Thiên Thụy năm thứ ba mươi.
Tháng tư, tam quốc xảy ra chiến tranh không ngừng, Tiêu Quốc và Tề Quốc cùng phái sứ giả tới Ôn Quốc đàm phán, trải qua nửa tháng môi thương khẩu chiến, cuối cùng thỏa thuận lấy phương thức hòa thân để đổi lấy sự bình an tạm thời cho các quốc gia.
Ôn Vương và Tiêu Vương để biểu hiện kỳ thành ý, hai nước liên hôn, Tiêu Quốc Trưởng Công chúa gả cho Ôn Thái tử, trở thành Ôn Quốc Thái tử phi.
Ngày 1 tháng 5, đội ngũ hòa thân của Tiêu Quốc từ Tiêu Cung bắt đầu xuất phát, trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, cuối cùng vào giữa tháng sáu đã đến Ôn thành.
Ngày hôm đó, mặt trời chói chang, có hai vị công tử văn nhã đứng lặng yên trên tường Ôn thành.
Vị công tử lớn tuổi hơn mang thần thái anh rút, khí vũ hiên ngang, giữa hai lông mày lộ ra sự kiêu ngạo của bậc đế vương gia.
Thiếu niên áo xanh nhỏ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong suốt sáng sủa chứa đựng sự hiếu kỳ, ánh mắt hướng nhìn về phía xa ngoài thành.
"Vương huynh, chúng ta ở đây đợi đã một canh giờ, sao các nàng vẫn còn chưa tới?"
Ngữ khí mang theo chút sốt ruột, khiến cho công tử bên cạnh cười ra tiếng: "Thế Chiêu, là ngươi muốn tới bồi Vương huynh nghênh đón phượng giá của Tiêu Trưởng Công chúa, chỉ mới đợi có một canh giờ đã không chịu nổi sao?"
"Đệ nghe người bên ngoài nói, Tiêu Trưởng Công chúa như hoa như ngọc, phong thái yểu điệu, sau này lại là Thái tử phi của Vương huynh, tuyệt thế mỹ nhân khó gặp như vậy, đệ không nhịn được muốn nhìn một chút."
Ôn Thái tử nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía thiếu niên áo xanh, như nghĩ tới điều gì, mỉm cười hỏi: "Thế Chiêu, tháng trước qua sinh thần vậy là đã mười bảy tuổi rồi?"
Ôn Thế Chiêu cười: "Chính là mười bảy tuổi."
"Mười bảy." Ôn Thái tử liền nói, "Đã có ý trung nhân chưa?"
"Không có a." Ôn Thế Chiêu ngượng ngùng, nàng sao có khả năng có ý trung nhân chứ.
"Chẳng lẽ đông đảo nữ tử trong Ôn thành, lại không có ai lọt vào mắt xanh của Tứ hoàng tử ngươi?
Ôn Thế Chiêu lắc đầu nói: "Này cũng không phải, chẳng qua là chưa gặp được người đó thôi."
Với thân phận của nàng, không thể nghĩ quá nhiều, chính là dù có gặp phải, nếu phụ vương không đồng ý, nàng cũng không thể làm gì được.
Sống ở đế vương gia thân bất do kỷ, cho dù Vương huynh thân là Ôn Quốc Thái tử cũng không thể quyết định người bên gối là ai.
Đúng lúc này, thủ vệ trường thành vội vã chạy đến, chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, thám báo lúc nãy đến báo, phượng giá cách Ôn thành không quá mười dặm!"
Ôn Thái tử ngẩng đầu nhìn về phía ngoại thành, chỉ thấy đầy trời phong trần, xa xa hình như có hàng dài chậm rãi tới gần, hắn nhướng mày cười nhạt một tiếng.
"Thế Chiêu, đến rồi."
Ôn Thế Chiêu duỗi dài cổ, mở to hai mắt nhìn qua cũng chỉ có thể trông thấy bóng đen thật dài.
"Vương huynh, nhìn không rõ lắm a."
Ôn Thái tử khẽ cười nói: "Xuống dưới cửa thành liền có thể thấy rõ, đi thôi, chúng ta đến cửa thành nghênh tiếp."
"Được." Ôn Thế Chiêu nói.
Đồng thời bước nhanh xuống dưới tường thành, Ôn Thái tử triệu tập đông đảo quan lại và tôi tớ hành cung, phân phó chuẩn bị nghênh tiếp Tiêu Trưởng Công chúa vào ở hành cung, rồi cùng Ôn Thế Chiêu đứng lặng dưới cửa thành đông.
Một lúc sau, đội ngũ hòa thân thanh thế cuồn cuộn cuối cùng cũng đi tới cửa thành đông.
Dẫn đầu đội ngũ hòa thân, một nam tử trẻ tuổi đang cưỡi trên lưng ngựa liền thấy Ôn Thái tử đang đứng lặng dưới cửa thành, vội vàng thúc ngựa qua, nam tử tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Ôn Thái tử và Ôn Thế Chiêu, ôm quyền cung kính hành lễ.
"Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử."
Ôn Thái tử gật đầu: "Miễn lễ."
Ôn Thế Chiêu chỉ gật gật đầu, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, hiếu kỳ đánh giá đội ngũ hòa thân cách đó không xa.
"Thái tử điện hạ, thuộc hạ hộ tống Tiêu Quốc Trưởng Công chúa đã an toàn vào quốc!"
"Được, Tuần Ân, khổ cực cho ngươi rồi." Ôn Thái tử vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Chuyến này đường sá xa xôi, Tiêu Trưởng Công chúa có khỏe không?"
Tuần Ân trên mặt hiện lên ý cười, "Phượng giá Tiêu Trưởng Công chúa đang trong đội ngũ, Thái tử điện hạ nếu quan tâm, liền qua xem là được."
"Ta cũng chỉ hỏi một chút, vẫn chưa thành thân sao có thể tùy tiền gặp mặt." Ôn Thái tử nói.
Ôn Thế Chiêu không thấy được người, đôi mắt chuyển động, níu tay áo Tuần Ân: "Ta cũng muốn nhìn Tiêu Trưởng Công chúa kia một chút a."
Tuần Ân quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Từ Tiêu thành đến Ôn thành đường sá xa xôi, Tiêu Trưởng Công chúa ngày đêm xóc nảy, mới tới Ôn thành sợ là cần phải nghỉ ngơi, Tứ hoàng tử, năm ngày sau Thái tử điện hạ sẽ thành thân, đến lúc đó ở Thái tử phủ ngài liền có thể thấy."
Ôn Thế Chiêu nhẹ than một tiếng, thả lỏng tay áo Tuần Ân, "Lúc nãy ngươi còn để Vương huynh đi, sao đến ta liền đổi ý rồi."
Thấy dáng dấp trẻ con này, Tuần Ân và Ôn Thái tử nhìn nhau cười, Tuần Ân thu hồi biểu hiện trên mặt, giả vờ nghiêm túc nói: "Tiêu Vương có bảy, tám Công chúa, nếu không, Tứ hoàng tử cũng cưới một Tiêu Công chúa về, lại do thuộc hạ hộ tống, nhất định sẽ liền cho ngài thấy."
Ôn Thế Chiêu nghe nói như vậy, không vui vẻ quay đầu hướng Ôn Thái tử cáo trạng: "Vương huynh, kẻ này ngang ngược không biết lý lẽ a."
"Ta cảm thấy Tuần Ân nói rất có đạo lý." Ôn Thái tử không giúp, trái lại còn trêu ghẹo nàng, "Thế Chiêu năm nay đã mười bảy tuổi a, trưởng thành rồi, cũng nên thành gia lập thất rồi."
Thành gia lập thất...!Ôn Thế Chiêu nghe vậy liền đỏ mặt: "Các người chủ tớ một lòng, bắt nạt một mình ta a!"
Tuần Ân vội vàng xin tha: "Được được được, không bắt nạt Tứ hoàng tử của chúng ta nữa."
"Thế Chiêu." Ôn Thái tử động viên nàng, "Hôm nay phải đón tiếp Trưởng Công chúa vào ở hành cung, ngày mai Vương huynh mang ngươi cùng đi bái phỏng, được không?"
Ôn Thế Chiêu hai mắt sáng ngời: "Vẫn là Vương huynh đối với ta tốt nhất."
"Ta là Vương huynh của ngươi, không tốt với ngươi thì còn tốt với ai." Ôn Thái tử khẽ cười một tiếng, kéo Ôn Thế Chiêu qua một bên, gật đầu ra hiệu với Tuần Ân, "Trước hết để cho đội ngũ hòa thân của Tiêu Quốc vào thành, sắp xếp bọn họ vào hành cung nghỉ ngơi."
"Vâng!"
Tuần Ân lên ngựa, phất tay nói: "Vào thành!"
Đội ngũ hòa thân đang dừng lại, nghe được tiếng quát liền nhúc nhích một chút, xếp thành hàng chỉnh tề.
Tuần Ân quay về hướng Ôn Thái tử gật gật đầu, dẫn đội ngũ nối đuôi nhau vào thành.
Lặn lội đường xa hơn một tháng, mỗi khuôn mặt trong đội ngũ đều biểu hiện sự mệt mỏi.
Ôn Thế Chiêu lẳng lặng đứng nhìn, cảm thấy có chút vô vị, vừa nghiêng đầu qua, hai chiếc xe ngựa hoa lệ phút chốc va vào tầm mắt.
Xe ngựa bốn phía dùng tơ lụa tinh xảo, cửa sổ được che bởi tấm mành vàng óng, gió thổi nhẹ nhàng làm lụa mỏng bay bay, ánh mắt tìm kiếm cũng chỉ thấy một bóng người thướt tha thoảng qua.
"Thế Chiêu, chúng ta nên hồi cung rồi."
Nghe được giọng nói của Vương huynh, Ôn Thế Chiêu đang muốn lên tiếng, thời khắc nghiêng đầu qua liền kinh hồng diễm ảnh.
Trong nháy mắt đó, Ôn Thế Chiêu theo bản năng trợn to hai mắt, khẽ nhếch môi, kinh ngạc mà nhìn hồng y nữ tử trên tuấn mã nâu đỏ.
Nữ tử kia cách không xa, vào lúc tuấn mã nâu đỏ sát qua, dường như có cảm giác gì đó, nữ tử liền xoay đầu hướng về phía nàng.
Tóc đen như tất, lông mày như liễu, da thịt không rãnh như ngọc, thiều nhan nhã dung...!Ôn Thế Chiêu nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt hơn để hình dung, thế gian này thật sự có người đẹp đến như vậy sao?
Các nàng đột nhiên đối mắt, Ôn Thế Chiêu hơi cong môi, chậm chạp không thu ánh mắt mà tiếp tục nhìn nàng, hồng y nữ tử thấy người này đáy mắt trong suốt, cũng không có tà tâm ác ý gì, chỉ là bị nhìn đến có chút xấu hổ, vội quay mặt lại không để ý nữa.
Ôn Thái tử đem tình cảnh này thu hết vào trong mắt mắt, cười đến có chút ý tứ sâu xa, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Ôn Thế Chiêu, đưa hồn phách của nàng trở về, nhưng ánh mắt của nàng vậy mà vẫn còn đang dán vào người nữ tử kia.
"Thế Chiêu, ngươi thấy hứng thú với nàng sao?"
Ôn Thế Chiêu cả kinh, cuống quít thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: "Vương huynh nói giỡn rồi, đệ nghe người bên ngoài nói phía nam sơn tốt nước được, dưỡng ra cô nương dịu dàng như ngọc, hôm nay gặp mặt quả thực không sai."
Ôn Thái tử cười nhạo nói: "Nhưng vừa rồi ta đều đã nhìn rõ, cặp mắt kia của ngươi a, trừng trừng nhìn nhân gia cô nương, gọi ngươi vài tiếng cũng không có trả lời Vương huynh, như là bị câu mất hồn phách rồi."
"Vương huynh!" Ôn Thế Chiêu đỏ mặt.
"Được được được, ta không nói nữa, tâm tư của Tứ hoàng tử bản thái tử sẽ không nói ra."
Ôn Thái tử cười ha ha, khuôn mặt tuấn tú của Ôn Thế Chiêu càng ngày càng hồng, mặt mày lúc đó vừa nổi lên một tia ngượng ngùng lại vừa hàm chứa một tia âm nhu, không qua mạnh mẽ cũng không quá yếu đuối, vừa vặn là diện mạo Ngọc diện lang quân.
Hắn không nhịn được chế nhạo nói: "Thế Chiêu là đang thẹn thùng a, sang năm mười tám tuổi được phong vương, phụ hoàng chắc chắn sẽ chọn cho ngươi một Vương phi ôn nhu chu đáo, bảo đảm ngươi chỉ cần mỹ nhân đến quên cả giang sơn."
Ôn Thế Chiêu sắc mặt phút chốc biến đổi, đáy mắt bình tĩnh hiện lên một tia mờ mịt, sang năm là mười tám, đến tuổi phong vương, thực sự không thể tránh khỏi.
Trong giây lát này, không hiểu tại sao, nàng lại nghĩ tới hồng y nữ tử vừa rồi.
Thu hồi vẻ u sầu trong lòng, Ôn Thế Chiêu trừng mắt nhìn, ánh mắt hướng về phía Ôn Thái tử, đăm chiêu hỏi: "Vương huynh, nếu để cho ngươi chọn, ngươi muốn mỹ nhân hay là muốn giang sơn?"
Ôn Thái tử cười cười nói: "Thế gian mỹ nhân rất nhiều, vì mỹ nhân mà ném mất giang sơn chính là hành vi ngu xuẩn nhất, giang sơn không còn, thần tử nên làm gì? Bách tính lại nên làm gì?"
Vốn chỉ thuận miệng hỏi, Ôn Thế Chiêu nghe xong lời này của Vương huynh, từ tận đáy lòng khen ngợi nói: "Vương huynh suy nghĩ cho bá tánh, trong lòng chứa đựng cả thiên hạ, nhất định sẽ là một minh quân được người người kính mến."
Ôn Thái tử từ nhỏ đã nghe những lời nịnh hót, chân thành cùng giả tạo, nghe một chút liền biết, nhưng nghe tứ hoàng đệ nói những lời này khiến hắn thực thích thú, Ôn Thái tử bình chân như vại hỏi nàng.
"Giang sơn và mỹ nhân, nếu chỉ được chọn một, Thế Chiêu sẽ lựa chọn như nào?"
Ôn Thế Chiêu không chút nghĩ ngợi, liền đáp: "Giang sơn là của Vương huynh, còn đệ muốn mỹ nhân a."
Ngữ khí kiên định lại nghiêm túc, không giống như lời nói đùa, Ôn Thái tử không ngờ tới nàng sẽ trả lời như vậy, đúng là hơi sửng sốt một chút, hắn nghiêng mắt nhìn biểu hiện nghiêm túc của tứ hoàng đệ, tứ hoàng đệ này của hắn tuy còn trẻ tuổi mà đã nghĩ rất thông suốt.
Ôn Thái tử lắc đầu nói: "Thế Chiêu, ngươi bây giờ càng ngày càng biết lừa gạt a."
Ôn Thế Chiêu chỉ là cười cười, từ nhỏ sống trong Ôn Cung như đi trên băng mỏng, biết được đế vương gia lãnh khốc vô tình, cũng hiểu rõ đạo lý họa từ miệng mà ra, huống hồ nàng đối với giang sơn cũng không có một tia hứng thú, với thân phận của nàng cũng không thích hợp cùng Vương huynh chỉ điểm giang sơn, vậy nên đổi chủ đề hỏi hắn: "Vương huynh, sau khi Tiêu Trưởng Công chúa hòa thân, tam quốc sẽ còn tiếp tục đánh nhau sao?"
"Việc này cũng thật khó nói." Ôn Thái tử nhíu mày nói, "Hòa thân cũng chỉ là trên danh nghĩa, Tiêu Quốc cùng Tề Quốc một khi đã nghỉ ngơi dưỡng sức xong sẽ có liên minh lần thứ hai, nếu đồng thời tấn công vào thành trì biên cảnh của chúng ta, khi đó Ôn Quốc liền rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân."
"Không phải đã ký kết hiệp ước hòa bình sao, hơn nữa hai nước đều hòa thân a." Ôn Thế Chiêu tuổi còn quá nhỏ, đối với việc này không hiểu rõ lắm.
"Hòa thân thì đã làm sao, những năm tam quốc tranh bá, việc hòa thân như này còn thiếu sao, Tiêu Tề hai nước lại không phải kẻ ngu xuẩn, sẽ không vì một nữ tử không quan trọng mà từ bỏ dã tâm tranh bá Trung Nguyên."
Đối với thế cục tam quốc hiện nay, Ôn Thế Chiêu ngượng ngùng không nói, không khỏi đối với Tiêu Quốc Trưởng Công chúa nảy sinh mấy phần thương hại.
Các đời Công chúa hòa thân phải rời xa cố hương, gả đi nơi xa thì đời này chỉ sợ khó có thể trở về cố hương, nếu không có phu quân sủng ái, tại nơi đất khách tứ cố vô thân, cả đời trải qua thật là thê lương lạnh lẽo.
Ôn Thế Chiêu đôi mắt khẽ buông xuống, "Phụ vương cũng thường xuyên dạy rằng phải lấy việc thống nhất thiên hạ làm chí hướng, đây chính là nguyện vọng cả đời của phụ vương."
Ôn Thái tử vừa nghe, nở nụ cười, "Thống nhất tam quốc, không còn sự phân tách, không còn nổi lên ngọn lửa chiến tranh, thiên hạ an khang, bách tính an cư lạc nghiệp, Thế Chiêu, lấy thiên hạ làm mục tiêu, cái này cũng là tâm nguyện cả đời của Vương huynh."
Ánh mặt trời long lanh rơi trên người Ôn Thái tử, cả người như được phủ bởi ánh nguyệt quang, từng câu từng chữ khó nén được hùng tâm tráng chí của bậc đế vương gia, đều khiến Ôn Thế Chiêu chấn động không ngớt.
Từ sau khi mẫu phi qua đời, nàng ở trong chốn thâm cung nhận được sự che chở của Vương huynh và Trưởng tỷ, trải qua nhiều tai họa, mấy người các nàng tuy không phải nhất mẫu cùng bào, nhưng lại hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Lúc này nghe được chí hướng thống nhất thiên hạ của Vương huynh, nàng thân là Ôn Quốc Tứ hoàng tử, đúng là đối với chí hướng chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn của mình không khỏi đỏ cả mặt.
"Được rồi." Ôn Thái tử vỗ nàng, "Chúng ta hồi cung thôi."
Lúc này đội ngũ hòa thân đã tiến vào hơn nửa, cửa thành có chút chen chúc, Ôn Thế Chiêu nhìn Vương huynh nhấc bước hướng cửa thành Đông mà đi.
Như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn đến, thời khắc nàng nghiêng đầu vừa vặn trông thấy hồng y nữ tử đang cưỡi ngựa quay đầu lại nhìn...!Trong giây lát, các nàng bốn mắt nhìn nhau, Ôn Thế Chiêu đưa mắt nhìn, cong môi, trong mắt loé ra ý cười..