Thịnh Đường

Chương 18




Editor: Thanh Du

*****

Lý Kiến Thành ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một người không biết đã đứng trong viện từ bao giờ. Ông ta chắp tay với anh, tay áo phần phật tung bay trong gió, có vài phần ý vị tiên phong đạo cốt.

“Mạo muội tới thăm, chỉ mong không quấy rầy thế tử.”

Chậm rãi mỉm cười, Lý Kiến Thành lại mở cửa ra, đáp lễ: “Không biết Bùi đại nhân đến thăm nên chẳng kịp tiếp đón từ xa, Kiến Thành thất lễ rồi.” Dứt lời thoáng nghiêng mình nhường đường, “Đêm lạnh như nước, xin Bùi đại nhân hãy mau vào nhà.”

Bùi Tịch khẽ gật đầu, liền bước theo anh vào nhà. Lý Kiến Thành muốn tự tay rót trà, lại bị ông ta xua tay từ chối, cười nói: “Thần không dám phiền thế tử.”

Lý Kiến Thành biết Bùi Tịch vốn có giao tình sâu đậm với Lý Uyên từ lâu. Lần này khởi nghĩa Thái Nguyên, Lý Uyên mời ông ta vào trong quân, tôn làm thượng khách, có thể nói là đãi ngộ phi thường. Không biết tâm phúc bậc này của phụ thân hôm nay tới đây làm gì?

Anh không đủ kiên nhẫn, vén áo ngồi xuống ghế bên kia bàn trà rồi cười hỏi: “Bùi đại nhân đêm hôm khuya khoắt tới đây, không biết có điều gì chỉ bảo?”

“Nào dám chỉ bảo,” Bùi Tịch nhàn nhạt cười,“Chẳng qua thần nghe nói quốc công bất ngờ đổi ý, để thế tử ở lại trong doanh, trong lòng khó hiểu cho nên mới thừa dịp này đến bái phỏng.”

Lý Kiến Thành hỏi: “Phụ thân và Thế Dân dẫn quân tiên phong công thành, ta ở lại quản hậu phương, như thế là thỏa đáng rồi, chẳng hay Bùi đại nhân cảm thấy có gì khó hiểu?”

Bùi Tịch nghe vậy chỉ cười mà không nói.

Lý Kiến Thành thấy ông ta rõ ràng có lời muốn nói, nhưng cũng không vội, chỉ rót một chén trà, đưa lên môi nhấp khẽ.

Trầm mặc một hồi, cuối cùng nghe đối phương hỏi: “Thực ra…… Thế tử cam nguyện ở lại thành, trong lòng hẳn là có toan tính gì khác?”

Lý Kiến Thành trong lòng khẽ động, sắc mặt lại không hề biến đổi. Anh buông chén trà trong tay, không trả lời thẳng mà chỉ thản nhiên cười nói: “Chẳng qua là tuân theo phân phó của phụ thân thôi.”

Nhưng Bùi Tịch dường như đã nhận được câu trả lời, ông ta chợt đứng lên, thi lễ với Lý Kiến Thành: “Vậy có lẽ là thần nghĩ nhiều rồi. Đêm đã về khuya, thần không tiện quấy rầy, xin được cáo từ.”

Lý Kiến Thành lòng mang hoài nghi tiễn người ra cửa. Bùi Tịch chắp tay cáo từ, đi được vài bước bỗng quay lại nói: “Nếu trong lòng thế tử có tính toán gì, xin chớ hành động một mình.” Dừng một chút lại tiếp, “Thần tuy vô năng, nhưng tuyệt đối trung thành với quốc công, không dám hai lòng. Chuyện này…… xin thế tử chớ hoài nghi.”

Rồi ông ta lại chắp tay lần nữa, xoay người bước vào bóng đêm.

Lý Kiến Thành nhìn bóng ông ta rời đi, mơ hồ cảm thấy người này hình như đã phát giác ra điều gì. Mà câu nói của ông ta trước khi đi, lại càng giống như có ý muốn khuyên can mình. Nhưng Lý Kiến Thành cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đời này kiếp này, anh đã tinh tường từng bước đi trong tương lai, như thế dù không ai đồng hành thì đã làm sao? *thật ra mình nghĩ Bùi Tịch chỉ sợ anh lại toan tính làm liều như đợt giữ chân Khuất Đột Thông trước đây, làm Lý Uyên lo lắng thôi:v*

Nghĩ đến đây, anh gọi một hạ nhân đến phân phó: “Đi xem trụ quốc đã nghỉ ngơi chưa, nếu chưa thì hãy mời ngài đến đây một chuyến, cứ nói ta có việc cần thương lượng.”

*****

Ngày kế, tiền phương truyền đến tin báo Lý Thế Dân dẫn bộ quân tiên phong đại chiến với quân Tùy bên ngoài thành, thế lực cân bằng, không phân cao thấp. Đến đêm, hai bên đều tự động thu binh. Nhân mã của Lý Uyên đóng ở ngoại thành, cách nơi này không xa, nhưng vẫn chưa trở về, xem tình hình thì hẳn là có ý chọn ngày tái chiến.

Lý Kiến Thành đứng trước gương đồng sửa sang lại vạt áo*mềnh có thể hoang tưởng là ảnh sắp đi gặp Đốt Bật nên mới chải chuốt làm dáng hông:v*, nghe báo xong cũng không bày tỏ thái độ, chỉ quay đầu nhìn tiểu giáo kia, hỏi: “Mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

“Thưa thế tử, mọi việc đã chuẩn bị kĩ càng.”

Lý Kiến Thành gật đầu, nói: “Sắp đến giờ rồi, ta phải đi.” Lời vừa mới dứt, đã bước ra khỏi cửa.

Nét mặt anh nghiêm nghị, lại thêm bộ áo đen ngày thường hiếm gặp, cho nên từng cử chỉ đều lạnh nhạt hơn bình thường.

Tiểu giáo ngẩn người, đến khi hoàn hồn đã thấy anh bước ra cửa, mới vội cầm áo choàng đuổi theo.

Ở cửa sau, đã có một đội nhân mã đứng chờ từ lâu. Dù chỉ có hơn mười người, nhưng ai nấy đều vận giáp đen, ánh mắt sắc bén, nhìn thoáng qua đủ biết đây là đội quân tinh nhuệ.

Lý Kiến Thành xoay người lên ngựa, mang theo đội hộ vệ thưa thớt này biến mất trong bóng đêm.

Nửa canh giờ sau xuống ngựa, anh đã ở giữa một cánh rừng rậm hết sức bình thường dưới chân thành Trường An.

Lý Kiến Thành đứng nghiêm giữa một khoảnh đất trống, nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Chẳng biết Vệ đại nhân có phải đợi lâu không?”

Lời vừa mới dứt, một người đã nhanh chóng hiện thân trong rừng. Người này tuổi đã ngoài bảy mươi, mặt dài mắt nhỏ, mặc áo đen tuyền, sau lưng cũng có vài người đi theo hộ vệ.

Ý cười trên gương mặt Lý Kiến Thành càng tăng thêm vài phần, anh bước lên cung kính thi lễ: “Vệ đại nhân chịu tới cuộc hẹn với Kiến Thành, quả thực khiến cho Kiến Thành mừng đến rơi lệ.”

“Đâu có đâu có, năm đó làm quan cùng triều, giao tình với thế tử tại hạ vẫn còn nhớ như in.” Vệ Huyền vuốt bộ râu dài, liếc nhìn ra sau lưng anh, lại rất nhanh thu ánh mắt lại, cười nói, “Chẳng hay vật thế tử hứa hẹn trong thư giờ đang ở đâu?”

“Vệ đại nhân đừng vội,” Lý Kiến Thành thong thả cười nói, “Vật ấy Kiến Thành dĩ nhiên phải mang theo người, chỉ là trước khi dâng lên đại nhân, mong đại nhân hãy đáp ứng một yêu cầu quá phận của Kiến Thành.”

Vệ Huyền không hề ngạc nhiên, vuốt râu hỏi: “Xin thế tử cứ nói.”

Lý Kiến Thành thong thả bước đi, kế đó mở lời: “Năm đó mặc dù Kiến Thành từng có giao tình với Vệ đại nhân, nhưng hôm nay chúng ta bị đương kim hoàng thượng bức bách, không thể không phản. Từ đó đến nay một đường nam hạ tới Trường An, nguyện tôn Đại vương Dương Hựu làm chủ, tấm lòng này có trời đất chứng giám.” Dừng một chút, xoay người lại, “Lần này binh đao tương ngộ, giằng co không phân thắng bại, Vệ đại nhân hẳn cũng đã thấy tận mắt. Kiến Thành biết Vệ đại nhân là người trung lương, nhất định sẽ không phản chủ, cho nên không dám hỏi nhiều…… Chỉ mong đại nhân hãy ngồi yên ba ngày.”

Vệ Huyền nghe vậy thì thoáng trầm ngâm, không nói không rằng.

Lý Kiến Thành tiếp lời: “Kiến Thành nghe nói trước kia Vệ đại nhân đã từng xin Hoàng thượng cáo lão hồi hương, tiếc thay Hoàng Thượng không chuẩn. Nếu lần này đại nhân đáp ứng thỉnh cầu của Kiến Thành, đợi đến ngày quốc công nhập chủ Trường An, nhất định sẽ không phụ lòng đại nhân.” Dứt lời liền vẫy tay ra hiệu cho hộ vệ phía sau mang đến một cuộn giấy dài, nói, “Còn đây là “Lan Đình tập tự” thủ bút của Vương Hy Chi (1), thời trẻ Kiến Thành tình cờ có được, giờ xin dâng lên đại nhân, mong ngài vui lòng nhận lấy.”

Hình bộ Thượng thư kiêm Kinh Triệu nội sử Vệ Huyền, bình sinh không yêu thứ gì khác, chỉ mê mẩn thư họa, chuyện này ai ai cũng biết. Mà nay ông ta đã là một người không thể thiếu trong số ba viên đại tướng trấn thủ kinh sư.

Khi ông ta tiếp nhận “Lan Đình tập tự” Lý Kiến Thành đưa tới, thần sắc rõ ràng đã có phần dao động.

Sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng ông ta cũng đáp: “Được rồi, theo như lời thế tử……” Nhưng lời còn chưa dứt, ngước mắt nhìn lên đã hốt hoảng trông thấy một đội nhân mã phóng tới từ đằng xa, cây đuốc trong tay bập bùng giữa gió đêm, đi đến đâu là chiếu sáng nơi đó rõ như ban ngày.

Tiếng vó ngựa vang vang như sấm, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng thêm rõ ràng, chấn động khiến cho mặt đất dường như cũng rung chuyển theo.

Rõ ràng đã nghe thấy âm thanh này, nhưng Lý Kiến Thành vẫn không hề quay lại. Theo tiếng chân từ xa tiến lại gần, anh chậm rãi lộ ra ý cười trong bóng đêm.

Vệ Huyền nhìn cánh quân kia chầm chậm dừng chân sau lưng Lý Kiến Thành, bỗng hiểu ra chuyện gì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Kiến Thành, ngươi…… ngươi muốn ám toán ta?!”

Lý Kiến Thành đứng quay lưng về phía ánh lửa, gương mặt biến mất trong bóng tối. Anh nhìn Vệ Huyền, thần sắc không đổi, đôi mắt ngời sáng lạ thường trong bóng đêm.

“Vệ đại nhân nghĩ nhiều rồi, cánh quân này chỉ đến đây để tiếp ứng Kiến Thành,” Anh bình thản nói, “Tuyệt đối không có ý gia hại đại nhân.” Dứt lời liền xoay người lại, liếc nhìn người đứng đầu.

Đốt Bật tỏ vẻ bình tĩnh, thấy anh trở về liền nói: “Thế tử, nơi này không nên ở lâu.”

Lý Kiến Thành xoay người, phóng mắt nhìn ra, mơ hồ trông thấy ánh lửa hỗn loạn cách đó không xa. Anh mỉm cười, quay sang Vệ Huyền chắp tay nói: “Vệ đại nhân bảo trọng, Kiến Thành cáo từ!” Dứt lời cầm lấy dây cương trong tay hộ vệ, nhanh chóng xoay người lên ngựa.

Vệ Huyền kinh ngạc nhìn đội binh mã kia ùn ùn kéo đi, còn đang thẫn thờ bỗng nghe tiếng quát sau lưng: “Là kẻ nào?”

Ông ta hoảng hốt xoay người, thấy đó là quân Tùy canh gác mới bình tĩnh trở lại, nói: “Ngay đến bản quan ngươi cũng không biết sao?”

Thị vệ trưởng đứng đầu thấy thế lập tức xuống ngựa, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy một tờ giấy mỏng phất phơ rơi ra từ cuốn tranh trong tay Vệ Huyền. Hắn nhanh tay lẹ mắt nhặt lên rồi mở ra, sắc mặt bỗng đông lại.

Hắn vốn không phải thủ hạ trực thuộc Vệ Huyền, lúc này mới nhìn sang Vệ Huyền chậm rãi nói: “Đại nhân, việc này…… Có lẽ phải báo lên cho Đại vương biết.”

Trong lòng Vệ Huyền đã cảm thấy không ổn, liền định thần hỏi: “Trên tờ giấy kia viết gì?”

Thị vệ trưởng gằn từng tiếng một: “Ba ngày sau công thành, phiền đại nhân hãy sớm chuẩn bị.”

Lòng Vệ Huyền đột ngột trầm xuống, lập tức ngã ngồi ra đất. Một lúc sau, ông ta thở dài một tiếng nặng nề, lắc đầu, trong lòng hiểu rõ lúc này dù mình có trăm cái miệng cũng khó giải thích.

Cuối cùng đã hiểu, thì ra đây mới chính là kế của Lý Kiến Thành.

*****

Vào lúc đó, Lý Kiến Thành và Đốt Bật đã rời xa chân thành Trường An dưới thành. Thấy đèn đuốc trong đại doanh chỉ còn cách không xa, hai người đều đi chậm lại.

Đốt Bật xoay người, nhìn sang Lý Kiến Thành. Anh ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt pha chút mơ hồ, chỉ thấy những đường viền được ánh trăng phác họa, khiến sắc mặt càng thêm nhu hòa. Nhưng anh lại mặc kính trang lạnh lùng, nhu hòa và lạnh lùng trộn lẫn với nhau khiến cho người ta cảm thấy có chút gì đó không thực.

Vô thức đưa mắt nhìn vào cổ anh, nhưng trong bóng đêm rốt cuộc gã vẫn nhìn không ra dấu vết kia có còn ở đó hay chăng.

Im lặng một lát, gã cúi đầu hỏi: “Kiến Thành…… đã khỏe hơn chưa?”

Lý Kiến Thành vờ như không hiểu ngụ ý của gã, chỉ bình thản cười nói: “Đại ca cứ đùa, Kiến Thành dù sao cũng là người tập võ, bệnh vặt mấy ngày, đến giờ sao còn chưa khỏi chứ?”

“Vậy thì tốt rồi.” Đốt Bật gật đầu, trong đầu nảy lên vô vàn câu hỏi, nhưng cũng đành thở dài một tiếng, cuối cùng chỉ ướm lời một câu, “Kiến Thành, dựa theo tác phong thường ngày của ngươi, ta không hiểu vì sao vừa rồi ngươi không vung đao giết chết lão tặc kia, ngược lại tha cho lão một con đường sống?”

“Vậy là đại ca không biết rồi,” Lý Kiến Thành nghe vậy khẽ nhếch môi mỉm cười, vẫn chăm chú nhìn về phía trước, “Thành Trường An do ba đại tướng trấn thủ là Hình bộ Thượng thư kiêm Kinh Triệu nội sử Vệ Huyền, Tả dực Vệ tướng quân Âm Thế Sư, Kinh Triệu Quận thừa Cốt Nghi, ba người này ta đã nghe tiếng hồi còn ở Lạc Dương. Trong ba người thì hai người kia có thể coi là trung nghĩa, duy Vệ Huyền lại là hạng ích kỷ chỉ lo giữ thân. Cho nên dù ba người này cùng trấn thủ Trường An, nhưng thực chất trong lòng Âm Thế Sư và Cốt Nghi đều giữ khoảng cách với Vệ Huyền. Nhân mã do họ thống lĩnh cũng chia phe theo từng người, cho nên vừa rồi nếu thẳng tay giết Vệ Huyền, trái lại dễ kích động thuộc hạ của lão chung tay giết thù, như thế lại càng bất lợi cho quân ta.” Nói đến đây, anh chợt dừng lại.

Nhưng Đốt Bật cũng đã hiểu, gã tiếp lời: “Cho nên vừa rồi Kiến Thành mới cố ý để kẻ khác chứng kiến cảnh lão lén lút qua lại với ngươi. Chuyện này Vệ Huyền đương nhiên không thừa nhận, nhưng sự thật đã rõ rành rành, không thể chối cãi. Vậy là…… nhân mã trong thành tất sẽ đại loạn.”

Lý Kiến Thành gật đầu nói tiếp: “Hơn nữa còn có một lá thư giao hẹn nội ứng ngoại hợp trong cuốn tranh kia, chỉ cần vài hàng chữ là việc này tất xong.”

Đốt Bật nghe vậy thì khẽ giật mình, lúc này mới khen: “Kiến Thành quả là tâm tư cẩn mật.”

“Không phải do ta, chẳng qua con người luôn có nhược điểm.” Lý Kiến Thành lắc đầu, chậm rãi nói, “Vệ Huyền kia yêu thư họa như mạng, cho nên mới rơi vào cảnh này.”

Đốt Bật im lặng một lát, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy Kiến Thành, ngươi có nhược điểm không?”

Lý Kiến Thành nghe vậy thì khẽ mỉm cười, không đáp mà chỉ nói: “Đã là người, làm sao không có nhược điểm?” Nhưng anh cũng không nói gì thêm.

Đốt Bật lặng lẽ nhìn anh, trong lòng càng cảm nhận rõ ràng, có lẽ mình quả thực chưa từng nhìn thấu tâm tư người đang đứng trước mặt.

Trên đời này, liệu đã có ai thật sự nhìn thấu?

*****

Canh ba đêm đó, Lý Uyên nhận được thư của Lý Kiến Thành do khoái mã đưa tới, trong thư tóm lược sơ sơ chuyện đã xảy ra, chỉ nói trong thành Trường An hẳn sẽ rối loạn, sáng sớm ngày mai đừng ngại dẫn quân công thành.

Lý Thế Dân xem xong thư, thấy sắc mặt Lý Uyên vẫn còn vài phần do dự, liền tức tốc tiến lên nói: “Phụ thân, nếu kì kế của đại ca đã thành, chúng ta tuyệt đối không thể để lỡ thời cơ!”

Lý Uyên nói: “Kế này của Kiến Thành dù hay, nhưng làm sao nó dám chắc những thế lực trong thành tất nảy ra xung đột? Ngộ nhỡ tính sai, chỉ e mạo muội công thành lại rơi vào bẫy kẻ địch.”

“Phụ thân!” Lý Thế Dân nói, “Với tính tình của đại ca, nếu không nắm chắc mười phần thì nhất định sẽ không đưa ra đề nghị này. Nếu phụ thân vẫn chưa yên lòng, ngày mai hãy để Thế Dân xông lên thử một lần!”

Lý Uyên trầm ngâm trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Vậy cứ theo lời con đi.”

Hôm sau trời vừa sáng, Lý Thế Dân đã mang ba vạn nhân mã công thành dữ dội. Quả nhiên quân Tùy chỉ xuất binh chống cự qua quýt một trận, sau đó tử thủ không ra. Thầm biết kế ly gián của Lý Kiến Thành đã có tác dụng, Lý Thế Dân vừa công thành, vừa phái người báo tin cho Lý Uyên.

Lý Uyên nhận được tin, cuối cùng cũng yên lòng, lập tức nhổ trại tiến lên, dẫn đại quân toàn lực tấn công thành Trường An. Tiến đến chân thành, thấy trên mặt thành chỉ có hai người Âm Thế Sư và Cốt Nghi, tuyệt không thấy bóng Vệ Huyền, ông không chút do dự hạ lệnh tấn công cửa thành.

Sau một ngày ác chiến, đại quân Lý Uyên đã giết hơn một vạn địch. Quân Tùy bị phái ra cửa thành nghênh địch, vô luận binh tướng, gần như đều một đi không trở về.

Đại quân thắng lớn, đêm đó sau khi bàn bạc với Lý Thế Dân, Lý Uyên quyết định phải thừa dịp sĩ khí đang lên, ngày mai sẽ đem Trường An thu vào trong túi.

Bàn bạc xong kế hoạch tác chiến, Lý Thế Dân trở về phòng, lấy giấy bút, nâng lên đặt xuống nhiều lần, trong lòng có vạn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ viết ra vẻn vẹn sáu chữ.

Sau đó hắn gọi một tiểu giáo, mệnh hắn đưa thư này vào đại doanh của Lý Kiến Thành.

Bước ra khỏi trướng, ngắm đại quân đang gối giáo chờ sáng. Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, chầm chậm thở ra một hơi, cúi đầu lẩm nhẩm những lời mình vừa viết trong thư.

“Đại ca, chờ ta khải hoàn.”

Lời tác giả: Đại ca ngươi thật phúc hắc……=w=

Còn nữa…… nhị ngốc, ngươi nghĩ mọi chuyện thật sự dễ dàng như thế sao……=w=

———————————————-

(1) Vương Hy Chi là nhà thư pháp nổi tiếng bậc nhất trong lịch sử Trung Quốc, sống vào thời Đông Tấn. Trong các tác phẩm của ông, nổi tiếng nhất chính là “Lan Đình tập tự” sáng tác trong một cơn say. Tương truyền Lý Thế Dân đã phái Tiêu Dực đi lừa Biện Tài đại sư lấy cuốn tranh chữ này, sau khi chết đem nó bồi táng theo mình, từ đó Lan Đình tập tự bản gốc vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian *đồ phá hoại