Tên đầu trọc biết tên đồ đệ lỗ mãng của mình là một người có khứu giác đặc biệt. Còn về người mẫn cảm với ma quỷ như đồ đệ thứ ba của anh ta thì khá khó nói.
Cố Duệ có thể ngửi được khí vị (*). Đây cũng có thể xem như một giác quan đặc biệt trời ban mà trước nay không phát hiện ra.
Anh ta sờ mấy cọng râu mọc lún phún của mình: “Nếu cả hai đứa đều ngửi được mùi đó thì để ý nhiều vào.”
Để ý là để ý cái gì? Lý Đại Hùng mơ màng không hiểu. Còn Cố Duệ chớp mắt đã hiểu ý tên đầu trọc.
Cô vỗ bả vai Lý Đại Hùng. Lý Đại Hùng bừng tỉnh. Con khỉ rất thông minh, cậu ta chỉ cần làm theo con khỉ là được.
“Vậy sư phụ, người rốt cuộc có nhìn ra thi thể này có tà ma gì không?”
Lý Đại Hùng cảm thấy cậu ta và Cố Duệ phải thức đêm làm việc, mà trên người sư phụ lại có mùi rượu thoang thoảng. Vậy thì không công bằng rồi.
Sao tên đầu trọc lại không biết tên đồ đệ này của mình nghĩ gì. Anh ta trừng mắt nhìn Lý Đại Hùng: “Gấp cái gì mà gấp!”
Gạo đã rải xong.
Thật ra trong mắt đám nha dịch, gạo này chả khác gạo thường là bao. Nhưng Cố Duệ biết loại gạo này là gạo do Khuê Sơn tự trồng. Nhưng gạo này trồng ở đâu thì ba đồ đệ bọn họ không biết, chỉ biết là do ông lão trồng. Nơi trồng hẳn là sau núi.
Cố Duệ từng quan sát một vài hạt. Gạo cứng, dẻo, mang lại cảm giác lạnh lẽo, lại có một mùi hương nhàn nhạt như có thể giúp người ta tỉnh táo.
Bắt đầu từ lúc đó, Cố Duệ biết gạo này không phải hạt gạo tầm thường. Mới nhập môn hai năm, cô vẫn chưa được Khuê Sơn dạy đến thứ này. Nhưng cô không vội, cô chỉ thầm ghi nhớ một chút này nọ, ví dụ như gạo này tên là Hàng Tinh.
Trắng sáng như sao trời, lạnh lẽo và thanh khiết như hòn ngọc.
Rắc Hàng Tinh xong, tên đầu trọc lấy một ấm trà ra. Ấm trà này là ấm Tử Sa, bên ngoài khắc nhiều phù văn, bên trong là nước lấy từ hồ Thái Khuê. Điều này thì hai người ông lão và tên đầu trọc không giấu cô.
Còn hoàng phù thì không nói nhiều nữa, cái này mua từ bên ngoài. Đây cũng là thứ quý giá nhất trong đống đồ này.
Nước từ ấm Tử Sa chảy xuống thành một dòng nhỏ. Tên đầu trọc dùng tay búng lên dòng nước nhỏ ấy. Nước không rơi xuống đất mà bị đầu ngón tay bắn ra từng giọt và rơi xuống Hàng Tinh.
Giọt nước tựa như một cái bọc nhỏ chứa đầy nước, bao quanh hạt gạo lại. Giọt nước trong suốt, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Thoạt nhìn tựa như một ngôi sao nhỏ.
Đám nha dịch mở to hai mắt.
Hoàng phù được kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Cố Duệ nghe thấy tên đầu trọc mấp máy môi niệm Hàng Chú.
Cô đứng ở một bên. Vì góc cô đứng hơi khuất nên không có mấy ai thấy vẻ mặt của cô, cũng không nhìn thấy môi cô khẽ mấp máy.
Cô đang lẩm bẩm Hàng Chú theo tên đầu trọc.
Hoàng phù vốn đang mềm, theo từng câu chú pháp, phù văn trên mặt hoàng phù bắt đầu chuyển động tựa như sóng nước đưa đẩy khiến lá bùa thêm không ngừng dập dờn.
Hai ngón tay ấn xuống, lá bùa được dán trên mặt thi thể.
Cố Duệ nhìn lá bùa, nói: “Mặt của người này hình như…”
Sở dĩ bọn họ nhúng tay vào vụ án này vì sợ nó có liên quan đến Vương Tinh. Nhưng khi chính mắt nhìn thấy thi thể mới phát hiện trường hợp không có mặt của người này không giống như của Vương Tinh.
“Da mặt Vương Tinh bị cắt ra rất tinh vi, chuyên nghiệp. Cả da mặt được cắt xuống một cách hoàn chỉnh. Nhưng người này…”
Cố Duệ cúi người, nhìn thật kỹ.
“Người này bị cào nát mặt.”
Một tên nha dịch run sợ khi nhìn thấy Cố Duệ đến gần thi thể. Tên nha dịch nói: “Đúng vậy. Lúc trước, Triệu đại nhân cũng nói thế. Hơn nữa ngài ấy còn nói, dựa vào tình trạng cơ mặt và hướng máu chảy có thể đoán được mặt người này không phải bị cào khi hắn còn thở. Ngược lại, hắn bị cào mặt sau khi chết. Da mặt bị cào nát, mắt bị móc ra…”
Cào nát mặt? Loại kỹ năng này rất nhiều phụ nữ thông thạo, nhất là khi đánh nhau với ông chồng của mình. Ha, loại này không cần kỹ thuật quá cao cũng có thể làm các “quý ông” mấy tháng không dám ra ngoài. Nhưng trong trường hợp này thì…
Cố Duệ nhìn khuôn mặt dữ tợn, không còn nhìn ra ngũ quan của thi thể. Da thịt bầy nhầy, tình trạng rất thê thảm.
Cô không khỏi giật nhẹ khóe môi: “Đừng nói lại là phụ nữ làm nhé…”
Không phải cô phiến diện nhưng mấy loại chuyện cào mặt này thường là do phụ nữ làm ra…
“Có lẽ là một nữ quỷ.” Một tên nha dịch nhịn không được nói xen vào.
Xem ra bóng ma tâm lý của tên nha dịch này rất lớn.
Thầy trò Khuê Sơn không tỏ ý kiến gì.
“Cô thử xem xem.” Tên đầu trọc bĩu môi nhìn Cố Duệ.
Cố Duệ trừng mắt nhìn tên đầu trọc. Cô vươn tay ra, tạo thành thế cào, tính cào thử vài đường trên mặt anh ta.
Người bên cạnh nhìn một hồi cũng phát hiện ra vấn đề.
“Không đúng. Nếu là nữ thì vết cào sẽ mảnh hơn. Nhưng rõ ràng vết cào trên mặt nạn nhân tương đối thô, lại khá tàn nhẫn, trừ khi là do một người phụ nữ có bàn tay rất thô gây ra… Hơn nữa mặt nạn nhân tương đối dài, nếu muốn biến mặt hắn thành tình trạng như thế này thì hung thủ khó có khả năng là phụ nữ.”
Bàn tay Cố Duệ khá tinh tế, phần lớn phụ nữ đều như thế. Mà vết cào trên mặt nạn nhân khá to.
Đàn ông?
Cái này cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
Nhưng mà…
“Vẻ mặt của hắn…” Lời nói ngập ngừng của Cố Duệ khiến mọi người nghi hoặc. Mặt nạn nhân bị cào thành dạng thế này, làm sao có thể nhìn thấy vẻ mặt được chứ.
“Lấy giấy bút đến đây.”
Cố Duệ nhàn nhạt nói. Ngay từ đầu, đám nha dịch đã cảm thấy cô gái này không tầm thường, dù sao cô cũng là người Hàng Đạo, cách làm việc cũng trầm ổn. Bọn họ nghĩ cô có lẽ có thủ đoạn đặc biệt nào đó nên lập tức cho người đi lấy giấy bút.
Khi nhìn thấy bút lông, Cố Duệ liền thấy đau đầu. Không phải cô không viết được bút lông, ngành khảo cổ bao gồm rất nhiều thứ, xem qua văn tự cổ đại, viết bút lông lại càng là kỹ năng cần thiết của mỗi nhà khảo cổ nhưng dùng bút lông để vẽ cơ mặt thì… độ khó hơi cao.
Hôm nào đó nên suy nghĩ đến chuyện chế bút chì than mới được.
Cố Duệ thầm nghĩ như thế nhưng mắt thì nhìn kỹ các đường cơ mặt. Bút lông nhẹ nhàng hạ xuống và phác họa trên giấy. Một hồi sau, một bức tranh vẽ cơ mặt xuất hiện.
Lúc này, tên đầu trọc cũng nhìn chằm chằm. Đám người tên đầu trọc chưa từng nhìn qua thứ như thế này bao giờ.
“Cái này là bức tranh đại khái về cơ mặt. Tuy hắn không có da mặt nhưng có thể thêm vào…”
Thêm vào?
Mặt mà cũng có thể thêm vào sao?
Đương nhiên có thể, ở hiện đại, chỉ cần dùng một ít máy móc là có thể thông qua xương đầu và cơ mặt để thêm vào chỗ khuyết thiếu và phác họa lại đại khái khuôn mặt. Đương nhiên là không hoàn toàn giống một trăm phần trăm, chỉ có thể mô phỏng theo hình dáng diện mạo, và điều này còn phụ thuộc vào độ hư hao của cơ mặt và xương đầu.
Cố Duệ không phải máy móc, cũng chẳng phải chuyên gia trong lĩnh vực này nhưng kỹ thuật vẽ của cô lại khá tốt. Vì trong ngành khảo cổ có một công việc gọi là phục hồi lại cổ vật. Dù là sách cổ hay là chế tạo ra bản mẫu thi thể người, chỉ cần tiếp xúc nhiều, tự nhiên cũng biết được chút ít.
Cô đưa bức vẽ cơ mặt cho tên đầu trọc xem: “Sư phụ xem tờ này đi, để tôi vẽ thêm tờ khác.”
Lại vẽ thêm tờ khác?
Mấy người đều vây quanh nhìn. Một lát sau, một bức vẽ khác lại ra lò.
Một khuôn mặt đàn ông với ngũ quan đầy đủ.
“Như vậy là có thể xác định được nạn nhân?”
Vẽ thì không kỳ quái nhưng mọi người nghi ngờ không biết Cố Duệ làm sao có thể vẽ ra chân dung nạn nhân.
“Ai nói là chính hắn ta?” Cố Duệ bĩu môi: “Tôi vẽ không phải vì mặt hắn.”
“Chứ là gì?”
“Vẻ mặt.”
Vẻ mặt?
Đúng rồi, vẻ mặt!
***
(1) Khí vị: mùi của khí.