Kiều Tân Phàm không hề dùng từ ngữ nào mạnh mẽ nhưng từng lời của anh đã tác động mạnh vào nội tâm Vãn Tình.
Đây mới chính là điều mà cô muốn.
Đó chính là sự tận tâm và bảo vệ trong hôn nhân, kiên trì và nghiêm túc
khi lựa chọn, dù cho có thể Kiều Tân Phàm vẫn chưa đủ yêu cô, hay sự dịu dàng của anh thật sự là bởi vì Tịnh Ái, nhưng chung quy người được lợi
vẫn là Hạ Vãn Tình, và người mà anh lựa chọn cũng chính là Hạ Vãn Tình.
Vãn Tình và bà Kiều vẫn không có động thái gì thì lại nghe thấy Kiều Tân Phàm lên tiếng:
“Sau này chúng ta đừng gặp nhau thế này nữa.”
Kiều Tân Phàm nói xong, xoay người lại thì liền nhìn thấy Vãn Tình và bà
Kiều chưa đi xa, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi nao nao, nhưng cũng không hề buồn bực mà chỉ thoáng kinh ngạc nhíu mày.
“Vãn Tình ~”
Vãn Tình không biết phải nói gì bây giờ, cô muốn nói cô không cố ý nghe
trộm, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, nói vậy thì ai tin chứ?
Vãn Tình hơi xấu hổ, cô không thích làm một người nghi thần nghi quỷ, huống hồ người này là Kiều Tân Phàm, là người mà cô đã quyết định tin tưởng.
“Là bà đưa Vãn Tình đến xem thử cô Tịnh nói gì với cháu.”
Bà Kiều không hề lo lắng gì cả, bà lập tức đứng dậy, quả nhiên trên lầu
không có ai cả, còn Kiều Tân Phàm rõ ràng là cũng chẳng vui vẻ gì khi
gặp Tịnh Ái thế này nên ngay cả tách trà anh cũng chưa uống mà đã đứng
dậy bỏ đi.
Vãn Tình bước lên mấy bước, cô nhìn thấy trong căn
phòng tao nhã kia có khói bay lên từ chiếc tách trên bàn, mùi hồng trà
phiêu đãng trong không khí. Tịnh Ái nhìn thấy Vãn Tình, mặt cô ta hơi đỏ lên, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, không hề lẩn tránh.
“Kiều
đáng giá để cô trân trọng, nếu như cô không biết quý trọng anh ấy, bất
cứ lúc nào tôi cũng đều có thể xuất hiện bên cạnh anh ấy đấy.”
Tịnh Ái nói xong, cô ta bước xuống lầu, sắc mặt cô ta nghiêm nghị, mạnh mẽ
như một nữ đấu sỹ vậy. Một cô gái như thế chắc hẳn là rất có sức hút với người khác.
Sắc mặt Kiều Tân Phàm hơi ảm đạm, nhưng rồi anh cũng bình tĩnh trở lại. Khi anh nhìn Vãn Tình thì sắc mặt anh rất bình thản.
“Chuyện này ~ vừa rồi lúc sang đường thì vô tình nhìn thấy anh ~”
Vãn Tình lúng ta lúng túng, cô cảm thấy có lỗi vì hành vi của mình, nhưng
cô cũng không biết phải nói thế nào thì bà Kiều đã nói giúp cho cô:
“Việc này không thể trách Vãn Tình, là bà nội sợ Tinh Ái quấn quýt cháu không rời, cho nên mới đến xem thử.”
Kiều Tân Phàm cũng không hề tức giận, mà anh chỉ mỉm cười rồi nói với bà Kiều:
“Hẳn là bà nội tin tưởng cháu.”
Khi Kiều Tân Phàm nói như thế, anh quay sang nhìn Vãn Tình, nhưng không hề
tức giận mà chỉ mỉm cười. Vãn Tình đối diện với anh, cô cũng nhẹ nhàng
mỉm cười.
“Tịnh Ái giống như Minh Kiều vậy, từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, cho rằng muốn gì thì sẽ có được thứ đó. Bà nội sợ con bé quấn quýt cháu không rời, cho nên mới đến xem thử. Người trẻ ngày nay chẳng xem
hôn nhân ra gì cả, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn li tì liền li, suy
nghĩ quá giản đơn rồi ~”
Bà Kiều vừa nói vừa lắc đầu than, điều
này cũng không thể tránh được, giới trẻ ngày nay có ai chịu để mình chịu thiệt thòi đâu, đặc biệt là địa vị của phụ nữ ngày càng được nâng cao,
chỉ cần một điều gì đó không tốt thì lập tức li hôn ngay, cũng có trách
bà Kiều lại lo lắng như vậy.
“Xin bà nội yên tâm, cháu và Tân Phàm sẽ cùng nhau đi đến cuối cùng ạ.”
Vãn Tình không thể không an ủi, cô bước đến dìu bà Kiều rồi cùng Kiều Tân
Phàm xuống lầu. Cuối cùng bà Kiều cũng đã có thể yên tâm tươi cười.
“Vợ chồng là duyên phận từ kiếp trước, không thể tùy tiện được, càng tùy
tiện thì càng loạn. Không ai có thể cả đời theo ý của một ai được cả,
nếu không bao dung cho nhau, hiểu nhau, tin tưởng thì làm sao có thể
sống bên nhau cả đời được?”
Bà Kiều vẫn nói tiếp, Vãn Tình và
Kiều Tân Phàm không nói gì cả. Vốn dĩ muốn mua gì đó cho Kiều Tân Phàm
nhưng cuối cùng cũng phải gác lại, cả ba người chuẩn bị về nhà họ Kiều.
Khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm đỡ bà Kiều ra bãi đỗ xe, cách đó không xa có
một bóng người cao lớn đứng trong bóng tối rất lâu, ánh mắt anh ta chỉ
nhìn về nơi bóng Vãn Tình xa dần.
“Mạc tổng, cô Kiều đã không tính toán gì nữa, anh hà tất cả để tâm như vậy?”
Bên cạnh Mạc Lăng Thiên, một người phụ nữ đeo kính, thoạt nhìn có vẻ rất
giỏi giang, sắc mặt cô ta cũng không tốt lắm, vừa nhíu mày vừa không
nhịn được phải nói.
Cô ta vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt lạnh lùng mà cực kỳ u ám của anh ta, khiến cô thức thời ngậm miệng.
Vãn Tình và Kiều Tân Phàm trở về phòng ngủ dưới ánh mắt hài lòng của bà
Kiều. Giữa hai người không hề có gì không vui vì chuyện của Tịnh Ái, mà
ngược lại vì đã hiểu được suy nghĩ của Kiều Tân Phàm nên Vãn Tình lúc
này có cảm giác rất chân thực, cô đã có thể thản nhiên đối mặt.
“Tịnh Ái đã khiến em thay đổi rất nhiều!”
Ban đêm, khi Kiều Tân Phàm ôm Vãn Tình chuẩn bị đi vào giấc mộng thì cô lại nói như thế. Kiều Tân Phàm thản nhiên cười, anh cầm lấy tay cô, chân
thành nói:
“Cô ấy ~ thật sự rất thông minh, là học sinh châu Á
xuất sắc nhất lúc bấy giờ, chuyên ngành tin học nhưng lại học cả ngành
phụ là tâm lý học. Khi anh quen cô ấy, cô ấy trông giống như một học
sinh cấp ba vậy.”
“Cô ấy có thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh, hay nói cách khác là cô ấy hiểu rõ anh cần gì nhất.”
Kiều Tân Phàm khẽ nhíu mày, khi nói lời này, anh cũng không hề có biểu cảm
như đang hoài niệm, còn ánh mắt Vãn Tình lại có vẻ chờ mong khiến anh
bật cười:
“Nhưng ý thức chi phối của cô ấy quá mạnh, anh nghĩ đối với cô ấy thì đó không chỉ là tình yêu, mà còn là một sự chiến đấu.”
Kiều Tân Phàm không nói thêm gì nữa, Vãn Tình cũng không tiếp tục hỏi anh.
Về tình yêu, có đôi khi cầu mà không được, là vì quá mức chấp nhất. Lùi
một bước trời cao biển rộng, đôi khi cũng phải đau thấy tim, thất vọng
rồi thì mới hiểu ra được.
Lòng Kiều Tân Phàm đã từng bị tổn
thương như thế, nhưng anh vẫn luôn rất kiên cường. Vãn Tình nghĩ rằng có lẽ cô cũng mãi mãi không thể chấp nhất với lời thề như Tịnh Ái được.
Nhưng cô sẽ nghiêm túc hơn để giữ gìn duyên nhận giữa cô và Kiều Tân
Phàm.
“Ngủ đi!”
Vãn Tình nhắm mắt trước, tay cô nhẹ nhàng
đặt lên cổ Kiều Tân Phàm. Trong bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của cô dần trở nên đều đều, Vãn Tình mang theo lòng mong đợi tiến vào mộng đẹp.