Sự thật chứng minh cái gọi là ăn ý chính là không có sự phân biệt, Vãn Tình và Mạc Lăng Yến như thể tồn tại cảm tình như thế.
“Chị Vãn Tình ~”
Khi Mạc Lăng Yến nhìn thấy Vãn Tình, sự tự ti và cô độc của cô đột nhiênbiến mất, để lộ nụ cười vui sướng và thỏa mãn, chân cô không tự chủ chạy đến, nhưng cuối cùng lại phải khó khăn đứng lại.
“Lăng Yến, chân làm sao vậy?”
Tuy rằng Vãn Tình đã nhận ra ánh mắt của Mạc Lăng Yến đang che dấu sự khổ sở và ủy khuất, nhưng cô ấy lại ra vẻ tươi cười, nói:
“Em còn lo chị không đến đây được, trên xe em gặp kẻ cướp, em phát hiện ra thì chạy theo hắn, kết quả còn bị đẩy ngã, cho nên ~”
Vãn Tình nhìn thấy Mạc lăng Yến rõ ràng là đang tươi cười, nhưng đôi mắtthì khó có thể giấu được nước mắt. Cô không khỏi đau lòng ngồi xổmxuống, nhưng cô chưa kịp nâng váy Mạc Lăng Yến lên thì đã thấy trên tàváy có dính máu, ánh mắt cô tràn đầy sự trách móc:
“Sao lại chạy theo tên cướp chứ? Anh trai của em mà biết thì nhất định sẽ tức giận đấy. Để chị đỡ em qua kia trước đã.”
Có thể là sau khi bị đẩy ngã, Mạc Lăng Yến đã bị người ta nhìn bằng ánhmắt như thế nào, không được ai giúp đỡ, chân khập khiễng thì làm thếnào đến được đây chứ?
Trên thực tế thì không bị gãy xương, nhưng Vãn Tình nhận thấy mỗi bước đi Mạc Lăng Yên đều nhíu mày, trên trán toát đầy mồ hôi.
“Đừng quá sức, dựa vào chị này.”
Giọng Vãn Tình thoáng buồn rầu, cô khó chịu cụp mắt lại, không muốn nhìn thấy sự chật vật, lại càng không muốn nhìn thấy sự khổ sở của cô ấy. MạcLăng Yến như vậy khiến cho người ta kính nể, cũng làm cho người ta đaulòng.
“Vãn Tình, chị thật là tốt. Thật ra thì em quen rồi ~”
Mạc Lăng Yến vừa giúp Vãn Tình, vừa chân thành tán thưởng cô. Giọng cô ấynhư chứa đầy mất mát, đối với một cô gái mới lớn mà nói thì thân thểkhiếm khuyết là một việc tàn nhẫn đến thế nào.
Vãn Tình đỡ MạcLăng Yến vào xe xong, cô ấy vén vạt váy dài lên, qua lớp tất da vẫn cóthể nhìn thấy phần chân còn lại sưng đỏ, cùng với phần chân nhân tạophía dưới kia khiến lòng Vãn Tình nhói lên.
“Thấy thì có hơi đáng sợ, cũng không đau lắm đâu, thật đấy ạ. May là di động không bị tên cướp lấy đi.”
Giọng Mạc Lăng Yến tràn đầy vui vẻ, cảm giác này như thể là sợ Vãn Tình đaulòng. Nhưng cô ấy cố tỏ ra tươi cười thì lại càng làm cho Vãn Tình khóchịu.
“Sao em không sớm gọi người đến giúp?”
Giọng VãnTình thoáng tức giận, nhưng không phải cô giận Mạc Lăng Yến, mà là giậnsao Mạc Lăng Thiên có thể vô tình đến vậy chứ. Anh ta dù đã tổn thươngcô sâu vô cùng, nhưng anh ta lúc nào cũng có một cô em gái kiên cường và không muốn gây phiền toái cho anh ta.
“Em gọi rồi, chỉ là anhtrai em đang họp. Nếu anh ấy biết em lại chạy ra ngoài thì không chỉ tức giận thôi đâu mà anh còn có thể đánh động nhiều người đi tìm. Em khôngmuốn để cho nhiều người biết. Nhất là những người bên cạnh anh trai em,em không muốn họ biết rằng anh ấy có một người em gái thân thể khônglành lặn.”
Vãn Tình nhìn đôi mắt Mạc Lăng Yên chớp chớp, cô ấy khẽ nhắm mắt lại, rồi bỗng mở mắt ra chân thành nhìn cô.
“Ngoài chị ra, em không nghĩ ra được ai khác có thể khiến em cảm thấy tự nhiên cả.”
Vãn Tình không trách móc gì nữa, mà ôn hòa nói:
“Chị đưa em đến bệnh viện, trước tiên để bác sỹ hạ sốt cho em, sau đó em gọi điện thoại báo cho Mạc Lăng Thiên đi.”
Đúng vậy, dù sợi dây nối giữa cô và Lăng Yến là Mạc Lăng Thiên đã bỏ đi,duyên phận của cô và cô ấy đã sớm chấm dứt, cô không có lý do gì để tiếp tục chăm sóc Mạc Lăng Yến nữa, nhưng cô cũng không thể mặc kệ khôngquan tâm cô ấy.
“Dạ. Chị Vãn Tình, thật lòng xin lỗi chị, thật ra thì em nên tìm Lai Tuyết, chứ không nên làm phiền chị. Nhưng lúc ấy emchỉ nghĩ đến một mình chị là có thể giúp em mà thôi.”
Đúng vậy,Mạc Lăng Yến cũng không phải chưa từng gặp Lai Tuyết, nhưng khi cô ấycần giúp đỡ nhất thì cũng không muốn tìm đến chị dâu Lai Tuyết mà lạitìm đến chị dâu trước của mình là Vãn Tình. Điều này phải khiến Vãn Tình cảm thấy vui mừng mới đúng.
Đón nhận ánh mắt áy náy của Mạc Lăng Yến, Vãn Tình không có cách nào trách cứ cô ấy được.
“Không sao đâu. Lần sau em đừng ra ngoài một mình như vậy nữa, hạn chế điphương tiện công cộng thôi, ngày nay số người ra tay giúp đỡ người kháckhông còn nhiều nữa đâu.”
Giọng Vãn Tình dịu dàng nhắc nhở và giải thích cho Mạc Lăng Yến, cô ấy cũng phải gật đầu nói:
“Là do em quá vui vẻ vì lâu lắm rồi không đi phương tiện công cộng ~”
Vãn Tình nhìn Mạc Lăng Yến nắm chặt tay lại, cô không nói gì nữa. Một côgái năng động như vậy, vì cơ thể khiếm khuyết mà nhất định là đã phải bỏ lỡ rất nhiều khao khát tốt đẹp rồi.
Trên xe trầm mặc, Vãn Tìnhcố gắng tìm bệnh viện gần nhất, Mạc Lăng Yến cũng không nói gì nữa màchỉ yên lặng để tùy ý cô đưa đến bệnh viện.
Trên đường đi, chuông điện thoại lại vang lên, Vãn Tình nhìn thoáng qua màn hình rồi bắt máy, bên kia giọng Tiểu Quách vọng đến:
“Chị Hạ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Đột nhiên chị đi mất, Cục trưởng Cao hỏi chị đang ở đâu?”
“Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, khi nào thì chị về được a?”
“Ở đây có rất nhiều người chờ chị, còn có ~”
Vãn Tình không khỏi ngắt lời Tiểu Quách, cô không kiên nhẫn nói:
“Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây, giúp tôi giải thích một chút với Cục trưởng Cao.”
Vãn Tình nói xong, cô lập tức gác máy. Còn bên này, Mạc Lăng Yến hiển nhiên đã nhận ra việc Vãn Tình có tiệc xã giao.
“Chị Vãn Tình, không phải là em làm chậm trễ công việc của chị chứ ạ?’
Vẻ mặt Mạc Lăng Yến áy náy, Vãn Tình nhìn dáng vẻ áy náy của cô ấy, cô liền nói:
“Không sao đâu. Chỉ là một bữa tiệc nhỏ mà thôi, đi hay không không sao cả.”
Vãn Tình nói cho qua chuyện, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy bốn chữ “Bệnh viện Đệ Tứ”, cô liền cho xe rẽ vào.
Đến bệnh viện, Vãn Tình hiển nhiên là không thể bỏ lại một mình Mạc LăngYến mà đi, cô vội vàng tìm bác sỹ đến kiểm tra cho Mạc Lăng Yến, tháochân giả ra, sau đó khử trùng, cầm máu, băng bó xong xuôi thì vãn Tìnhmới nhẹ nhàng thở phào.
“Chị Vãn Tình, em sẽ gọi cho anh trai em đến đây, chị mau đi làm việc đi ạ.”
Mạc Lăng Yến nói xong thì liền lấy điện thoại ra định gọi cho Mạc Lăng Thiên, nhưng lại phát hiện di động đã hết pin.