Thính Hạ

Chương 24: Giấy ghi chú




Khi Giang Tố về khách sạn, đêm đã khuya.

Bốc Duệ Thành không về phòng mình mà chạy đến phòng anh. Về phòng, anh vừa mở đèn đã thấy một vật thể lạ chạy tới chạy lui lung tung, còn tưởng có trộm đột nhập.

Anh cau mày: “Chưa ngủ à?”

“Đi chơi ai lại ngủ sớm.” Bốc Duệ Thành chỉ chỉ cái thùng dưới bàn của anh: “Sao lại mang theo cái này? Muốn vứt à?”

“Cái gì.”

Anh đưa mắt nhìn sang: “Căn phòng kia phải sửa chữa lần nữa, tớ sợ họ mang thùng này đi vứt.”

Bốc Duệ Thành ngồi xếp bằng, mở chiếc hộp quen thuộc đã nhuốm màu thời gian kia, cảm thán: “Cậu đúng thật là, dù không thích cũng không hề phủi bỏ tâm huyết của người khác.”

Bốc Duệ Thành biết trong chiếc hộp này là những món đồ mà năm ấy khi Giang Tố rời khỏi trường trung học trực thuộc, các cô gái kia đã tặng anh, có đủ các loại quà, nhiều nhất vẫn là đồ trang trí và thư.

Những năm gần đây, Giang Tố luôn nhận hết thư do fan hâm mộ viết, tất cả đều được sắp xếp gọn cất trong một căn phòng riêng. Sau đó chuyển sang nhà mới, anh đã lên kế hoạch chia ra một khu vực riêng chuyên để thư của fan.

Bốc Duệ Thành hỏi: “Cậu xem qua hết chưa?”

Giang Tố nói: “Xem rồi.”

Mỗi lần cảm thấy vất vả, anh đều sẽ mở ra xem.

Bốc Duệ Thành gật đầu. Anh ấy ngồi ở một góc khá lạ, đột nhiên nhìn thấy gì đó bèn đưa tay gỡ tờ giấy ghi chú dán ở mặt bên thùng ra.

“Ơ? Sao còn có tờ giấy ghi chú ở đây, cậu dán à?”

“Không phải.”

Giang Tố cũng khựng một lúc, sau đó cất bước đi đến.

Bốc Duệ Thành nhìn lướt qua nội dung trên giấy, cười tủm tỉm đưa cho anh.

Giang Tố cụp mắt đọc, chỉ có hai hàng chữ với nét bút thanh tú —

Biết rằng thiếu niên ôm hoài bão lớn, cưỡi chiến mã lướt trên non sông.

Không ký tên.

“Ai đây nhỉ, có vẻ rất hiểu cậu.” Bốc Duệ Thành nghiêng ngả dựa ra ghế: “Lúc trước cậu có phát hiện ra không?”

Anh vẫn đang đọc kỹ tờ ghi chú: “Không.”

“Không ký tên à?”

“Không có.”

“Vậy thì lạ phết, ai viết thư cho cậu cũng ký tên cả, tại sao cái này không có?” Bốc Duệ Thành giật lại đồ, tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt, ở trung tâm có một vòng tròn xanh đậm và chuyển nhạt dần cho đến màu trắng ở bốn góc, “Tiếc quá đi tiếc quá đi, một cô gái hiểu cậu thế mà lại không ký tên.”

Bốc Duệ Thành: “Có câu nói thế nào nhỉ? Ừm, đời người gặp được tình yêu hay tình d*c không hiếm, gặp được thấu hiểu mới là hiếm.”

“Đáng tiếc là cậu không gặp được gì hết.”

“…”

Bốc Duệ Thành: “Sao nào, có muốn tớ hỏi xem đây là ai giúp cậu không? Cậu có chỉ tiêu kết hôn cơ mà, người anh em này không quên đâu.”

“Không cần.” Anh lấy lại tờ giấy ghi chú, nhìn một cái rồi dán lại mặt bên của thùng, sau đó hỏi Bốc Duệ Thành: “Sao cậu biết tớ không gặp?”

Bốc Duệ Thành nhích đến gần: “Vậy cậu gặp rồi à? Ai thế?”

Trước mặt như có gì đó thoáng qua, Giang Tố hoàn hồn, bình thản nhìn Bốc Duệ Thành: “Sau này bớt đến thăm đoàn đi.”

“…”

“Hồi trước tớ đến thăm đoàn cậu vui lắm cơ mà.” Bốc Duệ Thành nheo mắt: “Hôm nay là sao? Lúc trước cậu đâu bạc bẽo vô tình thế này.”

“Vì lúc trước cậu không nói nhiều như hôm nay.”

Bốc Duệ Thành: “…”

*

Sau khi kết thúc công việc về khách sạn, Thẩm Thính Hạ mệt mỏi đến độ vừa ngả đầu đã ngủ say, may mà ngày mai có thể đi làm muộn.

Cô ngủ một giấc đến hơn mười giờ rồi thức dậy ăn sáng, xong xuôi mới chậm rãi đến phim trường.

Mỗi ngày, phim trường đều rất hỗn loạn.

Cô vẽ lại hoa văn cho vài nữ phụ, sau đó vào phòng nghỉ của Giang Tố để vẽ hoa văn ngày hôm nay cho anh.

Hoa văn hôm nay khá nhỏ nhưng lại khó vẽ vì nó sẽ vòng qua cổ kéo dài đến sau tai, đạo diễn bảo muốn thực hiện cảnh quay này.

Trong phòng nghỉ vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không quá rõ ràng. Cô tập trung di chuyển cọ nhưng điện thoại của anh để trên bàn thì cứ sáng lên liên tục.

Tin này nối tiếp tin khác, cô đeo kính áp tròng nên thấy rất rõ, người nhắn tin là Bốc Duệ Thành.

Cô bất lực, đành di dời sự chú ý, sợ anh sẽ bỏ lỡ tin nhắn quan trọng: “Hình như bạn anh đang tìm anh đấy.”

Giang Tố “ừ” một tiếng, không quá để tâm: “Cậu ta muốn đến thăm đoàn.”

Giọng anh nghe rất thân thuộc, cô hơi kinh ngạc, nhất thời thảng thốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ bây giờ quan hệ của họ đã đến mức có thể tán gẫu với nhau rồi sao.

Cô không trả lời nữa.

Nhưng dường như Giang Tố đang chờ cô nói gì đó. Theo phép lịch sự, cô gật nhẹ đầu, cũng không biết nên nói gì: “Anh ấy rôm rả thật.”

“Cô thích kiểu này à?”

Hả?

Cô có hơi khó hiểu trước câu hỏi đột ngột này.

“Không thích.” Cô đáp: “Tôi thích người gầy.”

Lời ra khỏi miệng, chính cô cũng bất ngờ, không ngờ bây giờ cô có thể thảo luận chuyện này trước mặt anh một cách thản nhiên như vậy. Nếu là trước kia, ở góc độ này, khoảng cách này, câu hỏi này, e rằng trong đầu cô đã sớm ngập tràn hình bóng anh, ấp úng chẳng nói nên câu.

Về bạn trai, quả thật cô thích người gầy gầy, lúc nói ra câu này trong đầu không hề nghĩ đến ai, chỉ đơn giản là một câu trả lời.

Cọ lông trong tay chuyển động, di chuyển dọc theo d ái tai anh ra phía sau rồi nhẹ nhàng rời cọ đi.

Giang Tố bỗng nghiêng đầu nhìn cô.

Cô khó hiểu, có lẽ anh cảm thấy hơi nhột nhỉ.

Cô thôi nhìn, mím môi cười khẽ, bảo: “Vẽ xong rồi.”

Sau đó cô rời khỏi phòng nghỉ của anh, chạy đến nơi cần làm việc tiếp theo.

Vẽ xong xuôi, cô lại nghỉ ngơi một lúc. Lúc này Giang Tố đã quay đến phân cảnh thứ hai, ở khu vực quay phim có hơi hỗn loạn. Vì trong phân cảnh ấy có một động tác hơi nguy hiểm, người đại diện và đạo diễn đề nghị dùng diễn viên đóng thế nhưng anh không đồng ý, luyện tập vài lần rồi tự mình quay.

May mà không có sự cố nguy hiểm gì xảy ra, trong quá trình quay anh ngã xuống ở nơi vốn không nên ngã khiến người đại diện sợ quẳng cả điện thoại đi.

Lúc đang ngồi trên ghế sofa pha màu, cô nghe người đại diện đi theo sau lưng anh nhắc nhở.

Giang Tố: “Đã nói không sao rồi mà.”

Quản Hành: “Xem cậu nói kìa! Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, đã bảo cậu phải kiềm chế, phải kiềm chế, ảnh hưởng về sau thì biết làm sao? Tôi suýt thì bị hù chết rồi!”

Giang Tố: “Tôi hiểu.”

“Hơn nữa chẳng phải sau đó vẫn quay xong à?”

Quản Hành vẫn kiên trì khuyên nhủ: “Lần sau dùng diễn viên đóng thế được không? Đừng tự quay mấy cảnh này nữa, tôi đảm bảo diễn viên đóng thế sẽ không bao giờ xuất hiện, ở khâu hậu kỳ tôi sẽ để ý cho cậu, cậu không hài lòng tôi sẽ bảo họ cắt ra gửi thẳng cho cậu luôn cũng được.”



Quản Hành khuyên bảo tận tình, sau đó giơ tay gọi cô: “Cô Thẩm.”

Cô biết mình phải đi vẽ hoa văn bổ sung.

Sau khi mỗi phân cảnh kết thúc, diễn viên đều cần trang điểm lại để đạt hiệu quả tốt nhất, việc vẽ hoa văn của cô cũng giống như vậy.

Cô mở cửa đi vào, Giang Tố đang nhíu mày, có lẽ là nhức đầu trước những lời lải nhải của người đại diện.

Mở mắt thấy cô, anh lại cụp mắt hỏi: “Cô cũng đến khuyên tôi à?”

“Tôi đến vẽ bổ sung.” Cô nói.

Tiếng lải nhải ngoài cửa cuối cùng cũng dừng lại.

Vài phút trôi qua, Giang Tố nói: “Còn tưởng cô cũng đến thuyết phục tôi.”

Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, cong khóe môi, nhẹ giọng nói: “Anh đã từng nghe câu nói này chưa? Đến nhìn thấy Napoli một lần rồi chết cũng được.”

Có lẽ vì nhắc đến đề tài có sự đồng cảm, cô vừa lựa một tuýp màu vừa nói: “Tôi cảm thấy con người luôn giống nhau trước những thứ mà mình thích.”

“Không quan tâm tương lai sẽ ra sao nhưng giờ phút này chỉ cần làm tốt nhất, có chết cũng không thấy hối tiếc.”

“Vậy nên,” Cô nói: “Tôi hiểu điều đó. Tôi sẽ không khuyên anh.”

__

Lời tác giả:

“Đời người gặp được tình yêu hay tình d*c không hiếm, gặp được thấu hiểu mới là hiếm” — Liêu Nhất Mai, trích tác phẩm “Nhu nhuyễn”

“Biết rằng thiếu niên ôm hoài bão lớn, cưỡi chiến mã lướt trên non sông”, câu này cải biên từ “Thủy Hử truyện”

Câu gốc: “Thiếu niên phải có khát vọng cao cả, cưỡi chiến mã san bằng non sông, là kỳ vọng chắc chắn về tương lai của hắn, hãy tin tưởng và chúc mừng.”