Thịnh Đường

Chương 67




“Đại ca, đại ca……” Hắn thì thào gọi tên anh, rõ ràng nghe ra sự run rẩy không thể đè nén trong giọng mình.

Những chuyện vừa trải qua, dù chỉ là trong mộng, lại dường như đột ngột chạm vào nơi sâu xa nhất dưới đáy lòng. Mông lung, lại rõ ràng như đưa tay là chạm được; bỡ ngỡ, lại quen thuộc như đã tự mình trải qua.

Chỉ là, hắn bỗng dưng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cảm giác sợ hãi này là sự đày đọa còn kinh khủng hơn cái chết, là nỗi đau mà trước kia vào sinh ra tử trên chiến trường hắn cũng chưa bao giờ trải qua.

Hắn nguyện chết, cũng không mong trải qua một lần đày đọa như thế nữa; nguyện buông bỏ mọi thứ, cũng không mong…… mất đi đại ca.

“Đại ca……” Vùi mặt vào ngực anh, Lý Thế Dân khẽ gọi anh hết lần này đên lần khác, trong thanh âm có bất lực, có mịt mờ, thậm chí mang theo ý vị cầu khẩn.

Trong lòng rõ ràng ấp ủ một niềm tin vô căn cứ, tin chắc Lý Kiến Thành sẽ nhanh chóng tỉnh lại, mà đây cũng đã trở thành toàn bộ động lực để hắn tiếp tục chống đỡ đến giờ phút này. Nhưng niềm tin này cũng không thấy điểm kết thúc, sau ba ngày chờ đợi đằng đẵng, phía trước còn bao nhiêu lần ba ngày đang đợi mình?

Mà mỗi khắc chờ đợi, lại giống như một trận lăng trì.

Lý Thế Dân không biết mình còn có thể ôm ấp niềm tin này thêm bao lâu nữa, hắn chỉ biết giờ này khắc này mình nguyện đánh đổi mọi thứ để anh mở mắt ra một lần.

Quãng đời còn lại nếu không có đại ca bầu bạn, sẽ là một chuyến độc hành lẻ loi đến nhường nào? Hắn không thể, mà căn bản cũng không dám nghĩ.

Ôm chặt lấy anh, cuối cùng hắn chỉ lặng lẽ rơi lệ.

*****

Khi Ngụy Trưng đẩy cửa bước vào, Lý Thế Dân đã ngủ mê man.

Rón rén bước đi, Ngụy Trưng chầm chậm đến bên cạnh hắn rồi đứng lại, chỉ thấy Lý Thế Dân xõa tóc phủ phục bên giường Lý Kiến Thành, một tay vẫn siết chặt năm ngón tay anh, giống như dù đã vài ngày không được yên giấc thì vẫn còn sót lại chút ý niệm, cố gắng chống đỡ không muốn ngủ.

Lý Thế Dân lúc này giống như một đứa trẻ bất lực, so với Thiên sách thượng tướng uy phong lẫm liệt trên lưng ngựa ngày xưa tưởng như đã tách ra hai người. Ngụy Trưng rũ mắt lẳng lặng nhìn hắn, rất lâu không nói gì, chỉ thở nhẹ một tiếng.

Nhưng tiếng thở dài rất khẽ này lại khiến Lý Thế Dân đột ngột tỉnh lại, hắn vô thức nhìn lướt qua người trên giường, sau đó mới quay lại nhìn Ngụy Trưng, đáy mắt rõ ràng còn sót lại vẻ mất mát.

“Bệ hạ đã tỉnh,” Hai người nhìn nhau một khắc, Ngụy Trưng khẽ hắng giọng rồi tiếp, “Người cho truyền điện hạ vào cung.”

Lý Thế Dân thoáng ngẩn ngơ rồi mới chậm rãi gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Ngụy Trưng nói: “Điện hạ nên rửa mặt chải đầu rồi mau đi tiến cung.”

“Được rồi.” Lý Thế Dân quay lại ngắm Lý Kiến Thành, sau đó đứng dậy, nhìn sang Ngụy Trưng nói, “Phiền tiên sinh ở lại đây……” nói được một nửa rồi lặng lẽ mỉm cười, không tiếp lời nữa.

“Đương nhiên.” Ngụy Trưng nhìn hắn, chầm chậm gật đầu.

“Đa tạ.” Lý Thế Dân thu ánh mắt về, chỉ để lại hai chữ rồi vội vàng đẩy cửa bước ra.

Gian phòng nhanh chóng khôi phục vẻ tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe được. Ngụy Trưng đưa mắt nhìn Lý Kiến Thành trên giường, anh nằm ngửa, mặt nghiêng vào trong, liếc qua chỉ thấy một đoạn cổ tái trắng với những sợi tóc rối vương vấn xung quanh.

Hồi lâu, y cúi người, đưa tay vuốt nhẹ lên một đoạn tay áo Lý Kiến Thành lộ ra ngoài chăn. Nước ngấm lên tay áo để lại một vệt sẫm màu, chạm vào còn thấy hơi âm ẩm.

Cười khẽ một tiếng, Ngụy Trưng lắc đầu thở dài: “Điện hạ, người rõ ràng muốn bức hắn phát điên.”

Trong lúc nói y không hề ngẩng đầu, nhưng lời lẽ hiển nhiên là dành cho người nằm trên giường.

Nhưng đợi rất lâu vẫn không có hồi đáp.

Ngụy Trưng dường như không hề để ý, vẫn từ tốn nói: “Thật ra dù điện hạ không thể lấy mạng hắn ở Huyền Vũ Môn, nhưng lúc này Lý Thế Dân đã mất đi thần trí, muốn lấy mạng hắn, chẳng qua chỉ cần một câu nói của điện hạ.” Dừng một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn người trên giường, chầm chậm nói, “Điều này trong lòng điện hạ hẳn là hiểu rõ hơn ta.”

Lời vừa dứt, gian phòng lại trở về với im ắng. Ngụy Trưng lẳng lặng nhìn anh, giống như đang chờ đợi điều gì y hết lòng tin tưởng.

Hồi lâu, người trên giường cuối cùng cũng mở miệng khẽ nói: “Tiên sinh…… đã phát hiện ra từ bao giờ?” Thanh âm hơi khàn khàn, khẽ như một tiếng thở dài.

Ngụy Trưng nghe vậy mới mỉm cười đáp: “Là linh cảm trong lòng thôi.” *gào rú, giơ ngón cái* Tri âm tri âm, thế này mới là tri âm chuẩn mực chứ*

*****

Sau cơn bệnh nặng, nằm liệt giường mấy ngày, Lý Uyên tự cảm thấy chỉ sau một buổi mà mình đã già đi rất nhiều. Nhưng khi nhìn đến Lý Thế Dân, lại phát giác nét mặt hắn thảng thốt, ánh mắt mệt mỏi, từng cử chỉ động tác đều uể oải thậm chí còn hơn cả mình.

Nén xuống cảm giác kinh ngạc trong lòng, ông tựa vào đầu giường, chờ Lý Thế Dân đứng lại mới bảo cung nhân đỡ mình từ từ ngồi thẳng lên, nói: “Thế Dân đến rồi à.”

Lý Thế Dân lập tức thỉnh an, ngước nhìn Lý Uyên tràn đầy bệnh sắc, lại phát hiện bên giường đã có một người đang đứng, chính là Lý Nguyên Cát.

Trải qua tràng binh đao tương ngộ trước Huyền Vũ môn, giữa hai người không khỏi sinh ra khoảng cách. Bốn mắt nhìn nhau giây lát, Lý Nguyên Cát chỉ dửng dưng chắp tay chào: “Nhị ca.”

Lý Thế Dân khẽ gật đầu với hắn rồi mới bước đến bên giường, chắp tay với Lý Uyên: “Phụ hoàng lâm bệnh nặng mà nhi thần không đến thăm hỏi sớm, xin phụ hoàng trị tội!”

“Thôi, mấy hôm trước trẫm không thể gặp người khác, Thế Dân có đến đây cũng vô ích, chi bằng…… tranh thủ ở lại với đại ca ngươi.” Lý Uyên lắc đầu thở dài, “Bệnh tình trẫm thế này, muốn đi thăm nó cũng lực bất tòng tâm.”

Lý Thế Dân nghe vậy chỉ im lặng. Lát sau, lại nghe Lý Uyên hỏi: “Kiến Thành…… thế nào rồi?”

Lý Thế Dân cụp mắt, đáp: “Vẫn chưa tỉnh.”

Lý Uyên cúi đầu “Ừm” một tiếng, nói: “Đã hơn ba ngày rồi……”

“Dạ……”

Lý Uyên nghe vậy, trầm mặc rất lâu mới chậm rãi hỏi: “Hôm ấy giữa ba người các ngươi…… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngày ấy Lý Uyên nghe nói Lý Thế Dân muốn tiến cung cầu kiến, trong lòng đã có vài phần do dự. Thật ra nếu không phải vạn bất đắc dĩ, người làm cha như ông cũng đâu muốn để bất cứ đứa con nào rời xa mình?

Nhưng để ngăn hai người tàn sát lẫn nhau, ông cũng không còn cách nào khác. Trong quyết định này có bao nhiêu bất đắc dĩ, không ở vào vị trí này thì không thể hiểu được.

Nhưng Lý Uyên không sao ngờ được, điều ông lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Cho nên khi nghe nói Lý Thế Dân bị phục kích ở Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành thổ huyết ngã ngựa, Lý Uyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó lập tức bất tỉnh nhân sự.

Tỉnh lại rồi, sự tình đại khái ra sao, Lý Uyên dù đã sáng tỏ vài phần, nhưng chung quy vẫn muốn nghe từ chính miệng bọn họ.

Nhưng trước tình hình thái tử Lý Kiến Thành hôn mê bất tỉnh, lành dữ chưa biết, dĩ nhiên ông cũng cảm thấy có phần lực bất tòng tâm.

Vừa hỏi ra câu này, gian phòng lập tức rơi vào im lặng.

Thấy hai người đều không mở miệng đáp lời, Lý Uyên thở dài: “Không nói cũng được, trẫm cũng đã biết được phần nào. Chỉ là không ngờ Kiến Thành vốn luôn khoan nhân, vậy mà lại hạ sát thủ.”

“Phụ hoàng, đại ca không muốn động vào kẻ khác, nhưng kẻ khác chắc gì đã thế! Chuyện nhị ca khao khát hoàng vị từ lâu đã không còn là bí mật trong cung, nếu không phải vậy, vì sao phụ hoàng lại bắt nhị ca một mình đến Lạc Dương?” Lý Nguyên Cát nghe vậy lập tức tiến lên, liếc xéo Lý Thế Dân một cái, “Nếu không động thủ trước, khó đảm bảo người chết ở Huyền Vũ môn mai này không phải là đại ca!”

Nghe Lý Nguyên Cát nói, trong đầu Lý Thế Dân phút chốc lại hiện ra cảnh tượng Huyền Vũ môn nhuốm máu trong mộng, cõi lòng sau đó cũng đau đến thắt lại, cảm giác quen thuộc mà xa lạ lại nổi lên lần nữa.

Hắn âm thầm siết quyền, nở một nụ cười tự trào, rồi mới chậm rãi nói: “Ta sẽ không xuống tay với đại ca.”

Lý Nguyên Cát cười nhạt: “Năm đó mượn chuyện Dương Văn Can để tố cáo đại ca mưu phản, muốn thay thế ngôi vị, lẽ nào nhị ca đã quên việc này?”

Lý Thế Dân giật mình, lại chỉ nói: “Ta…… chưa bao giờ muốn lấy mạng đại ca.”

Một câu mệt mỏi vô lực lại qua loa, rõ ràng không muốn giải thích gì thêm cho mình nữa.

Thứ hắn muốn chưa bao giờ là mạng của Lý Kiến Thành, cũng chưa bao giờ là vương vị cao cao tại thượng kia, mà là được người kia dựa dẫm, được người kia coi trọng, được người kia tán thưởng…… Thậm chí chỉ cần một cái khẽ gật đầu thừa nhận, hắn đã có thể bất chấp tất cả mà đuổi theo bóng lưng kia, vượt lửa quá sông quyết không chối từ.

Thứ hắn muốn rốt cuộc là gì, chưa bao giờ hắn nhìn thấu rõ ràng như giờ khắc này.

Nhưng trong mấy ngày hoảng hốt chờ đợi, dù hắn đã suy tư đến ngàn vạn lần thì vẫn chẳng nghĩ ra, hai người rốt cuộc vì sao lại đi đến tình cảnh đao kiếm tương ngộ như hôm nay?

Sai một bước, những bước sau cũng sai theo; bức bách lẫn nhau, không ai chịu lui.

Lại không biết giữa hai người, rốt cuộc là ai chấp niệm quá sâu, khiến cho mọi chuyện trở thành như thế.

Nhưng Lý Thế Dân biết, đây tuyệt không phải là điều hắn muốn. Bao nhiêu năm qua, tình cảm của hắn đối với đại ca đã gần đến mức khắc cốt ghi hồn, cấm không được, chém không đứt, cõi lòng không thể chứa thêm ai khác, đến chết mới thôi.

Có lẽ mọi chuyện cũng không cần hiểu quá sâu, có lẽ chỉ cần như thế là đủ.

Nhưng tâm tình này người ngoài làm sao hiểu hổi? Dù muốn nói với người kia, lại không biết có còn cơ hội……

“Với bản tính của Kiến Thành, việc này có lẽ còn có nội tình, sau này trẫm sẽ điều tra rõ.” Quay đầu nhìn nét mặt Lý Thế Dân có vẻ bất thường, Lý Uyên khẽ nhíu mày, nói với Lý Nguyên Cát, “Nguyên Cát ngươi về trước đi.” Rồi lại quay sang Lý Thế Dân, “Thế Dân ngươi ở lại, trẫm còn có chuyện muốn nói với ngươi.”

*****

Ngụy Trưng đứng bên giường, nhìn Lý Kiến Thành chậm rãi hỏi: “Nếu điện hạ đã tỉnh, sao vẫn giả hôn mê?”

Lý Kiến Thành quay mặt vào trong, nghe vậy vẫn không cử động, chỉ nói bằng giọng trầm trầm: “Vì ta vẫn chưa nghĩ ra…… bước tiếp theo mình nên làm gì.” Trong thanh âm hình như có vài phần tự trào.

Ngụy Trưng nói: “Điện hạ tuyệt không phải người do dự không chắc.”

“Thật à?” Lại là một tiếng cười khẽ đến không thể nghe thấy.

Ngụy Trưng cũng cười cười, vin vào đó mà nói: “Chỉ là trong chuyện này, điện hạ không sao hạ được quyết đoán.”

Lần này Lý Kiến Thành không đáp lại.

“Điện hạ nên biết, nếu Tần vương muốn ngôi thái tử thì lúc này bất quá chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, dễ như trở bàn tay.” Ngụy Trưng thoáng ngừng rồi tiếp, “Nếu điện hạ muốn xuống tay thì không nên do dự nữa.”

Lý Kiến Thành vẫn không nói.

Ngụy Trưng nhìn mặt lựa lời, chờ đợi giây lát rồi chuyển đề tài: “Mà không biết những lời thần đã nói với Tần vương hôm trước, điện hạ có còn nhớ rõ hay không.”

Lý Kiến Thành im lặng giây lát mới nói: “Khuyên Lý Thế Dân kế vị…… Lúc đó ông đã biết ta tỉnh rồi.”

“Thần chẳng qua chỉ muốn thử Tần vương đó thôi,” Ngụy Trưng không đáp, chỉ nói, “Nhưng thử rồi, thần không khỏi hoài nghi. Tần vương ba ngày liền trông nom bên giường điện hạ không ngơi không nghỉ, chẳng đếm xỉa gì đến cơ hội lên ngôi, thứ mà hắn muốn có thật sự là ngôi vị thái tử, điện hạ…… đã bao giờ nghĩ kỹ chưa?”

Lời đã nói xong, Ngụy Trưng cười cười, cố gắng tỏ ra tự nhiên mà không hiểu vì sao chỉ cảm thấy khóe môi có vài phần chua xót.

Lý Kiến Thành nghe vậy rõ ràng đã giật mình, rất lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Tiên sinh đã nhiều lần khuyên ta tiên hạ thủ vi cường, sớm trừ khử Lý Thế Dân cho dứt hậu hoạn, nay cớ sao lại nói đỡ cho hắn?”

“Những việc thần làm, từ đầu chí cuối chỉ vì điện hạ mà thôi.” Ngụy Trưng chắp tay bái anh, nghiêm nghị nói, “Nếu điện hạ thật sự muốn giết Lý Thế Dân, thần sẽ là thanh kiếm trong tay điện hạ.” Dừng một chút, lại nói rành mạch từng chữ, “Nhưng nếu đáy lòng điện hạ không hề muốn thế, thần cũng tuyệt không muốn thấy điện hạ làm trái ý mình, tránh cho đời này di hận.”

Lý Kiến Thành nghe vậy bỗng im bặt, chỉ còn sự yên ắng kéo dài như không có điểm dừng.

Ngụy Trưng lại tiến lên một bước, cúi xuống nhìn người trên giường bằng ánh mắt sâu xa, dù anh không hề nhìn đến y.

Ngập ngừng hồi lâu, y mới chậm rãi nói: “Điện hạ đối với Tần vương…… đã đến mức tình sâu nghĩa nặng rồi.”

*****

Lý Nguyên Cát đi rồi, Lý Thế Dân hỏi: “Không biết phụ hoàng còn có việc gì phân phó?”

Lý Uyên hỏi: “Kiến Thành thổ huyết hôn mê, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lý Thế Dân do dự hồi lâu mới nói: “Đại ca mắc bệnh khó nói, qua một khoảng thời gian tim sẽ đau như thắt, chứng bệnh này đã theo huynh ấy rất nhiều năm, không thuốc nào chữa nổi, chỉ có một cách giảm đau.”

“Còn có chuyện này?” Lý Uyên hơi nhíu mày, “Sao trẫm không biết gì cả?”

“Đại ca chưa bao giờ nói cho ai khác, con cũng chỉ vô tình trông thấy mới biết. Vốn chỉ có đau tim thôi, nhưng không hiểu vì sao…… lại đến mức thổ huyết.”

Lý Uyên nghe vậy thở ra một hơi rất dài, cúi đầu ho khan vài tiếng, sau đó là một quãng dài trầm lặng. Nhưng đến khi mở miệng, ông lại đột nhiên hỏi: “Thế Dân, ngôi vị thiên tử này ngươi có muốn không?”

Thấy ông đột ngột hỏi vậy, Lý Thế Dân ban đầu còn sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh cười đáp: “Đương nhiên là muốn, trên đời này chỉ e không ai không muốn.” Dừng một chút, lại cụp mắt xuống, đáp, “Chỉ là châu ngọc trước mắt mà con lại không có lòng dạ nào.”

Lý Uyên nghe vậy ngẩn người, kế đó mỉm cười nói: “Sau cơn bệnh nặng, sức khỏe trẫm đã thua xa ngày xưa, sớm muộn gì cũng sẽ nhường ngôi cho các ngươi. Ngươi…… thật sự không muốn tranh?”

Lý Thế Dân lắc đầu: “Nếu đại ca làm chủ giang sơn này, con thề sẽ liều chết thay huynh ấy bảo vệ; nếu đại ca nghi con, con sẽ mặc áo trắng tùy huynh ấy xử trí.” Những lời này hắn đã định nói với Lý Uyên khi tiến cung diện thánh, đến giờ dù đã qua nhiều ngày nhưng vẫn chưa tính là quá muộn.

“Trẫm tin những lời ngươi nói hôm nay, nên thu lại chiếu chỉ lệnh cho ngươi đến Lạc Dương.” Lý Uyên trầm mặc giây lát rồi thở dài, “Nhưng nếu…… Kiến Thành không tỉnh lại thì sao?” Thật ra không chỉ có ông và Lý Thế Dân, mà văn võ trong triều đều hiểu, nếu ngôi thái tử đổi chủ thì người thay thế chỉ có thể là Lý Thế Dân.

Trường hợp xấu nhất, thân là cha cũng là vua, ông buộc phải suy tính.

Lý Thế Dân nghe vậy chỉ cười đáp: “Đại ca…… Sẽ không chết.” Lời này nói ra hết sức ngây ngô, lại phảng phất ý vị chấp mê bất ngộ.

Lý Uyên ngẩn người, bỗng cảm thấy vẻ mặt này không thể là ngụy trang được. Vì thế ông im lặng giây lát rồi nói: “Trẫm sẽ lập tức phái vài ngự y đến xem, mấy ngày nay hẳn là ngươi cũng mệt mỏi lắm, mau về nghỉ đi.”

Lý Thế Dân cười an ủi, nói: “Đa tạ phụ hoàng, nhi thần xin cáo từ.” Dứt lời xoay người bước đi.

*****

Khi Lý Thế Dân trở về Đông cung, trời chiều đã ngả về tây.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lý Kiến Thành, đưa mắt nhìn, người trên giường vẫn nằm đó. Nằm ngửa mặt, không hề nhúc nhích.

Có chút mất mát, nhưng cũng không nằm ngoài dự liệu.

Chầm chậm bước qua, quỳ xuống bên giường, Lý Thế Dân cầm tay anh kéo lại bên môi, hai tay siết chặt.

Lý Thế Dân cảm thấy lòng bàn tay mình phát lạnh, cơn mệt mỏi trong người trào dâng như thủy triều. Hắn chậm rãi khép mắt, lặng lẽ thở dài.

Nhưng vừa chợp mắt, tâm trí đã hiện lên vô số hình ảnh. Huyền Vũ môn, ngựa, trường cung, vũ tiễn…… và máu.

Toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, Lý Thế Dân đột ngột mở mắt ra, nhìn sang Lý Kiến Thành, lại vừa hay bắt gặp ánh mắt anh.

Ánh mắt tĩnh lặng như nước, không một gợn sóng.

Nhưng lại thật sự dừng trên người mình.

Lý Thế Dân nhất thời không thể nhúc nhích, hồi lâu hắn mới chầm chậm đứng lên, vươn tay chạm vào anh. Không biết rốt cuộc mình vẫn còn trong mộng, hay cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác.

Cho đến khi vuốt lên gò má anh, đầu ngón tay Lý Thế Dân khẽ run rẩy, nhưng thứ cảm giác hết sức quen thuộc này khiến hắn cuối cùng cũng khẳng định được.

Đại ca tỉnh rồi. Đại ca tỉnh rồi.

Mình đã chờ đợi mấy ngày, dằn vặt mấy ngày, cuối cùng cũng có kết quả.

“Đại ca……” Lý Thế Dân lẳng lặng nhìn anh, khẽ gọi anh, lại phát hiện mình đã mở miệng mà giọng nói vẫn chưa hết run rẩy khàn khàn.

Lý Kiến Thành không đáp lời, chỉ nhìn hắn không dời mắt, trong ánh mắt kia đã không còn tĩnh lặng như vừa rồi.

Lý Thế Dân cúi người ôm chặt lấy anh, giống như chỉ cần buông lỏng một chút là anh sẽ biến mất. Chẳng qua mới chia lìa ba hôm, nhưng trải qua sinh ly tử biệt, lại giống như đã cách mấy đời.

Lý Kiến Thành để mặc cho hắn ôm, giữa những nhịp run rẩy dữ dội của hắn, anh chầm chậm nhắm mắt.

Không biết đã qua bao lâu, anh cảm thấy Lý Thế Dân vùi mặt thật sâu vào hõm vai mình, khẽ nói: “Đại ca, ta nguyện giao tính mạng vào tay huynh, không biết huynh có nguyện tin ta một lần?”

Lý Kiến Thành không đáp, chỉ vươn cánh tay vẫn còn mệt mỏi khẽ ôm lấy hắn.

— Mình quả thực muốn lấy mạng hắn sao?

— Nếu mình tự tay giết hắn, quãng đời còn lại quả thực sẽ không hối hận mảy may sao?

— Mình và hắn…… quả thực đã đến mức tình sâu nghĩa nặng rồi sao?

Không có đáp án, cũng không cần đáp án. Vì ngón tay anh đã từ từ siết chặt lên bả vai đối phương.

Như thế, là đủ rồi.

*****

Núi Chung Nam vào độ tháng ba, yên hoa nở rực rỡ.

Hai con khoái mã từ xa chạy đến, một trắng một lam, y sam bay phất phới, cho đến đài Lâu Quan (*) trên sườn núi mới ghìm cương đứng lại.

(*) Một địa danh nổi tiếng được coi là thánh địa quan trọng đầu tiên của Đạo giáo, được dựng lên từ thời Tây Chu và cường thịnh vào thời Đường, phong cảnh đẹp đẽ thanh u, nằm trên sườn bắc núi Chung Nam, cách Trường An khoảng 70km về phía tây. Đây cũng chính là đại bản doanh của Toàn Chân giáo trong truyện Kim Dung:))

Hai người xuống ngựa, nói gì đó với môn đồng (*), rồi cùng nhau vén vạt áo bước vào.

(*) Đứa trẻ đứng canh trước cửa để báo tên khách cho chủ nhà.

Cho đến khi đi theo môn đồng kia vào nhà, thấy người trong đó, Lý Thế Dân không khỏi bật cười: “Quả đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, không ngờ ‘Dược vương’ nổi danh khắp xa gần lại chính là tiên sinh!”

Thì ra “Dược vương” Tôn Tư Mạc hôm nay hai người đến bái phỏng không phải ai khác, lại chính là đại phu mà Lý Thế Dân đã mời đến cho Lý Kiến Thành trên đường dẫn quân đông tiến chiếm Lạc Dương mấy năm về trước.

Tôn Tư Mạc tiên phong đạo cốt, thấy vậy hình như cũng không kinh ngạc, chỉ cười đáp: “Thảo dân đi không thay tên ngồi không đổi họ, chẳng qua lăn lộn nhiều năm mới kiếm được chút hư danh. Mà nghĩ lại thì mấy năm trước chỉ là hạng vô danh, điện hạ không nhớ được cũng là chuyện thường.” Dừng một chút, lại quay sang Lý Kiến Thành, “Thế tử năm nào nay đã là thái tử, khí độ nghi dung quả nhiên là hơn xa ngày xưa.”

Lý Kiến Thành chắp tay đáp: “Để tiên sinh chê cười rồi.”

Tôn Tư Mạc hỏi: “Nếu thảo dân nhớ không lầm thì hình như điện hạ có cố tật trong người, không biết qua chừng ấy năm đã khá hơn chưa?”

Lý Thế Dân liền đáp: “Không dám giấu tiên sinh, hôm nay hai ta đến đây cũng vì việc này.”

Tôn Tư Mạc gật đầu, lập tức bắt mạch cho Lý Kiến Thành, lại nghe hai người kể rõ bệnh tình. Cuối cùng ông ta trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Sau lần hôn mê ấy, mấy ngày sau bệnh vẫn chưa tái phát?”

Lý Kiến Thành đáp: “Phải.”

Tôn Tư Mạc khẽ nhíu mày: “Xem mạch tượng của điện hạ cũng không có gì bất ổn, kỳ lạ thật, lúc này thảo dân cũng không dám chắc. Chỉ dám cả gan đoán, bệnh đau tim của điện hạ vốn là do máu tụ trong ***g ngực gây ra. Mà rượu độc uống vào lại vô tình hóa giải những cục máu tụ này, cho nên ban đầu sẽ có triệu chứng thổ huyết, về sau thì không còn đáng ngại.”

Lý Thế Dân nghe vậy liền thông suốt, vội nói: “Tiên sinh nói chí lý.”

Tôn Tư Mạc cười đáp: “Nói ra thật xấu hổ, mấy năm trước khi khám cho điện hạ, y thuật của thảo dân vẫn còn nông cạn, không thể chẩn đoán ra. Nếu khi đó kê được đơn thuốc chữa trị tận gốc, có lẽ đã sớm trừ được bệnh này.”

Lý Kiến Thành chỉ cười khẽ mà nói: “Một lời của Dược vương coi như đã giải hết khúc mắc.”

Tôn Tư Mạc nghe vậy liền quay sang anh, cũng cười đáp: “Điện hạ nói rất đúng, tâm bệnh chỉ có tâm dược mới giải nổi.”

Mơ hồ cảm thấy trong lời ông ta có ẩn ý, Lý Kiến Thành hơi nhíu mày, muốn hỏi điều gì, nhưng chung quy chỉ nói: “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.”

Hai người từ biệt Tôn Tư Mạc, sau khi rời đài Lâu Quan, Lý Thế Dân thúc ngựa đuổi theo Lý Kiến Thành, hỏi: “Đại ca, những lời Dược vương nói vừa rồi huynh có tin không?”

Lý Kiến Thành quay lại nhìn hắn, hỏi: “Thế Dân sao lại hỏi vậy?”

Lý Thế Dân cười đáp: “Theo ta thấy, đại ca đi chuyến này chỉ vì chữa bệnh, còn bệnh này do đâu mà có thì hình như không hề quan tâm, hẳn là trong lòng đã sớm hiểu rõ.”

Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cười, quay lại đáp: “Dĩ nhiên là hiểu.”

Lý Thế Dân thúc ngựa đi sóng đôi với anh, hào hứng hỏi: “Đại ca có chịu tiết lộ phần nào?”

Lý Kiến Thành liếc nhìn hắn, rồi lại phóng mắt nhìn về phương xa, cười đáp: “Tương lai còn dài, làm gì mà gấp gáp thế? Rồi sẽ có một ngày ta cho ngươi biết ……”

Tâm bệnh đúng là cần tâm dược giải, mà thời gian của hai ta cũng đủ dài……

Lý Thế Dân còn định nói gì, lại thấy anh đột ngột ghìm cương, dừng lại trên sườn núi.

Nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy núi non trùng điệp, lam lục đan xen, sương phủ núi sông, mây mù như sóng.

Một vệt tà dương như máu phía xa nhuộm đỏ cả một khoảng đất trời bao la hùng vĩ. Chỉ nhìn, cũng đủ khiến lòng người choáng ngợp.

“Thế Dân.” Bên tai bỗng vang lên tiếng gọi của Lý Kiến Thành.

Lý Thế Dân quay mặt, liếc nhìn theo tiếng anh. Có lẽ là do ánh tà dương điểm sắc mà đường nét trên gương mặt anh trở nên nhu hòa tĩnh mịch hiếm thấy. Nên hắn chỉ lặng lẽ mà nhìn, nhất thời quên đi mọi thứ xung quanh.

Mãi đến khi nghe Lý Kiến Thành mở miệng lần nữa, hắn mới hoàn hồn.

Lý Kiến Thành vẫn nhìn về phương xa, miệng hỏi: “Thế Dân, ngươi còn nhớ mình đã từng nói nguyện giao tính mạng vào tay ta?”

Lý Thế Dân cười đáp: “Dĩ nhiên là nhớ.”

“Vậy thì,” Lý Kiến Thành thu ánh mắt về, thúc ngựa xoay người, quay đầu nhìn hắn nói, “Hãy dùng mạng ngươi, trọn đời vì ta giữ vững giang sơn.”

Lý Thế Dân ngơ ngẩn nhìn bóng anh rời đi, hồi lâu, bỗng hiểu ra ý tứ trong lời anh nói, không khỏi vui mừng phấn chấn, vội vàng thúc ngựa đuổi theo. *vầng trung khuyển là từ chính xác để miêu tả em khúc này =))*

— Đại ca, Thế Dân nguyện vì huynh mà giữ vững sơn hà xã tắc này, trọn đời trọn kiếp, đến chết mới thôi.

Hai cái bóng một lam một trắng nhanh chóng biến mất sau sườn núi. Sau lưng hai người tà dương như lửa, điểm tô giang sơn thịnh thế Đại Đường.

*****

Tháng mười năm 626, Lý Uyên hạ chiếu thoái vị, thái tử Lý Kiến Thành đăng cơ, phong Lý Thế Dân làm Hoàng thái đệ. Năm sau, cải nguyên là Nghiệp An.

“Kiến nghiệp công thành” “Tế thế an dân”, hợp thành “Nghiệp An”.

Đến đây, một thời Thịnh Đường mới đã phá tan vòng vây của lịch sử, bước tới tương lai huy hoàng.

– Hoàn chính văn –

Lời tác giả:

◎ Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Xin nói vài câu, thật ra kiếp sống trùng sinh này không hề khổ sở như kiếp trước, nếu đại ca trùng sinh thì còn có hy vọng thay đổi vận mệnh, cho mình một cái HE. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, không nên đánh đồng làm một. Kiếp này mâu thuẫn giữa hai người không phải hoàng vị, mà ở chỗ đại ca không tin nhị ngốc do mối thù kiếp trước còn nhị ngốc cảm thấy trong lòng đại ca không có mình. Khi khúc mắc đã cởi bỏ, mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết theo (mặc dù dưới bàn tay của 【mẹ đẻ】 thì quá trình có vẻ phức tạp = =b]……

◎ Phiên ngoại còn tùy tác giả chăm hay lười…… Hoan nghênh tiếp tục gợi ý……

◎ Cuối cùng cảm tạ các thím đã luôn ủng hộ, không có các thím (quất roi/vẽ mặt/SM……) làm động lực, cùng với những đề nghị (phản công/3P/Đốt Bật vs nhị ngốc……), truyện này có lẽ còn đang lê lết nửa đường……= =

Tóm lại là…… đa tạ! Gặp lại các thím ở truyện tiếp theo ~!(~罒▽罒)~

Lời editor: Truyện đã hoàn chính văn, editor cũng xin có đôi lời tâm sự.

Khi bắt tay vào edit Thịnh Đường, thú thực mình không nghĩ sẽ hoàn nhanh thế này. Tuy văn phong của truyện nhìn chung là đơn giản nên edit không mất nhiều thời gian, nhưng mình đã có tiền án bỏ hố dày cả gang, mà truyện lại dài nên nguy cơ mất hứng giữa chừng khá cao. May mà cốt truyện kịch tính, cao trào liên tiếp, trở thành động lực chính thôi thúc mình edit xong chương này lại nôn nóng làm luôn chương kế tiếp dù một thời gian dài chả có cái comment nào cả:))

Khi đọc và edit bộ này, trở ngại lớn nhất của mình chính là bị ảnh hưởng quá nhiều từ sử nên khó lòng tiếp nhận hình tượng mới của nhân vật trong truyện, đặc biệt là Lý Thế Dân. Lý Thế Dân trong sử khiến mình phát ớn vì sự tàn nhẫn, háo danh và háo sắc, đi kèm với đôi chút ngưỡng mộ sức chịu đựng phi thường của ông ta, vì mục tiêu tối thượng mà có thể uốn nắn bản thân vào một cái khuôn trái ngược hoàn toàn với bản tính của mình và giữ được cái khuôn đó trong nhiều năm, đến cuối đời mới bắt đầu đổ đốn. Hình tượng Lý Thế Dân trong truyện có phần ngây ngô dễ thương và dễ chấp nhận hơn nhiều, nhưng lại làm mình hơi thất vọng vì hắn lụy tình quá, dễ dàng từ bỏ tham vọng vì tình quá >”< Nhưng cũng đành chịu thôi, vì Kiến Thành đã quyết tuyệt như thế, nếu hắn không nhường bước thì giữa hai người không thể có HE được. Về Lý Kiến Thành, dù là nhân vật chính và được tác giả giành nhiều đất nhất để khắc họa nhưng anh ta cũng là người mâu thuẫn nhất, khó nắm bắt nhất, đến chương cuối vẫn còn là một ẩn số. Các nhân vật khác tuy không được chú trọng nhiều, nhưng tính cách cũng khá gần với nguyên mẫu: Lý Uyên khi làm đế vương thì khôn khéo và quyết đoán, nhưng lại luôn mềm lòng với các con mình; Bùi Tịch tâm cơ linh mẫn, giỏi nhìn thấu lòng người; Lý Nguyên Cát lòng dạ đơn giản, một lòng suy nghĩ cho đại ca, đôi khi ghen tị với nhị ca; Lưu Văn Tĩnh cương trực và ngông cuồng… Riêng Ngụy Trưng trong đây thì đặc biệt hay ho, không những thông minh mẫn tuệ, miệng lưỡi lợi hại, cương trực thẳng thắn mà còn thấu hiểu Lý Kiến Thành hơn bất kì ai; những màn đối thoại giữa hai người rất thú vị, đọc vài lần cũng chưa chán. Tuy mình không thích tác giả cho Ngụy Trưng yêu Lý Kiến Thành, nhưng ngoại trừ việc đó ra thì Ngụy tiên sinh cũng làm rất tốt vai trò của một cận thần trụ cột, một tri âm, thậm chí nhiều khi mình còn coi Ngụy tiên sinh là vợ hiền đảm đang của Thành XD Và người khiến mình tiếc nuối và đau lòng nhất trong truyện có lẽ là Đốt Bật – anh tập hợp gần như đầy đủ phẩm chất của một công mẫu mực theo ý mình, cũng rất hợp với Thành, chỉ vì ở phe đối địch mà tình cảm với Thành vĩnh viễn là vô vọng… Ngoài cách xây dựng nhân vật đặc sắc, Thịnh Đường còn có một cốt truyện hợp lý, kịch tính, bám rất sát lịch sử (cho đến hết sự kiện Dương Văn Can) nhưng tác giả vẫn đưa được những kiến giải của riêng mình vào (Như tình tiết Vũ Văn Dĩnh báo cho Dương Văn Can một tin tức giả là thái tử đã chết – dĩ nhiên tình tiết này không có trong sử, nhưng nó đã bổ sung cho mắt xích còn thiếu của chuỗi sự kiện, khiến vụ án “mưu phản” trở nên hợp lý hơn). Truyện chỉ viết qua loa về các trận chiến, còn phần lớn thời gian dành cho tình cảm và âm mưu hậu trường, những ai quen đọc tiểu thuyết diễn nghĩa có thể chưa mãn nhãn nhưng mình thấy làm như thế là hợp lý để tránh cốt truyện trở nên lan man không cần thiết. Mình đánh giá cao hai chi tiết là Thành tuy trùng sinh nhưng đã quên gần hết ký ức kiếp trước, chỉ trừ ký ức ở Huyền Vũ môn – điều này khiến những màn đấu trí trong truyện không mất đi nét hồi hộp; và chứng bệnh đau tim của Thành – tâm bệnh cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chỉ khỏi hẳn khi mối vướng bận trong lòng Thành đã tan đi hết. Tình cảm của hai nhân vật chính trong truyện đoạn đầu tiến triển hơi nhanh, nhưng về sau phát triển tương đối hợp lý, không bị gượng ép. Văn phong Thịnh Đường đơn giản, không quá hoa mỹ nhưng vẫn đầy cảm xúc và vẽ ra được một số hình ảnh ấn tượng nên mình vẫn đánh giá khá cao. Truyện có tất cả 3 phiên ngoại, nhưng mình chỉ thích phiên ngoại đầu tiên triển khai dựa trên giấc mộng của Lý Thế Dân về kiếp trước trong chương 66, vì nó ngược đúng tinh thần bà Lâu. Hai phiên ngoại sau bà Lâu đú theo phong cách hài mà viết không quen tay thành ra nó dở dở ương ương thế nào… Nên mình chỉ hứa sẽ edit phiên ngoại đầu tiên, còn 2 phiên ngoại sau thì tùy hứng. Anw, gửi những bạn từng điên đầu vì pass của mình: Mình biết chẳng ai thích pass và một số người còn sẵn sàng quay lưng đi khi thấy pass, mình cũng biết một số cái pass của mình troll quá mức cần thiết làm nhiều người nổi điên và nguyền rủa không tiếc lời. Nhưng mình có hai lý do để đặt pass, còn có chính đáng hay không thì tùy bạn: Một là mình rất ghét H, đặc biệt là edit H, đặc biệt hơn nữa là cái thứ H văn hoa của bà Lâu, edit như cực hình chứ sung sướng quái gì >”< thế mà truyện lại rõ lắm H, cũng không thể cắt hết đống H đó đi được, thành ra ức chế tích tụ và cần kiếm chỗ xả, túm lại là chúc mừng những nạn nhân còng lưng giải pass đã được mình chọn làm chỗ xả =)))))) Hai là mình cũng muốn thông qua pass, các bạn sẽ hiểu hơn về nguyên mẫu của từng nhân vật trong sử, đặc biệt phải phân biệt được đâu là truyện đâu là game đâu là sử, đâu là thực tế đâu là hư cấu, tránh nhầm lẫn lung tung. Kể ra Thịnh Đường có thể coi là một ngoại lệ, vì đáng ra truyện nhiều H như thế mình sẽ tránh như tránh tà không bao giờ edit, chỉ vì nội dung quá hay mới đành cắn răng… nên có lẽ nó cũng là hố duy nhất của mình có pass. Dù sao sau khi public chương này mình cũng sửa lại hết pass riêng của từng chương thành pass chung của cả nhà, nên đừng nguyền rủa mà tội mình:)))))))) Sau Thịnh Đường mình vẫn chưa biết sẽ làm gì, có thể sẽ lặn dài ăn chơi nhảy múa và lo kiếm việc, có thể nhảy sang lấp tiếp mấy cái hố đào dở trong nhà như Mùa xuân, Đạo mộ, Hồ sơ, cũng có thể nổi hứng đi đào tiếp một trong những cái hố Liệt tâm, Sơn hà vĩnh tịch, Phượng tường cửu thiên, Biện Lương,… Phượng tường cửu thiên là dự án mình ấp ủ từ hồi lấp xong Kim tuế đông phong vãn, chờ mãi đến giờ vẫn chưa có ai lấp thay Lãnh Tình Điệp nên muốn cầm xẻng nhảy vào lúc nào cũng được. Truyện giống Thịnh Đường ở chỗ nhân vật chính đều trùng sinh và quyết tâm sửa chữa sai lầm kiếp trước, đều đan xen những âm mưu chính trị phức tạp và Cơ Dung – chủ công của truyện có nhiều phần giống Lý Kiến Thành, cả hai đều mang khí chất đế vương, có bản lĩnh và sức chịu đựng phi thường, nhưng đáy lòng vẫn còn lại một phần nhân hậu và trọng tình không thể dứt đi được *chưa kể hai truyện đều là huynh đệ văn, lấy bối cảnh cung đình*. Những nhân vật khác mỗi người một vẻ, ai cũng có điểm thú vị riêng đi kèm với điểm yếu và sai lầm. Nhưng khả năng mình đào nó là thấp nhất vì một là nó quá dài (gấp đôi Thịnh Đường), hai là ngôn từ nó xoắn, ba là thể loại nhất công đa thụ của nó bị rất nhiều người kì thị, đến cả vợ mình còn mời mãi không chịu đọc thì hi vọng gì. Cho nên dù yêu Cơ Dung tha thiết, mình cũng đành xếp nó vào hạng mục dự án không tưởng 

Biện Lương là đồng nhân Phương Vô Thích Cố Tô Bạch Thiết Truy Địch Lôi… túm lại là tất cả nhân vật cũng như couple của Ôn Thụy An đều xuyên không đến thời hiện đại, được nhét chung vào làm sinh viên trường đại học Biện Lương với nhiều ngành học khác nhau. Truyện hài hước vô đối, nhân vật bựa vô kể, chuyện tình cảm muốn lãng mạn kiểu ngôn tình cũng có mà muốn hài bựa cũng có luôn, phản ánh cuộc sống sinh viên vừa cường điệu vừa chân thật, không cần là fan Ôn Thụy An đọc cũng thấy thú vị. Truyện không quá xoắn, độ dài cũng bình thường mỗi tội từ lóng nhiều, lại có chất tưng tửng đặc trưng nên cũng có thể coi là khó edit, mình đang phân vân rất dữ chẳng biết có nên cầm xẻng lên không.

Sơn hà vĩnh tịch là đồng nhân lịch sử của couple Triệu Khuông Dận – Lý Tòng Gia (Lý Dục) một người là đế vương khai quốc hùng tài đại lược, dã tâm trùm thiên hạ nhưng đáy lòng vẫn còn một phần nhân từ, người kia là quân chủ vong quốc phong nhã nhập cốt tủy, mang tâm hồn nghệ thuật, yêu thi từ ca phú, giữa hai người là giang sơn và thù hận cách trở. Truyện có văn phong rất truyền cảm, tình tiết hợp lý, có kịch tính cũng có sâu lắng, là một bản bi ca về thời đại, về tình yêu, lý tưởng cũng như tham vọng của con người. Mình đặc biệt thích cách xây dựng những nhân vật nữ trong đây, dù truyện là đam mỹ nhưng họ được viết ra không chỉ để làm nền mà mỗi người đều có cá tính riêng, cuộc đời riêng, để lại những dấu ấn cá nhân không thể hòa lẫn và thực sự đã trở thành một phần không thể thiếu của câu chuyện. Truyện đã được nàng Tích Vũ dịch 20/118 chương và ngừng vô thời hạn, mình muốn nhảy vào lúc nào cũng được thôi nhưng với độ dài và văn phong này thì e rằng nó cũng nằm trong số dự án không tưởng…

Còn Liệt tâm là đồng nhân Dân Thành mình thích thứ hai chỉ sau Thịnh Đường, hiện mới đào được một xẻng duy nhất bên nhà riêng. Điểm mình thích nhất ở truyện là văn phong và hình tượng Lý Kiến Thành. Văn phong của truyện đẹp theo kiểu hư ảo và có phần ma quái, còn hình tượng Lý Kiến Thành… nói sao nhỉ, anh ta trước hết là một thanh niên gương mẫu điển hình, văn võ song toàn, khéo léo khiêm tốn trong đối nhân xử thế, lúc nào cũng bình thản ung dung dù trời sập xuống trước mắt cũng không hề đổi sắc, nhưng ẩn sau vẻ ngoài hoàn mỹ đó là một chút ngạo mạn, khinh cuồng, một chút… ờm, nham hiểm và phúc hắc. Anh ta có thể ra những quyết định lý trí đến tàn nhẫn như bỏ vợ con lại Hà Đông vì không thể đưa tất cả trốn thoát, nhưng tuyệt không phải kẻ vô tình, dù đã chết vẫn ra sức che chở cho giọt máu của mình còn sót lại trên dương thế. Anh ta mang chấp niệm rất sâu với Lý Thế Dân, sẵn sàng vất vưởng trên dương thế bao nhiêu năm để trả thù Lý Thế Dân, nhưng đến cuối cùng lại chỉ coi tất cả là một trò chơi mà kiếp sau mình sẵn sàng lặp lại. Tóm lại đây là hình tượng Thành gần với tưởng tượng của mình nhất  Truyện không dài (32 chương) mỗi tội văn phong khá xoắn, tốc độ edit chắc chắn sẽ không thể nhanh bằng Thịnh Đường Nếu mình lại muốn cầm xẻng thì đây nhiều khả năng sẽ là cái hố kế tiếp được đào, mong là bà con vẫn chưa ngán Dân Thành:”>

Anw, ai muốn đề cử hố cho mình đào thì cứ để lại comt bên dưới, dạo này mình cũng không chăm đi lùng raw mới cho lắm. Sở thích của mình khá rộng nên không có tiêu chuẩn cụ thể nào, nhưng nói chung là ưu tiên truyện ngắn + bối cảnh cổ trang + hài bựa + ngược tâm đi kèm BE + huynh đệ văn + cốt truyện logic và kịch tính + giọng văn đặc sắc, càng ít H càng tốt, nếu là đồng nhân thì ưu tiên những cặp mình đã từng đào hố:3 Hỗ công, NP hay nữ biến nam gì cũng chơi tuốt nhưng rất hạn chế nhận hiện đại, nói không với H văn, phụ tử, sinh tử và cẩu huyết. Đấy tiêu chuẩn của mình chỉ có thế thôi, req truyện đi mà:”>~