Cố Duệ chỉ khách sáo hai ba câu rồi đến nhà họ Triệu. Tuy Triệu Nguyên có năng lực, tiếng tăm tốt nhưng không phải là tổ nghiệp truyền xuống, thành ra chức quan khá thấp. Hơn nữa, ông ta chẳng phải là tham quan, lương bổng lại không cao nên nhà cửa khá đơn sơ. Nhà họ Triệu là một tòa viện trạch nhỏ, vừa vào cửa đã nhìn thấy một giàn nho. Lúc này chưa phải là mùa nho kết trái, nhìn những giàn nho lá xanh mướt, trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng, sảng khoái. Trên mặt đất còn có mấy bồn hoàng cúc tươi mắt.
Ui, người cổ đại cũng có thú tiêu khiển riêng của họ, trồng cây chăm hoa rất nhiều.
“Mời hai vị vào, có lẽ lát nữa cha tôi sẽ về…”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Cố Duệ vừa mới nhấp một ngụm trà, Triệu Nguyên đã trở lại.
Nhưng vẻ mặt ông ta rất trầm trọng. Một nửa vì cả ngày bận rộn, nửa còn lại là…
“Không thuận lợi?”
“Ừ, vẫn chưa tra ra manh mối gì mới. Tuy Trần nhị gia đã nhận tội nhưng vẫn chưa tìm thấy thi thể Triệu Thất. Thêm vào chuyện thi thể phu canh đã có nhưng không bắt được hung thủ. Cả hai vụ đều không thể kết án. Vừa rồi Thứ sử đã hỏi đến, lại tự mình đốc thúc… Hầy…”
Nhìn vẻ mặt ủ dột của ông ta, Cố Duệ cười: “Vậy ngài cũng không hỏi tôi rốt cuộc hung thủ là ai?”
Triệu Nguyên nhìn cô: “Cố cô nương là người rất nguyên tắc, nếu đã nói người đó không phải là người mà người thường như chúng tôi có thể đối phó thì dù cô có nói, tôi chỉ càng thêm nóng ruột, càng thêm phiền muộn mà thôi.”
Nghe thế, Triệu Tử Kỳ tò mò hỏi: “Cha, hung thủ là người thế nào mà khó đối phó vậy? Con và sư huynh có thể giúp sức không?”
“Với thân thủ của hai con, đối phó với hạng trộm cướp thì không sao. Nhưng nếu là người tà đạo, sợ rằng các con sẽ gặp nguy… Đúng rồi, Thanh Vũ đâu?”
Cố Duệ cũng nghi hoặc, hỏi: “Không biết, tôi còn tưởng cậu ta đi giúp ngài tra án.”
Thanh Vũ vốn là người của Lư thị, không chịu bất kỳ sự sai khiến nào của người ở đây, ngay cả Thứ sử đại nhân cũng không thể ra lệnh cho cậu ta. Thế nên, cậu ta muốn đi đâu thì đi đấy.
“Nói đi, ngài gọi tôi đến đây có chuyện gì? Ngài cũng không mua gì ngon, tình hình hiện tại cũng không giống như ngài sẽ mời tôi ăn một bữa cơm. Nhìn thế nào cũng giống như ngài định dụ tôi làm cu li vậy.”
Phút chốc, Triệu Nguyên cảm thấy xấu hổ: “Nói như thể tôi biến cô thành cu li vậy. Chỉ là tôi thấy Khang lão huynh đã rời đi, hai người lại không có ý định quay về Khuê Sơn, không bằng cứ tạm ở nhà tôi… Dù sao cũng đỡ tốn tiền thuê phòng ở khách điếm.”
Thật săn sóc nha…
Lý Đại Hùng trộm nghĩ, ông ta làm vậy còn không phải muốn con khỉ nhà cậu làm cu li cho ông ta sao!
“Ôi chao, Triệu đại nhân hình như nói sai một chuyện rồi. Hai thi thể hai hung thủ kia thật ra là một vụ án, vụ án thứ hai là vụ của Tiểu Thúy, chẳng phải chúng ta đã điều tra ra rồi sao? Hung thủ là Viên Lâm. Vì sao không bắt hắn lại để điều tra?”
Hiếm khi Lý Đại Hùng thông minh đột xuất như thế.
Nghe thế, Triệu Nguyên im lặng.
Cố Duệ búng ngón tay vào đầu Lý Đại Hùng.
“Cậu quên tên đầu trọc đã nói gì rồi sao?”
“Hả?”
Lý Đại Hùng ngây thơ nhìn lại.
Cố Duệ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Dân không đấu với quan.”
Lý Đại Hùng: “Nhưng Triệu đại nhân cũng là quan mà! Chẳng lẽ biết rõ Viên Lâm là hung thủ giết người nhưng lại không bắt được hắn?”
Đồng ngôn vô kỵ (*) nhưng chúng thường nói trúng điều trọng yếu nhất.
Đều là quan, sao lại không bắt người được?
Trần nhị gia giết người nên phải đền tội, Viên Lâm thì không cần như thế sao?
Triệu Tử Kỳ và Tề Tuấn Ngôn liếc nhìn nhau: “Cha, có phải là…”
Triệu Nguyên lắc đầu cười khổ: “Dân không đấu với quan, quan đấu với quan nhưng cũng chia ra quan lớn, quan nhỏ. Cha của Viên Lâm có quyền cao chức trọng ở U Châu, nếu nhị phu nhân còn sống, bà ta có thể chỉ chứng hắn ta yêu đương vụng trộm với bà ta, từ đó liên hệ đến vụ án của Tiểu Thúy. Cô ta vì phát hiện hai người đó qua lại mà bị hắn diệt khẩu. Nhưng hiện giờ… rất khó.”
Chứng cứ quá ít, hơn nữa, hai người là mắt xích quan trọng của vũ án đã chết.
“Thế nên cứ để nhà họ Trần và nhà họ Viên như vậy sao? Viên Lâm bị trúng một chưởng, với lòng dạ sâu không lường của hắn ta, sợ rằng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.” Cố Duệ thật sự muốn nhìn dáng vẻ đấu đá lẫn nhau của hai gia tộc. À, cô càng muốn biết người đứng sau lưng Bảng nhãn nhà họ Trần kia là kẻ nào.
“Không biết, nhưng chắc chắn sẽ không được phơi bày ra ánh sáng. Mặc kệ là chuyện nhà họ Trần hay chuyện của Viên Lâm, nếu bị lộ ra ngoài sẽ rất tai tiếng. Nhưng mà, sợ rằng hai người phải cẩn thận hơn rồi.”
Viên Lâm kia chẳng phải chính nhân quân tử gì. Chuyện này mọi người đều rõ.
Cố Duệ nhếch mép. Hèn gì Triệu Nguyên sai con gái đến đón bọn họ, ra là sợ bọn họ bị ám toán.
“Nhìn tôi giống loại người vì sợ ám toán mà bỏ chạy lắm sao?”
“Giống.”
“…”
Mấy người biết nhiều như vậy, không sợ bị diệt khẩu sao?
…
Cố Duệ là một kẻ tiếc mạng nên cô rất yên tâm khi ở trong nhà Triệu Nguyên. Vừa khéo trong nhà Triệu Nguyên có không ít bản ghi chép phá án của Hình trinh, lại có liên quan đến khám nghiệm tử thi. Tuy rằng Cố Duệ được học cách khám nghiệm tiên tiến hơn cách ở nơi này rất nhiều, nhưng không có dụng cụ, những thứ cô học được cũng chỉ là đồ bỏ đi. Vì thế, cô muốn đọc thêm, ít nhiều gì cũng biết được cách khám nghiệm tử thi thời cổ đại.
Không đúng! Bà đây đã nhập môn Hàng Đạo học cách bắt yêu mà! Học cái này làm cái quần gì!
Thôi, coi như đọc để giết thời gian vậy…
Còn có một cách giết thời gian khác, đó chính là xem hai người Triệu Tử Kỳ luyện kiếm. Trình độ võ công ở thế giới này rất cao, chỉ tính riêng khinh công đã có đến mấy loại. So với soái ca Thanh Vũ, hai người này không linh hoạt bằng cậu ta, xem chừng kém cậu ta hẳn một bậc, trình độ ngang tầm cô và Lý Đại Hùng. Nhưng người ta có kiếm, lại chuyên luyện về đấu pháp, thực lực sau này sẽ càng được nâng cao. Còn Cố Duệ cô thì sao? Một, không có hộ tâm kính và Hàng Lực như Lý Đại Hùng; hai, không có bản lĩnh dùng kiếm; mới nhìn đã biết cô thua kém người ta bao nhiêu. Thế mới nói, học nhiều không có hại. Sau này, khi nào rảnh cô phải kiếm một thanh kiếm giắt bên người để phòng thân mới được.
“Hử? Tôi nghe nói các môn phái Hàng Đạo sẽ đưa cho đệ tử Hàng Khí chuyên môn của họ mà? Hàng Khí thường không giống nhau, có khi là kiếm, cũng có khi là đồ đựng dụng cụ. Hàng Khí càng lợi hại thì càng thần thông phi phàm, tốt hơn bảo kiếm của chúng tôi không biết bao nhiêu lần. Nếu Cố Duệ cô đã là đệ tử Hàng Đạo thì càng không thể qua loa trong chuyện chọn Hàng Khí được.”
Lời này có lý. Nhưng Cố Duệ cũng muốn trợn trắng mắt. Hai tên già đầu của Khuê Sơn đều là những kẻ keo kiệt, vắt chày ra nước. Có khi hai người đó sẽ đưa một cái chậu rửa chân cho cô làm Hàng Khí, không chừng cái chậu đó còn làm từ gỗ!
Ôi chao, trong lúc cô đọc sách, xem người ta luyện kiếm để giết thời gian, ba ngày… cứ gian nan trôi qua như vậy.
Sáng sớm ngày thứ ba. Trời mới tờ mờ sáng, cánh cửa nhỏ sau hậu viện nhà họ Triệu hé mở. Có hai người thò đầu ra, nhìn dáo dác xung quanh.
“Khỉ, chúng ta cứ chuồn êm ra ngoài như vậy sao?”
“Nói nhảm. Ai biết tay nghề nấu nướng của Triệu Tử Kỳ lại kém như vậy, mấy ngày nay tôi bị sụt ba cân rồi đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Thật sự rất khó ăn.”
“Vậy mà cậu còn ăn những ba chén!”
“Tôi đây chẳng phải sợ cô ấy buồn sao?”
“Ha ha.”
Triệu cô nương dù xinh đẹp, nhưng tài nấu nướng… thật sự không dám khen!
Lão cáo già Triệu Nguyên còn may, dựa vào việc bận rộn tra án mà mấy ngày nay không về nhà, tránh được mấy kiếp nạn. Hai người Cố Duệ đến làm khách nhà người ta, không thể bắt bẻ gì, đành phải ráng nuốt những món khó ăn kia vào bụng.
“Nhưng con khỉ cô rõ ràng biết nhiều món ngon, lại biết cách làm, sao cô không chỉ cho cô ấy?”
“Đầu tiên, mấy lần làm đồ ăn đấy, cậu ăn thấy sao?”
“Cũng tạm… Vậy sao cô không tự mình nấu?”
“Mệnh tôi là mệnh phú quý trời sinh, không xuống bếp được.”
“…”
***
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Lời nói của trẻ con thường không cố kỵ điều gì, nói những điều không nên nói.