“Cô có biết cha của cô không còn mặt mũi nào nữa vì chuyện này của ccô hay không?”
“Ba năm trước, chẳng phải đã cam đoan rồi sao? Sao lại không biết nhìnngười như thế chứ? Vậy mà lại đem danh dự của mình ra cho người ta chàđạp.”
“Cô cứ cố sơn son thiếp vàng tên Mạc Lăng Thiên đó, nhưng cuối cùng lại không có được trái tim của nó, cô, thật là ~”
Vãn Tình soi mình trên màn hình TV, đôi mắt sưng đỏ, tóc tai rối bời y nhưmột nữ quỷ, vẻ mặt tái nhợt, không có chút tinh thần nào, lòng cô trầmxuống.
Từ khi nào cô lại biến thành cái dạng này chứ?
Mẹ cô răn dạy xong, nhưng lại phát hiện Vãn Tình nửa ngày cũng không nói gì, bà hỏi một câu:
“Cô tính xử lý chuyện này thế nào?”
Đúng vậy, xử lý thế nào đây? Chuyện này đã rối tinh lên như vậy rồi, phảigiải quyết thế nào đây? Vãn Tình lắng nghe giọng mắng nghiêm khắc củamẹ, không hề là quan tâm mà hoàn toàn là lạnh lùng. Lòng cô chợt lạnhđi, tình thương mà mẹ dành cho cô đã theo cuộc hôn nhân đổ vỡ này mà bộc lộ bản chất rồi sao?”
“Con sẽ ly hôn!”
Bốn chữ, nhưng rất có lực. Vãn Tình không tiếp tục lắng nghe lời mẹ cô dạy dỗ nữa, trựctiếp ngắt điện thoại. Hiện tại, cô chẳng sợ gì nữa cả, dù là tình thân,dù là người đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm qua cô cũng không muốn bận tâm nữa.
Không có cái gọi là tình yêu, sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp cũng thật đáng buồn, không phải sao?
Cô chỉ là một quân cờ, nếu không phải trước đây cô từng thề son sắt rằngMạc Lăng Thiên chính là một người tài giỏi, có thể giúp cha cô giànhđược nhiều chiến tích để nâng cao thanh danh thì sao cô có thể thuận lợi gả cho anh chứ?
Đương nhiên, không thể không thừa nhận rằng sovới anh trai Hạ Vãn Dương, thì cô còn có quyền tự chủ, nhưng Vãn Tìnhkhông muốn so sánh cái này, sẽ chỉ làm cô thêm tự ti.
Cô đứng dậy đi về phía phòng sách, chuẩn bị viết một lá đơn xin ly hôn. Nhưng khimở ngăn kéo thì cô nhìn thấy một lá đơn đã được soạn sẵn.
Nhất thời, máu chảy ngược, cô cầm tờ giấy bước ra ngoài, lòng lại cảm thấy rất đau, nhưng Vãn Tình cố gắng kiềm chế.
Người đàn ông như Mạc Lăng Thiên không đáng cho cô yêu, không đáng để cô phải đau vì anh ta! Nếu có một chút cảm tình với anh ta thì chỉ là hận màthôi!
Tay Vãn Tình run rẩy ký tên, sau đó cầm tờ đơn đứng dậy, chuẩn bị gọi Mạc Lăng Thiên đến ký tên.
Tuy di động đã bị mất, nhưng cô đã thuộc nằm lòng số điện thoại của Mạc Lăng Thiên, dù cho cô rất ít gọi điện thoại cho anh ta.
“A lô!”
Mạc Lăng Thiên tiếp điện thoại, giọng nói của anh ta vẫn khiến lòng cô đaunhói lên, nhưng cô nhịn xuống, dù có đau đớn thế nào cũng phải chấm dứtđi.
“Mạc Lăng Thiên, anh đang làm gì, tôi muốn tìm anh.”
Lúc này cô mới nhận ra giọng mình khản đặc, gần như muốn nứt ra.
“Ly hôn sao?”
Anh ta hơi cao giọng, tuy rằng không có vẻ trào phúng, nhưng những lời nàylọt vào tai Vãn Tình cũng đủ khiến cả người cô lạnh toát. Ly hôn, có lẽđây chính là cái bẫy đã giăng ra sẵn chờ cô chui vào.
Nếu là trước ngày hôm qua, có thể là cô sẽ né tránh, nhưng giờ phút này thì cô đã cam tâm tình nguyện.
“Đúng, địa chỉ.”
Giọng cô khàn khàn nhưng không run rẩy, cảm thấy đau đớn nhưng không thể để cho anh ta nhận ra.
Trầm mặc một giây, Mạc Lăng Thiên đọc địa chỉ cho cô.
Nơi đó là nơi giải trí có tiếng của những người giàu có, khi xe của Hạ VãnTình đến nơi, lòng cô lại cảm thấy uất ức, cô đau chết tâm vì cuộc hônnhân này, mà anh ta lại có thể tự do phơi phới như thế.
Qúa yêu một người, nhất định là sẽ bị quên lãng, bị xem thường, bị tổn thương.