Thính Hạ

Chương 44: Mật mã khóa




Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa như trút nước, chỉ là âm thanh đã nhỏ dần.

Cô nằm trên giường đợi một lúc lâu mới nghe tiếng bước chân anh đi về phía này.

Anh đưa băng vệ sinh cho cô, một hồi lâu sau mới thẳng thắn nói: “Hình phía sau khung tranh rơi ra.”



Cô nhận ra điều gì đó bèn ngước mắt lên, nhận lấy tấm hình kia từ tay anh.

Chụp vào năm 2014, vì đã chuẩn bị tâm lý ba năm tới không về nước nên cô đã in tấm hình này ra và mang theo.

Đây là con đường trước cổng trường trung học trực thuộc, ngày ấy cô tình cờ gặp anh, dù biết anh sẽ không quay đầu nhưng cô vẫn căng thẳng đến độ run ngón tay và chụp lại tấm ảnh này.

Nó trở thành một tấm ảnh kỷ niệm duy nhất về anh trong toàn bộ thời cấp ba mà cô lưu giữ lại.

Lúc này, Giang Tố cất giọng hỏi: “Em chụp sao?”

“Ừm.”

Bầu không khí trầm mặc một hồi, anh nói: “… Là chàng trai em thích hồi cấp ba à?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, do dự muốn nói trong chốc lát.

“Ừm.” Cô không muốn nói dối anh, “Cuốn sổ em đưa anh đã xem chưa?”

“Bị khóa rồi.” Anh nói, “Nhưng ngày đó anh không bình tĩnh nên không nhớ mật khẩu em nói.”

Cô cười cười: “Em chưa nói mật khẩu.”

Dừng lại giây lát, cô lại bảo: “Cuốn sổ đó em mua hồi lớp 11, mật khẩu chỉ được cài đặt một lần, sau đó không thay đổi được nữa.”

“Vậy em còn nhớ không?” Anh nói, “Hay là quên rồi?”

Cô chỉ mỉm cười, bỗng trở người một cách khó hiểu, chóp mũi tì lên gối, chậm rãi nói: “Em quên rồi.”

“À đúng rồi.” Cô xoay người lại: “Em thấy trên vé để ngày mở cửa là 18 mà.”

Anh phát hiện cô không nói sâu về bức ảnh, có lẽ là không muốn nhắc đến nó, vì vậy anh chuyển chủ đề theo cô, nhìn vé triển lãm bảo: “Anh nhớ nhầm.”

Thời gian này, cộng thêm thời gian đi máy bay và chênh lệch múi giờ, nghĩa là cô sẽ bay về lại Anh vào một ngày trước khi khai giảng lớp học, vô cùng gấp gáp.

Anh hỏi: “Vậy có về nữa không?”

Cô chần chừ hồi lâu, cuối cùng gật đâu: “Về.”

Trái tim như bị nhấc lên trước đó đáp xuống, anh thấy cô đưa mắt nhìn xung quanh, bèn hỏi: “Tìm gì vậy?”

“Không phải.” Cô nói, “Em đang xem để anh ngủ ở đâu, giường nhỏ quá, mà ghế sofa cũng nhỏ.”

Đây là giường đơn dành cho một người, chỉ lớn hơn giường đơn ở trong nước đôi chút, nếu muốn ngủ thì anh phải cong chân suốt cả đêm.

Cô đột nhiên cảm thấy xót anh: “Hay là em đặt khách sạn cho anh nhé? Chỉ là xa quá.”

“Không sao.” Anh vén chăn lên, tắt đèn: “Nhồi nhét một tí là được.”

Đêm nay thời tiết lạnh lẽo vô cùng nhưng trong chăn lại rất ấm áp, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ, da thịt kề da thịt, rướn người lên là có thể hôn nhau. Sau lưng cô rướm một lớp mồ hôi nóng, trong tiếng môi lưỡi d@y dưa quen thuộc, cơn buồn ngủ dần ập đến. Đang ngủ mê man thì cô lại bị nụ hôn của anh đánh thức, khi ánh ban mai từ cửa sổ rọi vào, cô cố gắng phớt lờ cảm giác tồn tại khó có thể bỏ qua bên hông, hỏi anh: “Chuyến bay mấy giờ vậy anh?”

“Mấy giờ cũng được.” Anh nói.

Sáng sớm quấn quýt nhau một hồi, đến khi giữa hai ch@n nóng lên, cô tìm đại một cái quần rồi đỏ mặt đi đánh răng, nghe anh hỏi sau lưng: “Vậy không cần mang theo gì nhỉ?”

“Quần áo thì không cần.” Sau khi súc miệng xong, cô ngẫm nghĩ một phen lại nói: “Mang theo hộp trang sức nhỏ đó đi anh.”

Trong hộp là dây chuyền, hoa tai và vòng tay mà anh tặng, rất quý giá, cô không an tâm để lại đây.

Cô ở trong phòng tắm rửa mặt dưỡng da, anh thu dọn hành lý giúp cô, đi tìm hộp trang sức vải nhung mà cô nói.

Dư âm vẫn chưa tan đi, mạch đập vẫn lẩn trốn đâu đó chợt nhảy bật lên, anh hơi mất tập trung, thấy hộp trang sức bèn theo bản năng kéo về phía trước.

Vô tình kéo theo thứ gì đó ra ngoài.

Anh cúi đầu.

Soạt một tiếng, đó là một cuốn tốc họa dày.