Cốp!
Dao phay mạnh mẽ chặt xuống xương heo. Thịt heo và xương được bằm ra rồi được một đầu bếp mập mạp ở trần nửa người đổ vào một cái nồi to đang sôi sùng sục.
Bên cạnh là một đầu bếp khác. Nhìn xương thịt heo được luộc trong nồi đã chuyển sang màu trắng, ông ta nhanh chóng vớt ra và đổ vào một thau nước lạnh. Trong thau nước kia có muối và có lẽ có cả một vài gia vị không biết tên khác. Sau khi được thả vào nước lạnh, thịt heo như co rút lại và phát ra âm thanh xì xèo, mỡ heo nổi nồng bềnh trên mặt nước. Chớp mắt, xương thịt heo được vớt ra. Nước vẫn còn rơi tỏng tỏng từ cái sàn xuống. Lại có một người đầu bếp đặt chảo lên bếp, đổ dầu vào, thêm gia vị vào xào. A, còn có cả ớt băm vốn chưa xuất hiện ở Đường triều nhưng lại thật sự tồn tại ở Đường triều ở thế giới này. Xương thịt heo và ớt băm cùng được thả vào chảo…
Phụt!
Lửa được thổi to lên.
Mùi vị cay nồng ấy, mùi hương gay mũi ấy…
Lý Đại Hùng ngồi trên ghế dựa trong một quán duy nhất có diện tích khá rộng ở hẻm Mộc Đồng này. Hai tay vô thức vỗ lên bàn, hai mắt nhìn chăm chăm vào sự phối hợp rất ăn ý giữa các đầu bếp. Không lâu sau, một nồi xương thịt heo thơm ngon, hấp dẫn ra lò.
Cố Duệ cảm thấy ánh mắt Lý Đại Hùng lúc này như phát ra ánh sáng xanh chiếu xuyên qua ánh trăng ở phía chân trời.
“Nhìn cái tên phàm ăn cậu kìa! Chỉ là một nồi xương thịt heo thôi mà! Thật đúng là!”
Lý Đại Hùng lập tức phản bác lại: “Con khỉ chết bầm, nói cứ như cô đã ăn hết mỹ vị ở nhân gian vậy!”
Đương nhiên, chị đây là người đã đi hết trái đất này đấy. Đừng nói là mỹ thực của Trung Hoa, ngay cả các món ngon tinh túy của châu Á, châu Âu, châu Phi, cả châu gì gì đấy, chị cũng từng nếm thử.
Nhưng ẩm thực cổ đại thì…
“Hừm, chưa đến mức đó. Món tôi từng ăn không nhiều lắm, ví dụ như Giải Tất La, cơm Thanh Phong, Bao Ngưu Đầu, Áo Trư Nhục, canh Ô Thư Kê,…”
Lý Đại Hùng trợn to mắt: “Cô đã từng ăn?”
“Chưa từng ăn.” Cố Duệ nghiêm túc.
“Vậy cô kể chúng ra làm cái quần gì hả?”
“Chưa từng ăn nhưng từng nghe người ta nói… Hơn nữa tôi còn biết cách làm…”
Thật sao, thật sao, thật sao? Nghe vậy, Lý Đại Hùng rất phấn khích nhưng cũng có chút nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Vậy cô nói thử xem… Nói từ Áo Trư Nhục gì đó đi…”
Dù sao hiện tại cũng đang ăn thịt heo…
Cố Duệ liếc cậu ta một cái rồi lấy một đôi đũa ra: “Áo Trư Nhục? Trước chọn một con heo thật mập, giết thịt vào tháng chạp. Lửa thổi sao cho thật hồng, nấu nước, trụng sơ thịt trong nước ấm rồi cạo sạch lông. Nội tạng phơi khô. Mỡ heo băm nhỏ rồi rán lấy dầu. Tách thịt và da ra, thả vào nồi. Để ráo nước rồi xào với dầu rán từ mỡ heo. Dầu một lít, rượu hai lít, muối ba môi…”
Cố Duệ đọc lanh lảnh cách chế biến Áo Trư Nhục được viết trong “Bắc Hộ Lục”. Cô đọc làu làu khiến Lý Đại Hùng nghe mà đầu óc quay cuồng.
“Ngừng ngừng ngừng, cô nói tiếng người giùm đi!”
“Không thể, vốn dĩ đọc thế để cậu nghe không hiểu mà.”
“…”
Trong lúc hai người đại chiến võ mồm với nhau, một đĩa xương thịt heo xào đã được bưng lên. Món ăn với màu ớt đỏ cay nồng, Lý Đại Hùng lập tức lấy đũa gắp một miếng to.
Cay! Đã!
Cố Duệ cũng là một người ăn được cay. Trước kia, trong một lần đến Tứ Xuyên đào mộ, cô đã được nếm thử món lẩu Trùng Khánh nổi tiếng ở đấy và sau đó chết mê với món đó.
Chao ôi, nghĩ thôi đã thèm rồi. Hôm nào đó làm thử một lần mới được.
Cố Duệ vừa suy nghĩ vừa gắp một miếng thịt lên. Mùi vị đậm đà tràn ngập khoang miệng. Cô liếc nhìn một đám người đang lấp ló đầu ngõ.
“Đại Hùng, mau ăn nhanh.”
“Ừ, ừ, đang ăn đây.” Lý Đại Hùng trả lời với cái miệng dính đầy dầu mỡ.
“Ý tôi là coi chừng lát nữa không ăn được đấy.”
“Là sao?” Lý Đại Hùng khó chịu. Chẳng lẽ có người định cướp đồ ăn của cậu?
Nghĩ thế, cậu lập tức bày ra tư thế bảo vệ chén đồ ăn của mình.
Cố Duệ trừng mắt nhìn cậu: “Cậu đấy, chẳng lẽ không cảm nhận được có người theo dõi chúng ta? Bọn họ đi theo chúng ta nãy giờ rồi đấy.”
Hử?
Lý Đại Hùng nghi hoặc: “Không có…”
Sau đó, cậu ta lập tức nhìn xung quanh: “Ai? Là kẻ nào theo dõi chúng ta hả, khỉ?”
Cố Duệ lại ăn một miếng thịt, uống một ngụm nước. Ực, ực, ực.
Quá đã!
“Cậu xem xem kẻ nào không nhìn đĩa thịt xương heo xào này mà lại nhìn chúng ta, kẻ đó tám, chín phần là đến đây vì chúng ta.”
Nghe vậy, Lý Đại Hùng ngẩng đầu lên xem xét thật kỹ. Không biết thì thôi, vừa biết được, cậu ta sợ đến mức suýt ném cả đũa.
“Thật nhiều, khoảng mười hai người đấy, khỉ.”
Cố Duệ nhếch mép: “Đúng vậy, tôi biết chứ. Hơn nữa bọn họ còn là sát thủ chuyên nghiệp đấy.”
“Sát thủ? Vậy chẳng phải đến để giết chúng ta sao? Ai lại tàn nhẫn như vậy chứ?”
Lý Đại Hùng tức đến mức nói líu cả lưỡi.
“Người có tài lực và động cơ như vậy chỉ có một. Từ lúc vào thành U Châu này, chúng ta đã đắc tội với nhiều người sao?”
“Có.”
Ai cơ chứ?
“Cậu, cậu đắc tội với rất nhiều người, vì miệng cậu quá thúi!”
Được rồi, tôi thua cô.
Cố Duệ: “Nhưng người có khả năng nhất chỉ có một người.”
Lý Đại Hùng cũng nghĩ đến: “Viên Lâm?”
“Ừ.”
“Cái tên khốn khiếp ấy… Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chết bà, bọn chúng đang đi về phía chúng ta kìa.”
“Giờ còn có thể làm sao nữa chứ…” Cố Duệ lại ăn một miếng thịt heo, sau đó…
“Chạy!”
Cố Duệ nhanh chóng cầm đĩa xương thịt heo xào lên, ném về phía bảy tám người đang đi về phía họ kia.
Cái nóng và vị cay làm cho bọn người đó có chút chật vật. Đang lúc Cố Duệ và Lý Đại Hùng co giò chạy, sau lưng truyền đến một cơn gió lạnh.
Cố Duệ lách người sang một bên. Một cây dao găm sắc bén lướt qua ngực cô.
Ấy, nhắm chuẩn đấy. Tính một phát giết cô chết tươi à.
Cố Duệ xoay người lại và đá vào bụng hắn ta. Rầm! Tên ấy bị Cố Duệ đá văng ra xa. Hai bên trái phải lập tức có người xông đến tấn công. Cố Duệ lùi ra, nhanh chóng đá vào đùi của hai tên kia.
Sau đó, cô kéo một tên về phía mình…
Phụt!
Dao găm đâm vào người tên kia. Cố Duệ đẩy tên bị đâm ra, nhìn về phía Lý Đại Hùng đang bị bao vây tấn công. Không sao, tên này da dày thịt béo, bị đập mấy cái cũng không có vấn đề gì. Nhưng…
Cố Duệ nhìn thấy một tên đứng ở ngã rẽ gần đấy, tay cầm một ống trúc nhỏ. Hắn đưa ống trúc lên môi và thổi. Một cây ngân châm được phóng ra.
Ngân châm lóe lên một tia sáng rất nhỏ. Nó xuyên qua đám người đang bỏ chạy toán loạn… bay về hướng cái ót của Lý Đại Hùng.
Cố Duệ vội vàng cầm cái bàn trống lên.
“Đại Hùng!”
Lý Đại Hùng xoay người lại, nhìn cái bàn đang lao nhanh về phía mình…
Phập!
Ngân châm cắm vào cái bàn. Lực bắn ra của ngân châm quá mạnh, khiến cái bàn vỡ vụn. Nhưng may thay, cái bàn cũng làm ngân châm chệch hướng và văng ra.
“Cái tên chơi bẩn này!” Lý Đại Hùng hoàn hồn lại mắng. Khi nhìn thấy tên sát thủ lén lút bắn châm, cậu ta lập tức giận dữ, ném một cái bàn về phía hắn.
Tên kia không kịp phòng bị, bị ném trúng rồi ngã lăn và hôn mê.
Nhưng càng lúc càng có nhiều sát thủ bao vây bọn họ. Rất nhiều tên cầm ám khí trong tay. Phi tiêu, ngân châm bay vèo vèo làm Cố Duệ phát hoảng. Cô buộc phải trốn xuống dưới bàn.
“Mau, chạy, Đại Hùng!”
Hai người bất ngờ tung ra một chiêu rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng đám sát thủ phía sau ráo riết đuổi theo sau họ. Hơn nữa, đám sát thủ này người nào người nấy đều cầm ngân châm, phi tiêu,… liên tục bắn về phía hai người bọn họ. Cả hai rất khó lòng mà phòng bị.
Trong lúc nguy cấp, hai người Cố Duệ nhanh trí chọn những con hẻm chật hẹp mà chạy vào.