Thính Hạ

Chương 6: Bánh mì mận đào




Ngày hôm đó, cuộc sống bình đạm vô âu vô lo bắt đầu có mong đợi một lần nữa.

Cô không còn cảm thấy cuộc sống trông chừng cửa tiệm khô khan khó nuốt như trước nữa, mỗi ngày thức dậy đã bắt đầu trông ngóng, một niềm vui nho nhỏ đã đủ chống đỡ hết thảy những điều không vui trong cả ngày. Theo lý thuyết của “Hoàng tử bé”, đó là nếu năm giờ chiều cậu đến thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu hào hứng.

Yêu thầm là dùng chút ngọt ngào để xóa nhòa rất nhiều sự im lặng, sự chua xót trong lòng và những lần mất mát rời đi.

Anh thường sẽ xuất hiện sau khi cô đã chờ đợi rất lâu và không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa.

Sự xuất hiện ấy như một niềm vui bất ngờ.

Anh thích ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trước mặt để một cuốn sách tiếng Anh, thỉnh thoảng giải đề, thỉnh thoảng lại vô định nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đối với cô, cuộc đời là một quá trình thực tập, có khó khăn, có khổ cực, mỗi ngày mang cặp sách cúi đầu đi đến trường từ sáng sớm, sau đó nghĩ về một số ước mơ thiếu nữ mà sẽ không bao giờ thực hiện được. Một cuộc đời bình thường, một cuộc đời có thể thấy hồi kết, cô muốn thay đổi nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhưng anh thì không như thế, đối với anh, cuộc đời như một trò chơi, anh không phải người qua đường hay NPC, anh là nhân vật chính trong trò chơi của mình. Anh hào hứng và thoải mái đón nhận tất cả những chuyện có thể xảy ra, mãi lâu sau này cô mới nghe được một từ rất hợp để hình dung anh, đó là nhẹ nhõm.

Cô quá căng thẳng và cứng ngắc, mà anh thì nhẹ nhàng và thoải mái.

Tình cảm thiếu nữ chìm đắm vào sự mê luyến như thế đấy.

Trong cửa tiệm có rất nhiều poster và album, cô nhoài người lên cánh tay mình, mượn sự che chắn của album để nhìn anh và phát hiện ra một số điều.

Trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ màu đen, màn hình cảm ứng, nếu không chạm vào màn hình sẽ không sáng lên. Anh thích mặc đồ màu trắng và giày thể thao, đôi chân kia luôn sạch sẽ tinh tươm. Có lúc anh đến sớm, lười ăn cơm nên mua một cái bánh mì nhân mận đào và nhét nó vào trong hộc bàn, mỗi lần đói lại đưa tay lục lọi, âm thanh xé túi vang lên lanh lảnh.

Anh thích dùng bút bi lăn màu đen, lúc đọc đề sẽ kẹp bút trong tay và xoay tròn, rất ít khi anh bấm bút liên tục. Trong cửa tiệm sẽ có một khoảng lặng ngắn mỗi khi chuyển bài hát, lúc ấy có thể nghe tiếng sột soạt từ đầu bút anh ma sát với tờ giấy.

Cô rất trân quý thời khắc khó có được này, dù trong tầm mắt anh, cô trở thành một người qua đường mơ hồ không họ không tên, thậm chí cô cũng không nóng lòng muốn khai giảng, tham lam hy vọng những ngày tháng thế này sẽ nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút.

Ngày đó sau khi ăn sáng xong, lúc đi ngang qua cửa tiệm, trời xui đất khiến thế nào cô lại mua một cái bánh mì nhân mận đào cùng loại với anh, sau đó cầm nó như một món báu vật nặng trĩu rồi đẩy cửa đi vào tiệm.

Anh đến rất sớm, nom dáng vẻ kia hẳn là chưa ăn sáng. Khoảng hơn 9 giờ, anh nhận được cuộc gọi nên ra ngoài nghe máy, hình như có người tìm anh.

Một góc poster ở cửa sổ bị bung ra, trong lúc đi dán lại nó, cô vô tình liếc qua và phát hiện hộc bàn chỗ anh ngồi trống rỗng, hoảng hốt nghĩ, có phải anh quên mua rồi không?

Hệt như một sự trùng hợp hoàn mỹ.

Tim đập nhanh như trống, cô không biết giờ phút ấy mình có suy nghĩ gì. Có lẽ cô hóa thân mình vào nhân vật ông già noel, len lén nhét cái bánh mì mình mua vào hộc bàn của anh, sau đó vội vàng quay về vị trí thu ngân giống như chưa từng có chuyện gì vậy.

Chốc lát sau, Giang Tố từ bên ngoài đi vào.

Mọi thứ vẫn như bình thường, anh tiếp tục ngồi tại chỗ giải đề, thỉnh thoảng lại đeo tai nghe lên, thỉnh thoảng lại cởi tai nghe. Hai chân bắt chéo duỗi dài ra, tóc trước trán bị gió từ máy điều hòa thổi lất phất qua lại.

Làm bài được một nửa, anh theo thói quen đưa tay vào trong hộc bàn, tim cô cũng bị nhấc lên theo động tác này. Thấy anh cử động cánh tay, tựa như đang nghĩ mình có quên mua gì không, lúc đưa tay định lấy ra — Anh kinh ngạc, lấy ra một chiếc bánh mì trong hộc bàn.

Lúc này đây cô đã đỏ mặt cúi gằm đầu, không dám nhìn vẻ mặt anh, sau đó sực nhớ ra lại thấy buồn bực, sao lại bỏ lỡ chứ. Phải chờ khoảng một hai phút sau, cô mới dám nhìn len lén, anh cũng chẳng nghi ngờ gì, có lẽ là cảm thấy mình nhớ nhầm, hóa ra là mua rồi.

Anh cúi đầu, chai nước suối đã mở nắp để một bên, vừa xem bài đọc hiểu vừa tập trung ăn. Chiếc bánh mì dưới ngón tay thon dài của anh tạo nên các hình dáng sâu cạn khác nhau, kỳ lạ thay, trong mắt cô, nó giống như một sự cho phép ngầm vậy.

Trong tích tắc ấy, cô cảm thấy những gì mình đang làm thật sự có ý nghĩa khi anh nhận được một niềm vui bất ngờ.

Cảm thấy rất vui vì mình đã giúp đỡ anh.

Cuối tuần, ông chủ đến tiệm bảo album khách đặt đã đến, rất quý giá, dặn dò cô phải giữ cẩn thận.

Xế chiều hôm đó cô mới biết, người khách đặt chiếc album kia là Giang Tố.

Album đầu tiên của Châu Kiệt Luân phát hành năm 2000 – “Jay”. Đây là một băng đ ĩa chất lượng vẫn còn rất mới, theo như ông chủ nói là vất vả lắm mới tìm được trong kho hàng, đáng tiếc là đã mất lớp seal nhựa bên ngoài, nhưng ngoại trừ việc hơi xước nhẹ ra thì không còn vấn đề gì quá lớn. Trên phông nền màu be, Thiên vương với mái tóc xoăn trẻ trung hơi nghiêng mặt qua, chạm vào tai nghe bên trái.

Nền âm nhạc Hoa ngữ năm ấy không hề biết cái tên ấy sẽ gây nên chấn động lớn đến nhường nào trong những năm tiếp theo, thậm chí là mấy chục năm sau đó.

Cô cũng trộm nhìn cuốn đề mà anh đang làm, không cùng một tiêu đề với những cuốn sách bài tập mà học sinh cấp ba thường làm, trên mặt bìa chỉ có một chữ Ielts, những ký tự trông vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ. Cô về nhà tìm trên mạng thử mới biết anh đã đi xa biết bao.

Thỉnh thoảng anh sẽ nhận được cuộc gọi từ Bốc Duệ Thành, kêu anh đến trời nam đất bắc chơi, trừ khi đã làm bài tập đúng hết, còn không thì anh sẽ không đi. Những câu sai tuy không nhiều nhưng đều được đánh dấu lại, sau đó anh sẽ làm đi làm lại cùng một dạng câu như thế.

Cô cảm thấy anh là một người biết mình sẽ đi về đâu.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Giang Tố đứng dậy đi đến tính tiền. Anh đặt biên lai đặt hàng lên bàn, lạnh nhạt nói câu xin chào: “Cho hỏi album về chưa?”

“Về, về rồi.” Thậm chí có một giây phút nào đó, cô bỗng cứng họng, rõ ràng đã chuẩn bị xong tất cả nhưng lúc này vẫn không tránh được việc vội vàng gói album lại, đặt lên bàn, sau đó lại đi lấy poster để bên cạnh: “Cái này là quà tặng.”

“Còn một phần tiền chưa thanh toán.”

“… Ừm.” Hai má cô phút chốc nóng lên, linh hồn lại như xuất ra, cô cố gắng chống đỡ, muốn nói gì đó nhưng một lúc lâu sau, chỉ đáp một câu nhạt nhẽo: “Để tôi.”

Ngón tay như đâm vào cây bông vải, khi cô nhập xong con số cuối cùng, Giang Tố bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cô theo bản năng đối diện với ánh nhìn của anh.

Đây là lần đầu tiên họ đối mặt nhau, mặc dù trước đó, cô đã luôn quan sát vô số lần hệt như một người canh giữ.

Ánh sáng đầu giờ chiều tựa như đường mật, rọi vào đôi con ngươi màu hổ phách trong mắt anh, phô bày một cảm giác mỏng manh mà trong suốt hệt như thủy tinh. Khuôn mặt anh như một bức tranh sơn dầu, thậm chí có thể nhìn thấy bóng mờ của hàng mi dưới mắt anh.

Đối với cô, đây là lần đối mặt dài long trời lở đất nhưng đối với anh, thật ra chỉ khoảng nửa giây.

Tầm mắt anh nhìn lướt qua, dừng lại trên màn hình.

“Thiếu một số không.”

Giọng thiếu niên giống như chè lê táo đỏ mùa thu, âm ấm, ngọt dịu nhưng rất mát lạnh.

Cô hoàn hồn kịp thời, gõ thêm một số 0. Cô không nhớ mình có nói xin lỗi không, một khoảng thời gian dài sau khi anh cầm album rời đi, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Cô vùi đầu vào khuỷu tay mình, một hồi thì cảm thấy mất mặt, một hồi lại không kìm được cúi đầu cười như một đứa ngốc. Cô trách bản thân nếu không sai thì tốt rồi nhưng lại đưa ra giả thuyết nếu mình không sai, có lẽ đến khi tốt nghiệp cũng chẳng có cơ hội đó.

Cô xoắn xuýt mãi một chuyện không có bất cứ tác dụng gì cũng không cách nào thay đổi sự lựa chọn, thời gian thấm thoát trôi qua, số mệnh như đem đến cho cô một số mong đợi không thiết thực, mặc dù chính cô cũng biết là không thể thào.

Giữa người và người có thể giao thoa nhau sao, nếu cuối cùng càng lúc càng xa thì chí ít được giao thoa một giây cũng tốt rồi.

Cô cúi đầu, tiền lương từ việc làm thêm mùa hè được gửi đến, đi kèm với một tin nhắn Tiền Khương nhắn nửa tiếng trước.

“Nghe bảo Bốc Duệ Thành tổ chức sinh nhật bù cho Giang Tố, hình như ai cũng được tham gia, cậu có muốn đi không?”