong bóng đêm vĩnh hằng.
Mặt trời mười năm chưa nhìn thấy, chưa từng tỏa ra ánh nắng chói mắt, bởi vì một tờ giấy nát mà tái hiện lại ở nhân gian. Hữu An không chịu nổi nữa mà ngân ngấn lệ, nâng tay âm thầm lau lau khóe mắt, xoa mạnh đến mức da thịt đỏ bừng.
"Hữu An, ngươi cũng nhìn xem." Nhan Tuế Nguyện đưa tờ giấy nát qua, thu liễm đi ý cười.
Hữu An không thông hiểu văn thơ, nhưng lại có thể biết được câu cuối cùng kia —— đứng đầu bốn bể. Câu này hắn từng nghe qua khi An đế đăng cơ, hoàng đế đứng ở trên đỉnh đường long vĩ*, giọng nói khi tuyên cáo vang vọng, chấn khắp đất trời.
*Long vĩ đạo, cái cầu thang này này:
"Trình, Trình, Trình đại nhân hắn muốn tạo phản sao?!"
Hữu An đầy mặt kinh ngạc, "Đây chính là lời chỉ hoàng đế mới được nói!"
Nhan Tuế Nguyện cong cong khóe môi, ánh mắt mang ngân hà vạn dặm lấp lánh, đuôi mắt như trăng khuyết hình cung, ý cười mơ hồ như phù dung sớm nở tối tàn: "Đúng vậy, là lời chỉ có thiên tử mới dám nói."
"Đại nhân!", Hữu An không hiểu biểu cảm của Nhan Tuế Nguyện, "Ngài không tức giận sao?! Đây chính là nghịch tặc, còn tội ác tày trời hơn cả những tham quan ô lại mà ngài đã trảm đầu! Trình đại nhân không chỉ lòng dạ đen tối, mà còn có dã tâm!"
Tuy khóe môi cong cong của Nhan Tuế Nguyện đã bớt đi, nhưng ý cười lại càng đậm thêm, nói: "Ít nhất biết được mục đích của hắn, thật ra cũng không phẫn nộ lắm."
"Hả?!", Hữu An vò đầu bứt tóc, "Đại nhân, này không giống với tác phong chính trực thẳng như dây đàn của ngài......"
Ánh lửa cam vàng theo gió bùng lên, mạ lên dung nhan ngọc sắc kia một tầng mỹ lệ, khiến cho công tử trầm tĩnh tựa như bị nhiễm sự khinh cuồng phóng túng.
Khoảnh khắc đó, Hữa An đứng bên cạnh cứ như thấy được hình bóng của Trình đại nhân.
Gã lắc lắc đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy mình bị ảo giác nặng rồi. Khi nhìn lần nữa, đại nhân đã là tĩnh như sông băng.
Ngồi tựa lan can vọng bầu trời, tầng tầng lớp lớp mây mù, ánh trăng như lụa, khói bếp vạn nhà, cá búng nước dưới sông. Bầu trời đêm vẫn lặng lẽ muôn đời, giọng nói rơi xuống như ngọc, "Hữu An...ta vốn cho rằng, trên đời này có vài người có thể xem là tri kỷ, có người xem là hồng nhan, cũng có người xem là túc địch. Bây giờ ta mới phát hiện, có một số người, còn có thể là bản thân mình."
Hữu An chỉ có thể thấy bóng đại nhân, ánh mắt xa xăm, rõ ràng cô tịch vô cùng, nhưng gã lại không nhìn thấy những buồn đau lắng đọng từ quá khứ, y phục được mạ bởi ánh đèn, làm đại nhân không hề như chỉ một mình.
"Hành lý gói ghém xong rồi sao?", Nhan Tuế Nguyện chưa xoay người, "Ngày mai đi xuống Duyện Châu, ngươi có thể không đi theo."
Hữu An lập tức hoàn hồn, buột miệng thốt ra: "Ta từ nhỏ đã đi theo đại nhân, sao có thể không đi cùng ngài! Đại nhân yên tâm, ta và hành lý đều đã chuẩn bị xong cả!"
Nhan Tuế Nguyện ừ một tiếng, xoay người mỉm cười, "Lui xuống đi."
"Vâng, đại nhân."
Chủ tớ hai người đi dọc theo cầu thang, phía sau là pháo hoa rực sáng toàn kinh thành.
Đêm Nguyên Tiêu, Nhan phủ có một vị khách nhân —— Trình Tàng Chi.
Nhan Tuế Nguyện vừa nghe có khách tới, liền đoán được là hắn.
Trình Tàng Chi đang ngồi, tay cầm muỗng chén, trên muỗng là một viên bánh trôi màu tím nhạt.
Vừa thấy Nhan Tuế Nguyện đi vào, viên bánh trôi sắp vào miệng Trình Tàng Chi lại dịch tới trước mặt Nhan Tuế Nguyện, "Tết Nguyên Tiêu, ăn cái này đi, đừng luôn cự tuyệt ta, bằng không ngươi chưa nghiện thì ta đã quen bị cự tuyệt."
"......", Nhan Tuế Nguyện trầm mặc, nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi nói, "Trình đại nhân tự ăn đi, ta có bóng ma."
Cổ tay Trình Tàng Chi cứng đờ, "Bóng ma gì?"
Nhan Tuế Nguyện đúng sự thật nói, "Trước kia ăn một chén chè của Trình đại nhân, bị lỗ. Vì vàng của Trình đại nhân ở Kim Châu, cũng ăn lỗ. Lần trước ăn một quả vải của Trình đại nhân, suýt nữa phải dâng cổ lên. Bản quan bạc mệnh, không có phúc phận nhận lấy ý tốt của Trình đại nhân."
"......"
Trình Tàng Chi nghẹn lời, rồi sau đó thản nhiên nói: "Chuyện ăn lỗ này, cứ ăn miết sẽ quen, lại còn có có thể trở thành phúc khí."
Hắn gác chén sứ xuống, vỗ vỗ bộ ngực, "Không phải ta khoe khoang đâu, ở điểm này thì Tuế Nguyện ngươi phải học tập ta, ngươi xem, ngươi cự tuyệt ta vô số lần, ta vẫn như cũ, dù cho đối mặt vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới."
Nhan Tuế Nguyện ôn tồn lễ độ cười, "Da mặt Trình đại nhân dày đến bảy thước, người thường há có thể được như ngài. Bản quan tự biết mình tư chất thua kém, không dám dốc lòng cầu học."
Trình Tàng Chi cũng cười, "Nhan thượng thư quá khen."
Nhan Tuế Nguyện không muốn nói nhăng nói cuội với hắn, "Trình đại nhân, đêm đã khuya, thỉnh ngài về cho. Bản quan không tiện tiễn khách."
"......", y vừa về đã hạ lệnh trục khách, Trình Tàng Chi không vui nói: "Tuế Nguyện, ta không đi được, ngày mai xuất phát Duyện Châu, Trình Môn đã đóng cửa. Ta hiện tại không còn chỗ để đi."
"......"
Mặt Nhan Tuế Nguyện trầm như sông đêm, "Trình Môn là khách điếm lữ quán chắc? Còn có lúc đóng cửa. Trình đại nhân, ngươi cảm thấy bản quan sẽ tin sao?"
"Sẽ tin." Trình Tàng Chi đã về lại ngồi trên ghế Nhan phủ, một bộ ta không đi ta không muốn.
"Vậy Trình đại nhân ngồi đó luôn đi.", Nhan Tuế Nguyện không chút nào bị dao động, xoay người mang theo Hữu An rời đi, trên đường trở về phòng thì dặn dò Hữu An: "Kêu người trong phủ thức cả đêm cảnh giác, đừng cho Trình đại nhân tùy ý đi loạn."
Hữu An sửng sốt, "Trình đại nhân tới tìm cái gì sao?"
"Ừm, ta cũng không rõ lắm." Nhan Tuế Nguyện rũ mi.
Trình Tàng Chi vừa bắt đầu đã muốn minh bài, sau đó y đưa hắn rồi, nhưng Trình Tàng vẫn hỏi chuyện minh bài. Y biết thứ Trình Tàng Chi tò mò không phải là Nhan thị xử trí minh bài thế nào, mà là minh bài của một ai đó trong Trung Ninh Quân có thể ở đâu. Y suy nghĩ không thông, nhưng cũng có thể đoán ra vài phần, Trình Tàng Chi...thứ hắn muốn, có lẽ là toàn bộ Nhan thị...bị hủy diệt.
Trong sảnh đãi khách, Triệu Quyết đứng ở dưới mái hiên thấy một bóng đen, sau đó mặt vẫn bình tĩnh, quay qua bẩm báo Trình Tàng Chi: "Ám vệ nói, trong lúc ngài và Nhan đại nhân nói chuyện, bọn họ đã đi Kim Tịch lâu trong Nhan phủ, ở đây chỉ có chứa sách, không còn gì khác. Hiện tại Nhan phủ đã canh phòng toàn phủ, có lẽ Nhan thượng thư cảm thấy được cái gì. Ngài muốn đi xem sao?"
"Xem cái gì mà xem?", Trình Tàng Chi đặt chén chè xuống, nói, "Chuyện tìm minh bài Nhan Trang đừng để Nhan Tuế Nguyện biết được, phải giấu kỹ cho ta! Nếu để ai phát giác thì dâng đầu tới gặp ta đấy.", hắn hơi suy tư, "Mộ Nhan Trang ở đâu?"
"Ngài muốn đào mồ?", Triệu Quyết nói ngay, nhưng lại cảm thấy không thể nào, "Là thuộc hạ nghĩ nhiều, ngài còn không cho Nhan thượng thư biết chuyện này, sao có thể quật mồ đâu ——"
"Ngươi là heo sao?", Trình Tàng Chi dùng ánh mắt nhìn ngốc tử nhìn hắn, "Bây giờ ta cảm thấy, ngươi càng ngày càng giống gã tiểu tư của Nhan Tuế Nguyện, mắt sáng như mù."
Triệu Quyết ngốc, hắn thử thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ ngài thật sự tính quật mồ Nhan Trang? Chắc không đâu nhỉ, công tử mới rồi còn đang lấy lòng Nhan thượng thư, kia là mồ của phụ thân Nhan thượng thư...", hắn nói không đầu không đuôi nhắc nhở công tử.
"Nếu không thì ta cần gì bảo các ngươi giấu kín?!", Trình Tàng Chi dùng vẻ mặt "tiểu tử ngươi có phải bị bệnh rồi không" mà nhìn hắn.
"......"
Tim Triệu Quyết nhảy dựng, ai cũng bảo "Nam nhân có lỡ yêu cũng sẽ thoát thân được", công tử nhà bọn họ thoát quá nhanh rồi! Lúc trước hắn còn lo lắng, hóa ra là do hắn mù nên mới nhọc lòng.
Đêm trăng Nguyên Tiêu ở Duyện Châu, ở dưới giếng sâu Tỏa Long Tĩnh, tám xiềng xích được hạ xuống dưới giếng sâu không thấy đáy.
Thanh niên áo xanh cầm một cây dù Thanh Hoàng, thả người nhảy xuống miệng giếng. Dù Thanh Hoàng bền chắc, bung ra theo trọng lực nhảy xuống của thanh niên, vậy mà cũng không hề khiến cho mặt dù lẫn cán dù tổn hại.
Dưới hầm nước của Tỏa Long Tĩnh, đường đi ngang dọc đan xen, uốn lượn cong quẹo, còn khó đi hơn cả thang bắc lên trời.
Gia Cát Loan từng nhìn thấy sơ đồ phác thảo của hầm nước Tỏa Long Tĩnh, đó là bí tân mà nhà Gia Cát cất xó một chỗ, nhưng lại không để thần thánh nào đụng vào.
Nhìn xung quanh đường sông ngầm Tỏa Long Tĩnh, trông y như một mê cung thiên cổ, nhưng thật ra lại có quy luật. Gia Cát Loan nhẹ nhàng đi theo một con đường ẩm ướt hướng ra sông, vạt áo xanh ướt đẫm, đổi thành màu sẫm. Hắn móc ra trong lồng ngựa một cái đèn hình ngựa nhỏ, trên lưng ngựa là một bé gái búi tóc hai bên.
Xuyên thấu qua màng lụa đỏ lung lay trên khung sắt, ánh sáng nhàn nhạt đổ xuống, soi rọi cả một dòng nước trầm lặng nơi Ám Hà.
"Phiên Phiên, tết Nguyên Tiêu tới rồi, ta đưa nàng một trản hoa đăng."
Gia Cát Loan đưa đèn về trước, một tia sáng lập lòe xa xa chiếu rọi, ở chỗ ngã ba sông của đường ngầm có một bục tròn, trên bục đá đó có khắc những chữ uốn lượn.
Trên bục có một quan tài nhỏ, trước quan tài ấy là một đệm hương bồ, có một người áo trắng đang quỳ trên ấy.
"A Loan, huynh cũng biết, ta chỉ cần hoa đăng của Thập Tam lang."
Trong giọng nói trầm tĩnh rét run mang theo tuyệt vọng mềm mại thấm cốt.
Gia Cát Loan dừng ở ngay bục đá, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng đèn ngựa nhỏ chiếu sáng dung nhan trắng bệch.
Nữ tử có khuôn mặt mạnh mẽ, hiện ra vài phần hiên ngang không thể che giấu trên lông mày, biểu lộ rõ người này đã từng hoạt bát, xinh đẹp.