Một người mặc một bộ quần áo kiếm khách màu nâu đỏ, dáng người cao gầy. Khuôn mặt mang theo vài phần khí phách anh hùng. Mắt người đó rất có thần. Cô ta vừa đến đã nhìn thấy một nam một nữ đang đi ra cổng.
Nam… rất cao to, vừa nhìn đã biết là loại ăn rất nhiều.
Nữ… xấp xỉ tuổi cô ta. Vóc người thấp hơn cô ta một chút. Làn da trắng, nhưng màu trắng đó pha thêm một chút nhợt nhạt. Đôi mắt đen láy. Nhìn tổng thể thì khá xinh xắn.
“Cô là…” Cố Duệ nhìn cô ta, trực giác mách bảo với cô rằng người này đến đây tìm bọn họ.
“Tôi đến đón hai người.”
Một câu nói không đầu không đuôi. Cố Duệ nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt đối phương.
“Cô là con gái của Triệu Nguyên?”
“Sao cô biết?”
“Trên người cha cô có một chiếc khăn tay thêu hoa văn giống với cái thêu trên cổ tay áo cô.”
“Cố cô nương quan sát rất tỉ mỉ, hèn chi cha lại tán thưởng cô có sự thông minh của Gia Cát.”
Cái tên Gia Cát này cao siêu quá, cô tự nhận bản thân mình với không tới đâu.
“Thôi, không cần cô đón, bọn tôi định quay về núi tu luyện thêm mấy năm nữa, sau đó mới rời núi trảm quỷ diệt ma… Đại Hùng, chúng ta đi.”
Lý Đại Hùng: “Thế thì không ổn lắm, khỉ. Người ta dù sao cũng đích thân đến đón chúng ta mà.”
Cố Duệ: “Thấy người ta đẹp nên thích chứ gì? Sao cậu có thể nông cạn như thế hả?”
Tuy rằng được Cố Duệ khen nhưng không hiểu sao Triệu Tử Kỳ lại thấy hơi xấu hổ.
“Sư muội.”
Lúc này, một giọng nói truyền tới. Ừ, giọng hay, rất có sức hút. Cố Duệ nghiêng đầu nhìn người xuất hiện sau lưng Triệu Tử Kỳ.
Cao, anh tuấn, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
Nói ngắn gọn, đây là một chàng trai rất khí khái và đẹp trai đến đáng hận.
Khí chất như một hiệp khách.
Ui, trai đẹp.
Lý Đại Hùng: “Tôi cũng thấy cô nông cạn.”
Cố Duệ: “Nói nhảm gì vậy? Sao tôi có thể là loại người như vậy được?”
Triệu Tử Kỳ giới thiệu sư huynh Tề Tuấn Ngôn của mình với hai người, sau đó nói: “Hồi nãy sư huynh đến đón hai người với tôi nhưng đột nhiên có một bóng đen từ chỗ hai người lướt qua, thế là anh ấy đuổi theo.”
Bóng đen?
Cố Duệ vỗ trán: “Khổng Động Sinh! Tên này bỏ chạy rồi!”
Lý Đại Hùng cũng nhớ đến người bị nhốt trong phòng chứa củi. Bọn họ bận chút chuyện nên quên mất tên này, không ngờ hắn lại trốn thoát được.
Bốn người vội vàng quay vào trong. Quả nhiên phòng chứa củi đã bị bẻ khóa.
Lúc thấy đám người Cố Duệ quay lại, Trần Dịch Bảo mới biết tên trộm mộ kia đã bỏ trốn.
Nhưng cậu nhóc không hiểu tại sao Cố Duệ lại nhìn nhóc bằng ánh mắt đáng khinh.
“Tôi thừa nhận bản thân không phát hiện ra tên trộm kia bỏ trốn. Nhưng tôi chỉ là một đứa con nít, chẳng lẽ mấy người còn trông mong tôi có thể canh giữ được hắn ta?”
Thằng nhóc này, lúc này lại nguyện ý thừa nhận mình là con nít.
Cố Duệ: “Tôi cứ có cảm giác Khổng Động Sinh sinh ra đã nghèo, đến chết vẫn nghèo, không bao giờ giàu nổi.”
Hả? Sao lại nói thế?
Triệu Tử Kỳ biết đám trộm mộ rất xảo quyệt lại yêu tiền. Nếu có thể vào được khu mộ của một nhà giàu có thời xưa, tiền có thể kiếm được chắc chắn rất nhiều.
“Một tiểu công tử ở chỗ này, sau khi ra khỏi được phòng chứa củi, thấy không có người, đáng lẽ hắn phải bắt cóc cậu nhóc này đem bán để kiếm chút tiền. Nếu can đảm hơn thì đòi tiền chuộc nhà họ Trần, đảm bảo tiền chuộc không dưới ba ngàn lượng. Nhưng tên kia chỉ biết chạy trốn. Nếu tôi đoán không sai, trước khi chạy khỏi cổng, hắn còn vào phòng bếp trộm ít đồ.”
Cố Duệ vừa nói xong, Lý Đại Hùng liền nói kháy.
Xem kìa.
Triệu Tử Kỳ dở khóc dở cười nhưng cô biết Cố Duệ nói không sai. Tên trộm một kia đúng là ngốc thật.
Nhưng…
“Nếu tên trộm mộ râu ria kia đã bỏ trốn, sư phụ Cố cô nương lại không ở đây, cha tôi đã dặn, nếu hai người khăng khăng muốn đi thì đành vô duyên với số ngân lượng kia…”
Cố Duệ: “Triệu cô nương, đi đường nào thì đến nhà cô?”
Triệu Tử Kỳ: “…”
Sao dễ quá vậy? Sao không giống như tưởng tượng chút nào vậy?
…
Đi đường không nói chuyện không phải là thói quen của Cố Duệ.
Huống hồ hai người Triệu Tử Kỳ và Tề Tuấn Ngôn cũng tò mò về hai người Cố Duệ, lúc biết hai người là người Hàng Đạo, bọn họ càng ngạc nhiên hơn.
“Tôi còn tưởng người Hàng Đạo thiên về thuật pháp, ừ, chính là mấy loại thuật trừ tà, trừ quỷ các kiểu. Không ngờ các người còn tinh thông về phá án. Thật hiếm thấy!”
Cố Duệ: “Cha cô khen tôi thế à?”
Triệu Tử Kỳ: “Đúng vậy, khen không dứt miệng.”
Cố Duệ: “Có lẽ là ông ấy chưa nhìn thấy bản lĩnh Hàng Đạo của tôi.”
Triệu Tử Kỳ là một cô nương hào sảng, lòng dạ không sâu, không nghe ra sự sâu xa trong câu nói của Cố Duệ. Ngược lại, Tề Tuấn Ngôn cười nói: “Hàng Đạo và người tập võ bọn tôi giống nhau, phải khổ luyện, yêu cầu căn cốt phải tốt. Tôi và sư muội năm ngoái mới bắt đầu tập luyện kiếm thuật trong quán. Nếu Cố cô nương mới bấy nhiêu tuổi đã thông thạo thuật pháp, tôi và sư muội chắc phải rời đi trong sự xấu hổ. Nhưng xử án thì không như thế. Việc phá án yêu cầu phải nhanh nhạy, thông minh và năng lực quan sát tốt. Triệu bá phụ là cao thủ phá án nổi tiếng ở U Châu, ngay cả Thứ sử đại nhân cũng kính trọng mấy phần. Nếu bá phụ khen cô như thế, nhất định cô nương có chỗ hơn người.”
“Tôi rất thích cách anh nói chuyện, rất thành thật!”
Thật ra cô thích nghe người ta nói mấy lời hay về mình chứ gì?
Lý Đại Hùng bĩu môi, nhịn không được hỏi: “Triệu cô nương, tôi thấy cô và sư huynh cô mặc đồ giống nhau. Vậy quán gì đó của hai người cũng là một môn phái ở U Châu?”
“Không phải. Đa số người tập võ chúng tôi đều bái sư tu hành. Những người tầm cỡ sư phụ bọn tôi đều là những kiếm khách sau khi thành danh thì lập một kiếm quán riêng.”
Kiếm quán?
“Hử? Cái này không phải rất thịnh hành vào thời Xuân Thu Chiến Quốc sao?”
Hai người Triệu Tử Kỳ có chút kỳ quái nhìn Cố Duệ: “Đúng vậy, kiếm giả hành quán bắt đầu thịnh hành lại từ thời Ngụy Tấn, và kéo dài đến bây giờ!”
Điều này ngay cả một đứa trẻ nơi thôn quê cũng biết, nhưng Cố Duệ này lại…
Được rồi, cô là một nhà khảo cổ học, đừng nói là chuyện mấy ngàn năm trước thời Đại Đường, ngay cả chuyện sau này cô cũng biết. Hai người cổ đại này thế mà lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô…
Được rồi, ai bảo thời Đại Đường này không giống như Đại Đường cô biết chứ.
“Ừ… Vậy hai người đánh thắng được Thanh Vũ không?”
Thanh Vũ, vừa nói từ này, Cố Duệ nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Triệu Tử Kỳ và Tề Tuấn Ngôn.
Vẻ mặt hoảng hốt, có chút không phục và xen lẫn sự ảm đạm.
À, hiểu.
Cố Duệ dù gì cũng là một kẻ đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm. Nháy mắt cô đã đổi đề tài khác: “Kiếm quán của hai người gần đây không? Khi nào rảnh, tôi sẽ đến đó mở rộng tầm mắt một chút.”
“Ở Dương Châu, lần này tôi và sư huynh quay về để thăm hỏi cha thì biết ông ấy đang đối mặt với hai vụ án khó giải quyết. Chúng tôi sợ ông ấy lại làm việc ngày đêm, không chịu nghỉ ngơi. Hôm nay tôi về, ông ấy đỡ mệt nhọc hơn xưa rất nhiều. May có Cố cô nương giúp đỡ, Tử Kỳ xin đa tạ…”