Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 35: Tha Thứ




Nổi tiếng là một người đàn bà chanh chua, tiếng xấu của bà ta lan truyền rộng rãi trong phạm vi mười dặm quanh đây. Nhưng nếu bà ta không như thế thì sẽ có không biết bao nhiêu người coi khinh và ức hiếp hai người mẹ góa con côi bọn họ.

Ai mà chẳng biết con gái bà ta có tiếng là xinh đẹp như hoa chứ.

Tên nha dịch trông coi luôn luôn nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy nhưng an tĩnh của Vương Tứ Nương.

Hầy, ở ác thì gặp ác mà! Nhưng nghĩ đến cô con gái xinh đẹp của bà ta, tên nha dịch lại cảm thấy đồng cảm.

Con người là vậy.

Khi chuyện ấy không liên quan đến sống chết của bản thân thì họ sẽ không bao giờ có cảm nhận như người trong cuộc. Chỉ cần là ác với người khác, xét về mặt tình cảm, bọn họ vẫn cảm thấy có thể tha thứ được. Nhân cách thánh mẫu ra đời là vì thế.

Nhưng không biết tên tội phạm này có cảm nghĩ gì trong lòng.

Rầm! Cửa mở ra. Tên nha dịch ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vương cô nương xinh đẹp dịu dàng, theo sau là một cô gái lùn hơn Vương cô nương một cái đầu.

Ôi chao, vị này chẳng phải là người đạo gia quen biết Lư đại nhân đấy sao?

“A, Tiểu Nha cô nương, ngài tới rồi!”

Tiểu, lại Tiểu. Tiểu cái đầu ông!

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, khi nghe nha dịch gọi như vậy, Cố Duệ dừng bước lại. Cô nhìn tên nha dịch kia thật kỹ.

Vương Tứ Nương ngồi ở chỗ kia, lúc này bỗng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Cố Duệ, ánh mắt bà ta chợt hiện lên sự hoảng hốt, nhưng sự hoảng hốt đó biến mất rất nhanh chóng.

“Cô tới rồi.”

Giọng bà ta đã khàn đi rất nhiều.

Cố Duệ hơi không nhận ra bà ta…

“Ừm, nếu không phải con gái bà cầu xin ta…”

Ánh mắt Vương Tứ Nương bỗng nhiên trở nên sắc bén: “Nó cầu xin cô?”

Vương Thanh Uyển đột nhiên cảm thấy không ổn: “Mẹ…”

Nhưng người nào đó đã ngồi trước mặt Vương Tứ Nương.

Cô ngồi khoanh chân lại, hai tay vòng trước ngực.

“Đúng vậy, cô ta đến cầu xin ta. Cầu xin ta tha thứ cho bà. Cầu xin ta đến gặp bà. Có phải bà thấy rất khó chịu, rất đau khổ không?”

Nói thật, Vương Thanh Uyển đã bị Cố lưu manh dọa sợ rồi.

“Nhưng dù bà có khó chịu tới đâu, đau khổ như thế nào cũng không thể khiến ta tha thứ cho bà được. Dù sao thì Vương Thanh Uyển là con bà chứ chả phải con ta. Cô ta bị Xa phu nhân nhốt nhiều năm như vậy thì liên quan gì đến ta chứ? Nói thật, ta tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn bị bà cho ăn một tát.”

Cố Duệ cười lạnh. Đột nhiên cô đứng dậy rồi nhanh như chớp tát Vương Tứ Nương một tát. Sau đó cô phủi tay.

“Cái tát này là ta trả lại cho bà. Giờ thì không ai nợ ai.”

Sau đó cô quay người bỏ đi, để lại người phía sau ngồi ngớ người ra.

Trong phòng thẩm vấn, Vương Tứ Nương lấy tay che nửa bên mặt đã sưng đỏ của mình lại. Yên lặng một hồi lâu, bà cầm lấy tay Vương Thanh Uyển đang vuốt má mình.

“Mẹ… yên tâm rồi.”

Mắt Vương Thanh Uyển lập tức đỏ lên.

Nhìn cảnh tượng đau thương trước mắt, bọn nha dịch hiếm khi nào cảm thấy xúc động. Bọn họ đều đi ra ngoài, nhường không gian lại cho hai mẹ con nhà họ Vương. Khi vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy người đang đứng ở ngoài thì lập tức căng thẳng. Nhưng khi đối phương phẩy tay áo và đưa mắt ra hiệu, bọn họ liền yên lặng lui ra.

Một lát sau, Vương Thanh Uyển đi ra với hai đôi mắt hồng hồng.

Vừa đi ra, cô đã nhìn thấy Lư Dịch Chi với bộ cẩm y cao quý, phong thái lạnh lùng và lỗi lạc.

“Lư đại nhân.”

“Hiểu không?”

Vừa mở miệng đã hỏi hiểu không?

Vương Thanh Uyển khó có khi hiểu thấu được lòng người. Cô cười, viền mắt hồng lên.

Một nụ cười chứa đầy nước mắt.

“Cô ấy nói như thế là đang che giấu giúp ta, cho ta thanh danh trong sạch. Cô ấy đánh mẹ ta để phá bỏ khúc mắc trong lòng bà ấy, để bà ấy có thể thanh thản ra đi.”

Ngừng lại một chút, cô ta nhìn thẳng vào mắt Lư Dịch Chi: “Đại nhân phải phán mẹ ta tội tử hình, xem như là giải thoát cho bà ấy.”

Suy cho cùng, tội lỗi vẫn là tội lỗi.

“Cô hiểu thì tốt rồi.” Lư Dịch Chi gật đầu. Một lúc sau, không biết tại sao anh ta lại hỏi một câu: “Vậy cô có biết vì sao cô ấy lại hạ thủ lưu tình với cô không?”

Hạ thủ lưu tình?

Lời này như ám chỉ Cố Duệ không phải là một người nhân từ vậy.

Vương Thanh Uyển là một người thông minh. Điều này đã được nhắc đến rất nhiều lần. Nhưng cô ta không phải thông minh theo kiểu gian xảo mà là thông minh kiểu nhạy bén với nét mặt và lời nói của người khác. Điều này có lẽ được hình thành từ những ngày tháng phải sống cẩn thận, không lúc nào là không đề phòng của cô nhi quả phụ hai người họ. Cho nên, lúc trước, khi Lư Dịch Chi tìm cô ta để hỏi về Cố Duệ, cô ta lập tức suy nghĩ đến chuyện có phải anh ta đang nghi ngờ gì không.

Nhưng hiện tại… vẫn như thế sao?

“Hay là… vì ta khen tên mới của cô ấy hay?”

Vương Thanh Uyển mỉm cười, cẩn thận nói.

Lư Dịch Chi ngẩn ra, sau đó bật cười. Anh ta nhìn thoáng qua Vương Thanh Uyển: “Văn thư chứng minh thân phận của cô ấy ta sẽ cho người chuẩn bị ổn thỏa sau. Đến lúc đó, nhờ cô đưa lại cho cô ấy.”

“Vâng.”



Nói thật, trong suy nghĩ của Cố Duệ, Lư Dịch Chi là một người không thể lường trước được.

Lúc thế này, lúc thế kia.

Ví dụ như lúc anh ta moi hai trăm năm mươi lượng từ tay cô, cô đã hung hăng lôi tên này bỏ vào bao rồi đánh đập không biết bao nhiêu lần trong đầu.

Nhưng hôm sau Vương Thanh Uyển với một thân áo trắng tìm đến và đưa cho cô văn thư chứng minh thân phận.

Mới nói ngày hôm qua, sáng nay đã có. Thời gian trôi qua còn chưa đến một ngày.

Làm việc quá năng suất luôn!

Tuyệt lắm!

Tâm trạng Cố Duệ lập tức tốt lên, cứu Lư đại nhân từ bao tải ra, sau đó còn thuận miệng khen thưởng đôi ba câu.

Lý Đại Hùng đứng bên cạnh thấy thế thì trợn trắng mắt lên. Chưa thấy ai thực tế như người này!

Hắn ta nhìn kỹ quần áo của Vương Thanh Uyển. A, mặc đồ trắng thì không có gì lạ, dù sao thì Vương Thanh Uyển vốn đã rất xinh đẹp, đáng yêu. Nhưng vấn đề là tay áo của cô ta…

“Cô đây là…”

“Mẹ ta đã đền tội rồi…”

Tuy Cố Duệ biết Vương Tứ Nương bị phán chém đầu, nhưng khi nghe chính miệng Vương Thanh Uyển nói ra, cô vẫn cảm thấy có gì đấy không giống lắm…

Cô quan sát thật kỹ vẻ mặt của cô gái này.

Nói thật, ở một nơi quê mùa, nghèo nàn như thế này lại có thể sinh ra một người xinh đẹp, khéo léo như thế.

Nhìn thấu mọi thứ…

“Cô sẽ không tự tìm đến cái chết đấy chứ?”

Lý Đại Hùng nhịn không được lo lắng, hỏi.

Cố Duệ nghe vậy thì vẻ mặt hơi cứng lại, cô nhìn Vương Thanh Uyển một cái. Vương Thanh Uyển lắc đầu nói: “Không có đâu.”

Cố Duệ nhếch miệng: “Tuy bảo rằng sống chết là chuyện của mỗi người. Nhưng ta khinh thường nhất là hạng người mà ngay cả mạng sống của mình cũng là do người khác đổi lấy. Loại này chẳng khác gì những kẻ giết người cả.”

Lời này rất gay gắt. Tuy rằng Cố Duệ chỉ nói bâng quơ nhưng vẫn khiến Lý Đại Hùng và Vương Thanh Uyển ngẩn ra.

Lý Đại Hùng cảm thấy Cố Duệ nói quá nặng lời. Nhưng Vương Thanh Uyển thì nghiêm túc đáp lại: “Đúng vậy… Mạng ta là dùng mạng mẹ ta đổi lấy. Vì vậy ta phải thay bà ấy sống thật tốt.”

Cố Duệ gật đầu, sau đó hỏi: “Văn thư đâu?”

“Đây này.”

Vương Thanh Uyển lấy văn thư từ cái túi nhỏ giắt bên eo ra. Bên trong còn có một cái nữa, là cái của cô ta. Cô ta cũng lấy nó ra nhưng không mở ra, chỉ đưa cho Cố Duệ xem.

“Nhờ cô giúp đỡ, Lư đại nhân cũng giúp ta làm một bản...”

“Hử?” Cố Duệ nhịn không được thốt lên.

“Ừ? Đúng là nhờ cô giúp đỡ mà… Lư đại nhân bảo rằng cô đã đưa cho ngài ấy rất nhiều ngân lượng. Cảm ơn cô.”

“Không phải, ý ta là…” Cố Duệ thật sự không định làm người tốt. Dựa theo giá trị tiền tệ, cô ước tính hai trăm năm mươi lượng ở thế giới này tương đương với sáu, bảy vạn tệ ở hiện đại. Thì ra, một nửa tiền của cô là đổ vào cô em gái nhỏ trước mắt này sao…

Nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt thẳng thắn, đầy sự cảm kích của Vương Thanh Uyển, Cố Duệ chỉ có thể cười gượng nói: “Có gì đâu, chỉ là chuyện cỏn con ấy mà…”

Không ngờ tên Lư Dịch Chi này lại nhiệt tình như vậy, gặp phải giai nhân thanh tú cũng có lúc không có nguyên tắc như thế, còn lấy danh nghĩa của cô để làm nữa chứ.

Khinh bỉ anh ta!

Cố Duệ cảm thấy buồn cười, mà cô cũng thật sự cười ra tiếng. Nhưng mục đích Vương Thanh Uyển đến đây không chỉ có thế.

“Lần này tới đây, ta cũng không có gì để báo đáp cô. Ta nghĩ sau này, khi đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài, chắc chắn cô sẽ cần lộ phí. Đây là tiền mà mấy năm nay mẹ con ta dành dụm được, cô cứ giữ làm lộ phí đi.”

Khi nói, Vương Thanh Uyển có chút ngài ngại. Tuy rằng lần đưa tiền này là việc tốt, nhưng người đứng trước mặt là một em gái nhỏ hơn cô ta vài tuổi, nên cô ta cảm thấy thật khó mở miệng. Dù sao chuyện mà mẹ cô ta đã gây ra không phải chỉ đưa một chút tiền là có thể đền bù lại được.

Nhưng mà, cô ta đã đánh giá thấp sự “rộng lượng” và “rộng rãi” của Cố Duệ.

“Đưa tiền sao? Quá tốt, cảm ơn nha.”

“Ta phát hiện ra cô cũng khá tốt đấy chứ.”

Người nào đó vui vẻ ra mặt. Lý Đại Hùng đứng bên cạnh cũng cảm thấy ngại giùm cô.

Khỉ này, cô nói xem, sao cô có thể… không có nguyên tắc như vậy chứ.

“Đại Hùng, trưa này chúng ta ăn sang một chút không?”

“Ta thấy nhà bán mì nước xương heo ở góc đường kia khá ngon, còn có thịt bò của nhà lão Vương ở phía tây cũng ngon nữa.” Lý Đại Hùng nhanh chóng liệt kê ra các món ăn xa hoa, ngon miệng.

Cố Duệ nghe mà nhức đầu. Tuy món ăn ở Đại Đường này khá phong phú, nhưng vẫn còn kém các loại mỹ thực ở hiện đại rất nhiều.

“Hai người muốn ra ngoài ăn sao? Cũng sắp chia tay rồi, hay là ta tự tay làm cho mọi người một bàn tiệc nhỏ.”

Vương Thanh Uyển chủ động xin đi đánh giặc, Cố Duệ và Lý Đại Hùng đương nhiên là vui mừng đồng ý. Vì Cố Duệ là một người chỉ biết ăn ngon, không biết làm, mà tên Lý Đại Hùng thì còn phế hơn cả cô.

Nói trắng ra, hai kẻ này là hai tên tham ăn.

Ba người lập tức đi đến khu chợ gần chỗ Vương Thanh Uyển mua đồ.

Lý Đại Hùng nhanh chóng phát hiện ra con khỉ nào đó rất đáng kết bạn. Hắn ta vốn tưởng rằng con khỉ này cũng giống như tên đầu trọc, keo đến vắt cổ chày ra nước, nhưng không ngờ cô lại ra tay rất hào phóng. Thịt bò không hề rẻ mà cô mua tới năm cân! Sườn lợn, mua tận hai miếng lớn! Đầu heo và rất nhiều thứ ngon nữa. Cái gì mắc, cái gì ăn ngon, cô đều mua cả!

Tay nghề nấu nướng của Vương Thanh Uyển rất tốt. Cô ta làm ra nguyên một bàn đồ ăn ngon.

Đang lúc cả ba chuẩn bị cầm đũa lên…

“Biết mọi người làm nhiều món ngon nên ta đi mua thêm một bầu rượu đây.” Tên đầu trọc cười rất hào phóng: “Thế nào? Rất vui đúng không?”

Vấn đề là… ba người này không thể uống rượu.

Cố Duệ có thể uống, nhưng đoán chừng cơ thể Vương Tiểu Nha này không thể uống rượu được. Nếu không có ai thì không sao, nhưng ở đây nhiều người như vậy, lỡ như một khi uống say, cô lỡ nói ra điều gì không nên nói… Như vậy thì không tốt rồi.

Cho nên, bình rượu này chả có giá trị gì với Cố Duệ cả.

Cái tên thổ tặc này rõ ràng là đến ăn chực! Còn chờ bọn họ làm xong mới vào ăn!

Thâm, quá thâm!

Nhưng mà dù sao ông ta cũng là bậc cha chú, lại có ân cứu mạng, trong lòng Cố Duệ mắng thầm nhưng cũng không từ chối.

Một bàn bốn người ăn uống no say. Chớp mắt đã qua giờ ngọ.

Vương Thanh Uyển cáo lui.

Cố Duệ đứng ở ngưỡng cửa, nhìn theo bộ đồ trắng sạch sẽ đến nhạt nhẽo dưới ánh mặt trời kia.

“Cô ta sẽ đi về đâu?” Lý Đại Hùng với thể xác to lớn và tính tình trẻ con hỏi với giọng luyến tiếc.

“Xuất gia.”

“Xuất gia… Hả, xuất gia?” Lý Đại Hùng cuống quít nói.