Thính Hạ

Chương 45: Mảnh hồi ức




Cuốn sổ tốc họa đã tróc keo, bị kéo ra rơi lung tung khắp sàn, anh giơ tay định dọn dẹp lại nhưng bức vẽ trên đó đập thẳng vào mắt.

Trực giác mách bảo anh rằng đây không phải là sổ tập vẽ của cô.

Tờ giấy màu be kích thước chừng một bàn tay, mặt giấy in hoa văn mùn cưa riêng biệt, mỗi một tờ giấy trong số đó đều vẽ chân dung người.

Bắt đầu phác họa từ cằm, dưới cổ áo gấp gọn là khóa kéo dích dắc, sinh động nhất là các nếp gấp của bộ đồng phục học sinh trường trung học trực thuộc, đường gấp ở khuỷu tay rất rõ ràng, nét bút vẽ tiếp xuống, kéo dài đến thắt lưng.

Không có khuôn mặt nên anh không thể nhận ra cô đang vẽ ai, chỉ phát hiện các bức chân dung trong cuốn sổ tốc họa dày gần mấy trăm trang này chỉ vẽ duy nhất một người.

Một chàng trai.

Giống như tấm ảnh kia, chỉ có bóng lưng, là cùng một người.

Anh không cử động gì nữa, im lìm ngồi xổm ở đó ngẩn ngơ hồi lâu, cho đến khi cô sửa soạn tóc tai xong đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh không hề giấu giếm, từ trước đến nay hai người luôn thẳng thắn với nhau về bất cứ chuyện gì. Cô đứng nhìn anh thật lâu, một lúc sau thì bị tiếng chuông báo thức làm phân tâm.

“Đi trước đã.” Cô nói, “Lát nữa dọn dẹp sau, sắp muộn rồi.”

Cuối cùng vì không thể dọn dẹp lại ngay nên anh mang cả chiếc vali màu vàng nhạt kia đi.

Các vali hành lí của cô phân loại dựa theo màu sắc, màu hồng là quần áo và đồ dùng hàng ngày, màu xanh là dụng cụ hội họa, màu vàng là tất cả những món đồ kỷ niệm quý giá từ khi cô có nhận thức đến bây giờ.

Mang theo cũng tốt, tránh cứ lo được lo mất vì không có nó bên cạnh.

Cô đã đặt ra thời gian khởi hành cho mình và cô là một người khi làm việc luôn nghiêm túc dựa theo kế hoạch. Sau khi lên xe cô mới biết sở dĩ anh bảo đi lúc mấy giờ cũng được là vì anh đã bao riêng một chiếc máy bay tư nhân.

Trên bãi đậu rộng rãi ở sân thượng của một tòa nhà, máy bay hạ xuống trước mặt cô tạo nên những đợt gió mạnh.

Cô không nhàn rỗi để cảm thán hay trò chuyện với anh vì dường như sự chú ý của anh vẫn đặt trên cuốn sổ tốc họa kia.

Thật ra cô muốn nói đó đã là những chuyện xưa cũ rồi. Nhưng những tâm huyết và thời gian mà cô đã dành cho nó thời cấp ba đã tạo nên một ý nghĩa to lớn cho cuốn sổ tốc họa bình thường này. Cô sợ mình không ở nhà, để nó ở căn phòng không có ai trông coi nhỡ lại mất hay rách nát. Chi bằng cứ mang theo bên mình để an lòng hơn.

Cuối cùng khi máy bay đạt đến độ cao ổn định, anh mới mở lời hỏi cô: “Trong cuốn sổ đó vẽ cùng một người sao?”

Cô im lặng hồi lâu, sau đó đáp: “… Ừm.”

“Lúc ấy em rất thích anh ta à?”

Cô cười cười: “Xem là vậy đi.”

Anh yên lặng, lát lâu sau mới hỏi tiếp: “Thích rất lâu sao?”

Cô không biết nên tính thời gian thế nào.

“Nếu tính cả việc em theo dõi sát sao tin tức về anh ấy mỗi ngày,” Cô nghĩ ngợi, “Thì có lẽ là… Sáu năm.”

Mùa hè năm lớp 12 ấy cô đã có ý định từ bỏ nhưng lại không cách nào buông tay hoàn toàn, thế nên cô đã thay đổi định nghĩa về anh từ bạn học sang ngôi sao, sau đó theo dõi anh suốt bốn năm tiếp theo.

Cô hé miệng, đang do dự xem có nên nói tiếp không nhưng anh lại chuyển chủ đề, kể về phim trường và tình hình trong nước. Cô sửng sốt một hồi, nhận ra có lẽ anh không muốn nhắc về vấn đề này nữa nên cô cũng phối hợp theo cuộc trò chuyện với anh.



Cô tưởng rằng sau khi về nước thì chủ đề ở London kia sẽ không tiếp tục nữa.

Cho đến chiều hôm ấy khi anh kết thúc công việc, cô đã trả căn phòng ở tầng dưới nên tạm thời ở chung phòng với anh, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc ở ngoài.

Bốc Duệ Thành: “Cậu nghĩ thoáng chút đi! Xem như tớ xin cậu đấy!!”

Ngay sau đó là tiếng mở khóa và kéo cửa ở phòng bên cạnh: “Tớ không làm phiền hai cậu nữa, cậu bắt tớ uống cùng nhức hết cả đầu đây này, tớ đi ngủ một lát, lát nữa bảo anh Quản nấu chút cháo cho tớ đấy.”

Sau đó phòng bên cạnh đóng cửa, đến lượt khóa cửa phòng cô vang lên.

Giang Tố cụp mắt bước vào.

Khi ấy cô đang xem các bức tranh trưng bày ở triển lãm tại trung tâm thương mại Hoan Mậu, lát sau mới quay đầu lại, ngửi được mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

Cô hỏi: “Anh uống rượu à?”

“Bốc Duệ Thành đến, ngồi trên xe bảo mẫu uống vài ly với cậu ấy.”

Cô thả chuột, đi đến: “Vậy anh có say không?”

“Không.” Anh mở mắt ra, quả nhiên tầm nhìn của anh rất rõ ràng: “Tửu lượng của anh rất tốt.”

Cô đứng trước mặt anh, anh thì ngồi bên mép giường, vì vậy cô phải khom người xuống để nhìn anh. Sau một hồi lâu mặt đối mặt, anh bỗng lên tiếng: “Kể anh nghe về chuyện của hai người đi.”



Thật ra anh cũng thấy mình không nên như vậy.

Ở độ tuổi của họ, từng thích vài người, từng trải qua vài mối tình là chuyện quá đỗi bình thường, tấm hình mà cô dán ở mặt sau khung ảnh chụp chung của họ cũng chỉ là một ảnh chụp ngày xưa mà thôi và cả cuốn sổ tốc họa khi ấy nữa. Anh phải cho phép cô có những hồi ức, mặc dù đoạn hồi ức ấy không hề liên quan đến anh.

Sau khi phát hiện ra những món đồ ấy, mỗi một giây anh đều tự thuyết phục chính mình nhưng đều vô ích. Nó giống như một nút thắt quấn chặt lấy anh, anh phát hiện mình khó mà quên đi chuyện này hoàn toàn. Người ngoài thường mô tả anh là một người lịch sự biết tiết chế nhưng đối với cô, ngay cả ôm và hôn cũng sẽ khiến anh mất khống chế, thậm chí vào giờ phút này, cảm xúc nảy sinh trong anh hoàn toàn ngược lại, chỉ muốn để cô thấy được h@m muốn chiếm hữu của mình.

Cảm xúc ấy xa lạ nhưng rất mạnh mẽ.

Nghĩ đến đây, anh lắc lắc đầu, không thể hiểu nổi rốt cuộc mình muốn nghe hay là không muốn nghe: “Được rồi, em đừng kể.”

Cô hơi ngồi xổm xuống, tay đỡ gáy anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh giận sao?”

Anh lắc đầu.

“Ghen.” Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận: “Anh ghen tị với anh ta.”

Ghen tị với người từng được cô thích.

Anh vẫn luôn cảm thấy cảm xúc của cô rất nhẹ nhàng và điềm đạm, tình yêu cũng giống như vậy nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng trời sinh tính cách cô đã như vậy hoặc là cô không thích anh nhiều như anh thích cô. Chuyện này rất bình thường nhưng con người ta sợ nhất là so sánh mà.

Hóa ra không phải là cô không yêu người khác, chỉ là người cô yêu say đắm không phải là anh mà thôi.

Cô im lặng trong một thời gian ngắn, anh không biết cô đang suy nghĩ điều gì, có lẽ là cảm thấy anh của lúc này đang gây sự vô lý. Anh cũng biết mình quá giới hạn nhưng rất khó để kiểm soát cảm xúc, trong lồ ng ngực như bừng lên một ngọn lửa nhưng không có củi nên đành đốt cháy lục phủ ngũ tạng, nóng, trống rỗng, ngay cả việc kiềm chế và dập tắt nó anh cũng không làm được.

“Ít ra em cũng đừng để đồ của chúng ta chung với mấy món đồ đó.” Anh hỏi, “Em thấy có được không?”

Cô muốn bảo cô không phải là người hoang đường đến nỗi cất giữ chung đồ của hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng sau một hồi lâu im lặng, sau một hồi lâu suy nghĩ, cô gật đầu, đồng ý với anh: “Ừm, anh không thích thì em sẽ không để chung.”

Rượu khiến môi anh đỏ ửng, cô ngẩng đầu hôn anh, đây là một thời khắc hiếm hoi cô chủ động, anh nghĩ thế, nhưng có lẽ là để bù đắp và an ủi anh mà thôi, vì nghĩ như vậy nên anh cũng không biết chuyện này khiến người ta thất vọng hay vui vẻ, tại sao cô lại thể hiện tình cảm của mình vì một người đàn ông khác. Anh mất kiểm soát, đưa tay luồn vào trong tóc cô, ngón tay và răng dùng sức khiến cô bị đau, cô cảm nhận được vị máu trong miệng, lập tức lùi lại không để anh hôn nữa.

Nhưng anh lại cúi đầu li3m sạch vết máu rỉ ra ở vết thương trên môi cô. Anh khẽ giọng, nghe thoáng qua như đang nhận lỗi: “Anh sai rồi, em đừng giận.”

Không biết tại sao đến cuối cùng anh lại nhận sai, lát sau cô hơi lùi lại, bảo: “Tối nay em muốn về.”

“Ừm.” Anh nhẹ nhàng khuấy động, hút đầu lưỡi cô vào trong môi: “Anh đi với em.”



An Thành lúc mười giờ tối, bóng đêm tràn ngập.

Khi máy bay tư nhân hạ cánh xuống Giang Thành thì chỉ mới hơn 10 giờ 40 phút.

Giang Thành vào mùa hè nóng oi bức nhưng vào thu đông lại lạnh lẽo vô cùng, gió rét thấu xương thổi qua người và mặt tựa như lưỡi dao vậy.

Cô bảo mình muốn ra ngoài trước, anh nghĩ cô hẹn bạn nói chuyện nên đồng ý, hơn 11 giờ mới đi đón cô.

Giang Thành độ gần 12 giờ khuya, dù là khu buôn bán cũng không còn náo nhiệt nữa, trừ một số hàng quán vẫn còn mở cửa thì những cửa tiệm khác đều đã đóng, chỉ còn ánh đèn sáng ngời trên đường, thỉnh thoảng có người đi đường qua lại nhưng không quá đông đúc.

Anh dựa vào định vị để đi, đến rồi mới phát hiện cô đang ở trong một quán rượu nhỏ.

Anh hỏi: “Bạn em về rồi à?”

Cô lắc lắc đầu: “Em đi một mình.”

“Một mình? Em không sợ nguy hiểm sao?”

“Không phải là còn có anh đó sao.” Cô nói chậm rãi, sau đó giang hai cánh tay ra: “Đi không nổi, cõng em đi.”

Quả thật cô có dự tính trong lòng nên cô đã không uống quá nhiều, vì có một số chuyện nếu không mượn men say từ rượu thì với tính cách của cô rất khó mà nói ra được.

Giang Tố cõng cô đi ra ngoài, đi theo những gợn sóng của vòng tròn ánh sáng, một lúc sau anh chợt phát hiện định vị hiện tại rất gần với núi Hạc Khê.

Nghe nói gần đây tháp Hạc Khê mới được tu sửa lần nữa nhưng cũng chỉ gắn thêm đèn, khách đến đây nhiều hơn trước kia đôi chút nhưng vẫn hiếm có ai đặt chân đến nơi này. Dù sao khi đứng ở ngoài nhìn thì tòa tháp đã cao vút chạm mây, để leo lên tới đỉnh tháp cần thể lực và can đảm rất lớn.

Cô nhìn theo tầm mắt anh, bỗng nhiên hỏi: “Cao lắm phải không anh?”

Anh “ừ” một tiếng. Mấy tháng trước, trước khi có tin tức tu sửa, Bốc Duệ Thành bảo muốn lưu giữ ký ức ban đầu về tòa tháp trước khi nó được sửa chữa lại, thành thử đã đưa cô bạn gái quen từ hồi ấy đến bây giờ đi leo tháp. Sau đó trong cùng ngày, anh nhận được hơn 20 tin nhắn thoại, tất cả đều là tiếng Bốc Duệ Thành than vãn cầu thang trong tháp phản bội con người đến nhường nào, đèn tối biết bao, và cả bảo sao chẳng có ai đến đây.

Cuối cùng Bốc Duệ Thành sa sẫm nhận xét một câu: Sẽ không ai đến đây lần thứ hai.

Cô tựa vào vai anh, không nói gì thêm nữa, nhìn bóng anh di chuyển về phía trước và nhìn vào giữa hai đầu gối mình.

Cô đột nhiên lên tiếng: “Hay là kể cho anh nghe về câu chuyện của em và anh ấy nhé.”

Bất ngờ nhưng đã trong dự đoán từ lâu.

Anh khựng lại giây lát, sau đó nói được.

Thật ra anh vẫn muốn nghe, bởi đó là sự tò mò về mỗi một giai đoạn ban sơ nhất của người mình yêu. Anh tự nhận mình ra mắt vào năm 17 tuổi, từ lâu đã rèn được một trái tim mạnh mẽ hơn người thường nhưng cũng chẳng biết khi nghe chính miệng cô kể cô đã từng thích người ấy đến nhường nào thì liệu năng lực chịu đựng của anh có chịu được nổi không.

Anh bảo: “Em kể đi.”

Cô tì cằm lên vai anh, lại im lặng một lúc rất lâu, có lẽ đang hồi tưởng lại xem nên kể từ đâu hoặc ký ức trong cô rất rõ ràng, chỉ là cô đang nghĩ nên đặt câu thế nào.

Anh nghe người trên lưng mình nói: “Em gặp anh ấy vào năm lớp 11, khi đó em không đẹp, không gầy, cũng chẳng cao ráo, không biết cách ăn mặc… Ngày đó em đi chung với một số bạn nữ trong nhóm người mẫu học cùng trường, bọn em đều bị vòi xịt chữa cháy xịt ướt sũng người, các bạn nữ đó ai cũng được bạn nam xung quanh đưa áo khoác cho nhưng em không có.”

Tim anh bỗng đau nhói vô cùng.

Cô nói: “Khi đó em rất cùng đường, rất muốn biến mất nhưng anh ấy đã xuất hiện, cứ như trên trời hạ xuống, ném cho em một chiếc áo khoác, còn mắng người làm nước xịt ra giúp em nữa.” Cô cười cười: “Dù họ là bạn bè và dù anh ấy không hề quay đầu lại.”



Gió lẳng lặng ngừng thổi.

“Anh ấy không biết em là ai, từ đầu đến cuối chỉ có một mình em bắt đầu lén lút viết tên anh ấy, thi thật tốt vì anh ấy, hy vọng có thể học chung tầng với anh ấy. Em quan sát sở thích của anh ấy, biết anh ấy thích ăn hiệu bánh mì gì, uống nước ngọt vị gì, cười lên sẽ có dáng vẻ ra sao, thậm chí là bóng lưng…”

“Nhiều năm trôi qua nhưng em chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể tìm được bóng lưng anh ấy trong biển người. Anh nói xem đây có tính là một năng lực đặc biệt không?”

Cô nhỏ giọng nói: “Vì thật sự em đã ngắm nhìn quá nhiều lần.”

“Anh ấy không biết ngày anh ấy xuất hiện trong cửa tiệm mà em làm thêm, em đã vui vẻ bao lâu.”

“Em nhận ra thương hiệu bút lăn anh ấy dùng, nhận ra loại sách bài tập mà anh ấy làm, thậm chí em biết anh ấy không thích ăn sáng, bánh mua mua dự bị của thương hiệu nào. Em luôn nhìn anh ấy cách một dãy hành lang dài, ở vô số giờ ra chơi và nghỉ trưa, em đã không ngừng ngẩng đầu chỉ chờ một khoảnh khắc có thể nhìn thấy tay anh ấy thò ra bên bệ cửa sổ.”

Cô hỏi: “Có phải rất ngốc nghếch không?”

Anh không nói gì.

“Khi anh ấy quên mua bánh mì, em đã mua một chiếc giống y như đúc và nhét vào hộc bàn anh ấy vì muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ. Sau đó nơi làm thêm của em đổi sang tiệm trà sữa, em vẫn nhìn anh ấy cách con đường người qua kẻ lại, xe cộ đông đúc. Mùa đông nước rất lạnh nhưng em vẫn thường đứng rửa ly và dụng cụ vì đứng ở vị trí đó có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh ấy.”

“Em cũng đến dự tiệc sinh nhật của anh ấy nhưng vì xung quanh có quá nhiều bạn nữ xinh đẹp, em tự ti rời đi trước. Em luôn nhớ mỗi một chi tiết khi anh ấy vừa đùa giỡn vừa đi ngang qua cửa sổ chỗ em ngồi. Em nhớ độ cong ở cổ tay anh ấy, nếp gấp ở vai anh ấy. Vì mùi hương trên người anh ấy mà một người vốn ghét trời mưa như em lại thích mưa, nhưng sau khi xa nhau, những cơn mưa lại trở về dáng vẻ ẩm ướt và oi bức mà em ghét.”

“Bọn em xa nhau vào năm lớp 12.”

Cô nói, “Không một lời báo trước, anh ấy biến mất đột ngột như vậy.”

Cổ họng anh bỗng nghẹn ứ: “Chỉ như vậy mà em vẫn thích anh ta sáu năm?”

“Ừm.” Cô nở nụ cười chua xót: “Chỉ như vậy, trước giờ anh ấy chưa từng quay đầu nhìn em, không biết em là ai, chỉ có một mình em thích anh ấy sáu năm.”

“Nhưng vẫn sẽ có tin tức về anh ấy, thông báo đầy ắp màn hình điện thoại.” Cô ngẩng đầu lên, “Anh xem, tháp Hạc Khê cao ơi là cao, thậm chí sáu năm trước còn chẳng có đèn. Em vẫn luôn nhớ lần đầu tiên leo lên tháp em đã sợ hãi và luống cuống thế nào, đến nằm mơ em cũng thấy mình bị kẹt ở đó nhưng em vẫn kiên trì leo tháp suốt bốn năm vì anh ấy. Vì em đã cầu nguyện nếu anh ấy có thể tỉnh lại, em sẽ thờ hành hương và thực hiện lời hứa trả ơn, dù đó đã từng là nơi mà em sợ nhất.”

Cô nói: “Vì lúc đó anh ấy gặp tai nạn xe, mãi không tỉnh lại.”

Anh dừng bước.

Cô không dừng lời, tiếp tục nói chậm rãi: “Nguyên nhân là xe fan cuồng bám đuôi, anh ấy ngồi ở hàng sau nên bị thương nặng nhất.”

“Tại sao đến bây giờ anh vẫn không hỏi em anh ấy là ai?” Cô nói, “Anh ấy là người nổi tiếng nhất ở trường trung học trực thuộc của chúng ta, chỉ cần em nói tên anh ấy, chắc chắn anh sẽ nhận ra anh ấy là ai.”

“Năm lớp 11, anh ấy được đạo diễn chọn làm nam chính trong phim, cả năm lớp 12 không quay lại trường, trước khi bộ phim công chiếu đã xảy ra sự cố, em thật sự sợ rằng anh ấy sẽ không tỉnh lại nữa, mỗi ngày đều thức dậy sớm để thắp nén hương đầu cầu nguyện. Bà cụ quét sân nói với em rằng tháp Hạc Khê rất linh ứng, mặc dù khó leo nhưng vô cùng linh ứng, vậy nên em đã đến đó, bà ấy nói không sai, vì mấy ngày sau đó anh đã tỉnh lại. Anh xem, bây giờ anh lành lặn đứng ở đây, có phải rất linh ứng không?”

Cuối cùng cô bật khóc thành tiếng: “Em không dám nói cho anh biết vì năm ấy ngay cả bản thân mình em cũng chẳng thích. Em có thể xuất hiện trước bất kỳ ai nhưng không muốn bị người em thích nhìn thấy. Năm ấy em và bạn cùng lớp đi chơi chung bị người ta gọi là quái thai, em sợ anh biết, anh sẽ chấp nhận được việc từng có một cô gái như vậy thích anh chứ? Năm anh không ở trường, em đã vẽ một bức tranh rất lớn nhưng nó đã bị xé nát rồi, em nhặt từng mảnh vụn lên, màu tô cũng lem luốc hết.” Cô thút thít nói: “Em muốn tặng anh vào một ngày có thể anh sẽ về trường nhưng chỉ thiếu một ngày thôi, Giang Tố, nếu anh về trường muộn hơn một ngày thì em có thể tặng quà cho anh rồi.”

“Nhưng đến bây giờ chúng vẫn chỉ là một đống giấy vụn.”

“Thanh xuân của em không có tiếc nuối, vì anh nên mới không có tiếc nuối, điều em luyến tiếc duy nhất đó là từ đầu đến cuối vẫn chưa tốt lên, không thể để anh nhìn thấy mình. Anh đi càng lúc càng nhanh, càng ngày càng xa, bất kể em có cố gắng thế nào cũng không theo kịp.”

“Anh còn nhớ đôi giày cao gót kia không, ngày “Thiếu niên Du” công chiếu, anh về Giang Thành, nữ chính đứng bên cạnh anh đã mang đôi giày đó, em đã nhận thức được thế giới của em và anh chênh lệch quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả mong muốn cũng sẽ trở thành một tội nghiệt.” Cô nói, “Ngày hôm đó em muốn từ biệt anh nhưng em phát hiện việc đó rất khó, em vẫn theo dõi tin tức của anh suốt bốn năm, ngoại trừ buồn bã ra thì cũng có những khoảnh khắc em cảm thấy kiêu hãnh tự hào —”

“Anh xem, người em thích đã trở thành người mà tất cả mọi người thích.”

Nước mắt cô đã chảy cạn, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở dần bình tĩnh lại: “Trong hai năm sau khi tốt nghiệp, em đã hủy theo dõi một số tài khoản, dự định xóa nhòa một số dấu vết của anh trong thế giới của em, nhưng tại thời điểm em vất vả lắm mới thuyết phục được bản thân.” Cô nói: “Chúng ta gặp lại nhau.”

“Em phát hiện so với việc không yêu anh thì yêu anh còn dễ dàng hơn.” Hàng mi dính nước mắt của cô ướt át, khóe mắt bị gió thổi đau rát: “Đến ngày ấy em mới nhận ra em vẫn rất thích anh nhưng mỗi lần đến gần anh đều bị tổn thương quá nhiều, cơ chế tự vệ của cơ thể khiến em không dám đi về phía trước, em phát hiện chỉ cần không để bản thân nhớ đến anh thì có thể phớt lờ toàn bộ những cảm xúc với anh, dù em chỉ đang lừa mình dối người.”

Cô nhẹ giọng nói: “Nhưng đến cuối cùng, dù biết rõ sẽ phải chia tay anh, em vẫn muốn. Con người là như vậy, sẽ có một lần trong sinh mệnh dù bị cháy trụi nát bấy thì có quan trọng gì đâu.”

Đèn đường tỏa ra vầng sáng nhức mắt, lời nói của cô giống như một lưỡi dao dịu dàng, từng câu từng chữ mổ xẻ trái tim anh ra. Anh không ngờ đến, làm sao anh có thể ngờ được, thậm chí anh cảm thấy cơ thể đang đứng trong gió hiện tại không thuộc về bản thân anh. Nếu là thế, vậy những thứ năm ấy anh bỏ lỡ sao chỉ có thể dừng lại ở ——

Cô khóc đến mệt lả người, cuối cùng nằm gục lên vai anh. Giờ phút này, đèn ở tháp Hạc Khê cũng tắt phụt đi, trái tim anh siết chặt vì câu nói này.

Cô cất giọng khẽ khàng, tựa như hoàn thành câu tỏ tình mà bản thân của bảy năm trước không dám mở lời.

“Giang Tố, năm 17 tuổi đó, người em ngắm nhìn vô số lần cách dãy hành lang rộng rãi là anh.”