Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 259: Hôn nhân là gì? (Phần 4)




Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được người đàn ông như thế trong đời Vãn Tình, ngoài Mạc Lăng Thiên ra thì chỉ có Kiều Tân Phàm.

Dáng người cao lớn quen thuộc ấy trong đám đông như thoi đưa nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua la đã có thể nhận ra là anh. Cô rất kinh ngạc, nhưng lại không lên tiếng gọi tên anh, bởi vì anh đang qua đường, nên lúc này Vãn Tình không muốn làm anh phân tâm.

Vãn Tình đỡ bà Kiều bước đến phía trước, nhưng ánh mắt vẫn không dừng được dõi theo Kiều Tân Phàm, cô dừng bước nhìn anh, bà Kiều nhận ra sự xao nhãng của cô nên cũng xoay đầu nhìn theo hướng cô đang nhìn.

“Kia là Tân Phàm sao?”

Hiển nhiên bà Kiều cũng đã nhận ra dáng người kia, nhưng bà lại lưu tâm nhiều hơn Vãn Tình.

“Dạ, có lẽ là có việc gì đó ạ.”

Vãn Tình vừa nhìn Kiều Tân Phàm đã qua đường vừa trả lời bà Kiều, theo cô biết thì nếu không có việc phải đi xã giao thì hẳn là anh sẽ không ra ngoài vào giờ này.

Chỉ là Kiều Tân Phàm chỉ đi có một mình, hoàn toàn không giống như đang đi xã giao, mà có vẻ như anh đang đi về hướng ‘Lam Sắc Hải Đảo’ phía bên kia, đó là một quán cà phê trông có vẻ rất tao nhã, là nơi các cặp tình nhân thường lui đến. Vãn Tình hơi cau màu, cô không nhịn được lại dõi theo anh.

Ánh đèn dịu nhẹ che lấp đi những ồn ào náo nhiệt trên phố, dưới ánh đèn trước cửa ‘Lam Sắc Hải Đảo’, Vãn Tình nhìn thấy có một bóng người rất quen đang vẫy tay, là Tịnh Ái sao?

Vãn Tình không có phản ứng quá mạnh mẽ, nhưng không còn thản nhiên và trầm tĩnh như vừa rồi nữa, mà nhất thời cô ngây người đứng yên nhìn theo.

Quả nhiên là Kiều Tân Phàm đi về phía đó, giống như cô đang mơ vậy, không hề đau, nhưng lại có hơi hoảng hốt, chả là nhất thời quên mất tiếp theo nên phản ứng thế nào.

“Đứng ở đây làm gì, chúng ta qua đó xem thử.”

Ngược lại thì bà Kiều càng tích cực hơn Vãn Tình, bà kéo cô đi về phía ‘Lam Sắc Hải Đảo’. Lúc này sắc mặt của bà cũng không hề dễ chịu hơn bao nhiêu so với sự nghiêm túc và lo lắng khi đối mặt với Vãn Tình ban nãy.

Vốn dĩ Vãn Tình hoàn toàn không muốn đi đến đó, hay nói cách khác là cô không muốn hoài nghi Kiều Tân Phàm, thế nhưng sự tín nhiệm này lại không phải là một tram phần trăm. Bởi vì cô cũng tò mò Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái gặp nhau có thể là vì chuyện gì.

Mà ban chiều khi Tịnh Ái gọi cho cô, hình như không hề có ý muốn mời Kiều Tân Phàm, vậy thì bây giờ họ gặp nhau là vì cái gì, chẳng lẽ là Kiều Tân Phàm muốn gặp Tịnh Ái sao?

“Thưa bà nội, cháu nghĩ chúng ta hỏi Kiều Tân Phàm sau thì hơn ạ.”

Cho dù Vãn Tình từng nói với Kiều Tân Phàm rằng nếu anh muốn gặp Tịnh Ái thì phải cho cô biết, thế nhưng lần này anh đi gặp cô ta, cô lại không muốn tự mình vạch trần, tâm trạng của cô có hơi mâu thuẫn, vừa lo lắng, vừa như sợ hãi, vừa là tín nhiệm, lại như tò mò.

“Sợ gì chứ, bà nội không thể một mặt thì yêu cầu cháu, mặt khác lại buông thả cho Tân Phàm. Nếu như giữa hai người họ không có chuyện gì thì ta nghĩ hẳn là Tân Phàm sẽ không để tâm khi gặp chúng ta đâu.”

Ngược lại với Vãn Tình, bà Kiều tỏ ra rất tích cực khiến Vãn Tình hiểu rằng việc này không được lảng tránh, bà nội nói có lý, cuộc hôn nhân này không phải là của một mình Vãn Tình, mà là của cô và Kiều Tân Phàm.

Chỉ là từ tận đáy lòng mình, cô nguyện tin tưởng Kiều Tân Phàm mà thôi.

Thế nhưng tin tưởng là một chuyện, còn tò mò lại là vấn đề khác, họ đặc biệt gặp nha khi cô và bà Kiều ra ngoài là vì lý do gì?

Vãn Tình cùng bà Kiều đi về phía đó, Kiều Tân Phàm hoàn toàn không có tiếp xúc gần gũi với Tịnh Ái, hay nói cách khác thì anh chỉ đứng lại nhìn, là Tịnh Ái gật đầu trước rồi xoay người đi vào tiêm cà phê, sau đó anh bước theo cô ta.

Vãn Tình cùng bà Kiều đi theo họ, dưới ánh đèn, dáng vẻ Tịnh Ái quay đầu lại mỉm cười có hơi chói mắt, còn biểu cảm của Kiều Tân Phàm thì cô không nhìn thấy được.

“Thưa bà nội, thế này có hơi không ổn đâu ạ.”

Vãn Tình thấy bà Kiều nhất định muốn đi về phía tiệm cà phê, cô không khỏi khuyên bà. Thế nhưng bà Kiều xoay lại nhìn Vãn Tình, trách cứ nói:

“Bà biết cháu tin tưởng Tân Phàm, nhưng còn Tịnh Ái thì sao? Con bé cho rằng Tân Phàm vẫn là còn Tân Phàm của ngày xưa.”

Bà Kiều vừa dứt lời thì liền bước nhanh về phía đó, Vãn Tình nghe những lời bà nói, cô hiểu được sự lo lắng của bà. Cả cô cũng đã từng nghĩ đến điều này, với sự chấp nhất của Tịnh Ái với Kiều Tân Phàm thì có lẽ là bất cứ lúc nào cô ta cũng sẽ hành động. Chỉ là cô không muốn dùng cách này để giải quyết vấn đề, cô không muốn hoài nghi Kiều Tân Phàm, không muốn phá vỡ sự tin tưởng trong hôn nhân của mình.

Thế nhưng giữa muốn và không muốn thì sự tò mò đã bắt đầu nhen nhóm,không có bất cứ người phụ nữ nào có thể bình tĩnh như không có chuyện gì được.

Vãn Tình và bà Kiều bước từng bước về phía tiệm cà phê ‘Lam Sắc Hải Đảo’, không gian ở đây rất tao nhã, tuy vào giờ cao điểm nhưng khách bên trong không đông lắm, dù vậy nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng của Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái đâu cả.

Người phục vụ ân cần chào hỏi, bà Kiều chỉ đơn giản nói:

“Chúng tôi tìm người.”

Khí chất cao quý bà Kiều khiến người phục vụ kia không dám sơ suất:

“Dạ ~ nếu bà tìm khách thì có thể là ở trên lầu, tầng trên còn có một phòng rất trang nhã ạ.”

Theo hướng mà người phục vụ kia chỉ, Vãn Tình nhìn thấy cầu thang hình xoắn ốc, lúc này bà Kiều đã nhanh chóng đi về phía đó.

Vãn Tình không phải cảm thấy thoải mái với cảm giác rình mò này, thế nhưng cô cũng rất tò mò, Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái sẽ nói gì với nhau?

Còn chưa lên đến lầu hai thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, thản nhiên mà thoáng chế nhạo:

“Anh tìm tôi vì chuyện này sao? Kiều, vì cô ta mà anh thật sự có thể quên đi quá khứ của chúng ta sao? Những điều mà anh đã hứa hẹn, anh đã quên rồi sao?”

Vãn Tình đứng yên, bà Kiều cũng vậy, hiển nhiên chỉ cần bước them một bước nữa thôi là có thể nhìn thấy Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái, nhưng hai người lại dừng lại.

Vãn Tình hiểu rằng Kiều Tân Phàm tìm Tịnh Ái là vì cô.

Nhưng câu hỏi của Tịnh Ái khiến Vãn Tình không khỏi dao động vì đáp án của Kiều Tân Phàm.

“Tịnh Tịnh, có một chuyện hình như là em chưa hiểu, anh và Hạ Vãn Tình đã kết hôn rồi, em có biết hôn nhân là gì hay không?”

Giọng Kiều Tân Phàm vẫn điềm đạm, dịu dàng, mà cách anh gọi Tịnh Ái như thể anh muốn tạo khoảng cách, Vãn Tình nghe ra được điều này.