Nhưng, lúc này Lý Đại Hùng đã kéo Xa Cảnh Phong về phía mình, một tay bóp cổ hắn ta.
“Buông con khỉ ra! Nếu không ta sẽ giết con trai bà!”
Cục diện lâm vào tình thế giằng co.
Cố Duệ nghe được tiếng hô hấp lạnh lùng của Xa phu nhân…
“A, người trong đạo môn có nhiều quy tắc, ngươi không dám thật sự xuống tay đâu!”
Giọng điệu bà ta có vẻ rất ung dung, thong thả. Nhìn thấy sự do dự trong mắt Lý Đại Hùng, Cố Duệ không khỏi sốt ruột. Cái tên đần này quá thiệt thà rồi…
“Cái này thì chưa chắc. Xa Cảnh Phong là một kẻ xấu xa, hắn ta đã hại không biết bao nhiêu người rồi. Nhìn từ góc độ nhân quả của đạo môn và phật gia mà nói, dù có giết hắn ta cũng không tính là trái với quy tắc… Huống hồ còn là vì cứu ta.”
Cố Duệ mở miệng, tăng thêm sự tự tin cho Lý Đại Hùng.
“Đúng! Ta làm thế là vì cứu con khỉ! Cô ấy thật sự là một con khỉ gầy tong gầy teo, đã thế còn vừa xấu vừa lùn. Bà giết cô ấy thì được gì chứ? Chi bằng chúng ta lấy một đổi một đi!”
“Cái đầu nhà ngươi, bố ghim!”
Thấy không thể mê hoặc được Lý Đại Hùng, Xa phu nhân cũng không cảm thấy vội. Bà ta âm trầm liếc hắn ta một cái: “Được! Vậy chúng ta lấy một đổi một…”
Thật ra, hai người Cố Duệ đều biết bọn họ không hề chiếm được lợi thế gì, bởi vì người phụ nữ này rất lợi hại. Cơ thể giống như xà yêu, lắc qua lắc lại đầy ma mị. Nếu Xa Cảnh Phong ở trong tay bà ta thì hai người bọn họ sẽ không còn một chút lợi thế nào, e rằng sẽ…
Nhưng còn có cách nào tốt hơn sao?
Cố Duệ và Xa Cảnh Phong cùng bị đẩy về phía trước…
Cố Duệ đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay Xa Cảnh Phong rồi kéo về phía mình…
Có Xa Cảnh Phong trong tay, cô với Lý Đại Hùng mới chiếm được lợi thế!
Nhưng mà… Xa phu nhân đã xuất hiện trước mặt cô một cách quỷ dị.
“Mẹ kiếp!”
“Thánh thần thiên địa ơi, đây là…”
Cố Duệ muốn lui về sau nhưng đã không nữa kịp rồi. Hai tay Xa phu nhân kéo lấy Cố Duệ và Xa Cảnh Phong rồi nhanh chân chạy thẳng ra ngoài.
Lúc này Lý Đại Hùng mới kịp phản ứng lại. Đúng rồi, Cố Duệ là thuốc dẫn (1) của con trai bà ta mà. Sao bà ta có thể giết cô ấy được! Bà ta đều muốn cả hai người đó!
“Mẹ kiếp! Bị lừa rồi!”
Lý Đại Hùng đuổi theo không kịp, chỉ có thể nhìn Xa phu nhân sắp chạy đến cửa ngầm…
Soạt!
Ngoài cửa ngầm đột nhiên xuất hiện mấy cái phi đao nhỏ bắn tới. Vèo vèo! Có hai cái đâm xuống ngay sát chân Xa phu nhân. Xa phu nhân mang theo hai người Cố Duệ và Xa Cảnh Phong tránh né. Lý Đại Hùng ở phía sau cũng đuổi kịp tới. Hắn thừa cơ tung một quyền về phía bà ta.
Ở phía trước, bốn người Thanh Vũ cũng đã vọt tới…
Người đông thế mạnh.
Xa phu nhân chỉ có thể ném Cố Duệ và Xa Cảnh Phong sang một bên rồi xông lên đối phó với năm người kia.
Mật thất cũng không quá lớn, nên khi đánh nhau, tình cảnh khá hỗn loạn.
Cố Duệ bị ném sang một bên, người đập vào tường, thiếu chút nữa là hôn mê.
Xa phu nhân đúng là lợi hại, dù một mình đánh với năm người nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Hơn nữa, đám trùng kia lại xuất hiện…
“Đại Hùng!”
Cố Duệ nhịn đau ném lá hỏa phù cuối cùng cho Lý Đại Hùng…
Nhưng Xa phu nhân đã sớm có chuẩn bị, vung một chưởng ra. Lá phù kia trực tiếp bị xé làm đôi.
“Không ổn rồi!”
Đám trùng điên cuồng bò về phía bọn họ…
“Mẹ kiếp! Lại là trùng!” Lý Đại Hùng nhảy dựng lên.
Nhưng mà… lúc này, một cây đuốc được cầm tới.
Cây đuốc giơ tới đâu, đám trùng kêu chít chít lên rồi tránh vào chỗ tối. Lư Dịch Chi cầm đuốc, điều khiển nhuyễn kiếm tiến vào. Ánh sáng phát ra từ thanh kiếm lóe lên đẹp tựa như hoa tuyết. Cố Duệ cảm thấy kinh sợ.
A, Lư Dịch Chi này…
Vậy mà cũng lợi hại đấy chứ!
Tên nhãi Lư Dịch Chi này so ra còn lợi hại hơn đám người Thanh Vũ kia rất nhiều. Kiếm pháp nhuyễn kiếm của anh ta có thể sánh với hiệu ứng trong các bộ phim của Hollywood. Soạt soạt soạt, vèo vèo vèo…
Xa phu nhân bị chặn lại, liền lập tức thay đổi suy nghĩ, định bắt lấy Cố Duệ…
“Dừng tay hết cho ta! Nếu không ta sẽ giết cô ta!”
“Cái gì?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Lư Dịch Chi nhìn thấy Xa Cảnh Phong đột nhiên bắt Cố Duệ làm con tin, và Cố Duệ thì đang trợn trắng mắt…
Đúng, Cố Duệ đang trợn trắng mắt. Vì sao người bị dính chưởng luôn là cô?
Nhưng may mà đám người Lư Dịch Chi đã dừng tay lại.
Xa phu nhân bị vây ở giữa, nhưng hô hấp vẫn vững vàng, có vẻ như bà ta không bị thương đến căn cơ. Hơn nữa, vì Cố Duệ bị Xa Cảnh Phong khống chế nên đám người Lư Dịch Chi vốn đang chiếm thế mạnh nháy mắt đã rơi vào thế yếu – điều kiện tiên quyết là bọn họ vẫn “yêu thích” thôn nữ nào đó có dáng vẻ giống khỉ.
Không cần hỏi cũng biết Xa Cảnh Phong muốn Lư Dịch Chi thả hai mẹ con bọn họ đi. Hơn nữa, còn muốn “tiện tay” lôi thuốc dẫn, Cố Duệ đi cùng.
“Không đồng ý! Có ngon thì cùng đồng vu quy tận (2)!”
Lý Đại Hùng nhìn về phía Lư Dịch Chi. Hắn biết người này thông minh hơn hắn rất nhiều, loại tình huống này để anh ta xử lý sẽ thích hợp hơn.
Cho nên…
“Mẹ hắn là tội phạm quan trọng mà ta cần truy nã!” Lư Dịch Chi chậm rãi nói: “Mà vị Vương cô nương này…”
Ngừng một lát, Lư Dịch Chi nói tiếp: “Hy sinh vì nước, thật đáng khâm phục! Sau khi hồi triều, ta nhất định sẽ dựng cờ khen thưởng cho cô…”
“Mẹ kiếp!”
Mặt Đại Hùng tái mét.
Khóe miệng Cố Duệ co giật: “Lư đại nhân, ngài làm như thế không ổn lắm đâu. Dù sao chúng ta cũng từng ngồi ăn chung một con gà mà…”
Lư Dịch Chi: “Vậy dựng hẳn hai cái luôn!”
“Bà nội anh!”
Lư Dịch Chi quyết định nhanh gọn, đám người Thanh Vũ lại xông vào đánh nhau với Xa phu nhân.
Mặt Xa Cảnh Phong trầm xuống. Bàn tay bóp cổ cô siết chặt lại, nhưng được một chốc lại nới lỏng ra.
Thật ra trong lòng Cố Duệ rất rõ – thằng nhãi này luyến tiếc.
Cô là cách duy nhất có thể giúp hắn ta kéo dài tuổi thọ. Không phải là không thể giết cô moi tim, mà là nếu giết cô và moi tim ngay tại đây thì trong thời gian ngắn, hắn ta không thể ăn nó hay làm gì đó được. Người ở đây cũng không ít, sao có thể trơ mắt nhìn hắn ta làm thế được.
Cho nên, hắn ta chỉ có thể mang cô đi.
Nhưng… còn mẹ hắn ta?
“Phong Nhi, con mau đi đi!”
Xa phu nhân bỗng nhiên mạnh mẽ xông lên tấn công đám người Thanh Vũ, bà ta không còn màng đến sự an toàn của bản thân nữa.
Xa Cảnh Phong cắn răng mang theo Cố Duệ lui vào trong một mật thất khác ẩn bên trong mật thất này.
Bên trong tất nhiên là có cơ quan hoặc thông đạo gì đó!
Nếu là cơ quan, chắc chắn sẽ nhằm ngay về phía đám người Lư Dịch Chi. Còn nếu là thông đạo… bọn họ sẽ rất khó đuổi theo sau, hơn nữa Vương Tiểu Nha chắc chắn sẽ chết.
Lư Dịch Chi nhíu mày, điều khiển kiếm bay lên đuổi theo!
Cố Duệ bị Xa Cảnh Phong lôi vào cửa ngầm. Cô biết rằng, một khi bị bắt vào trong đó, bản thân cô chết là cái chắc. vì thế, cô bất chấp tất cả, nắm chặt lấy cạnh cửa, sống chết không chịu buông tay.
Xa Cảnh Phong cười lạnh. Hắn ta đập mạnh sống bàn tay mình lên khuỷu tay Cố Duệ.
Đau đớn kéo tới.
Cố Duệ hít một hơi lạnh, thụt tay lại… Cô bị Xa Xảnh Phong lôi vào trong, cô trơ mắt nhìn Lư Dịch Chi và Lý Đại Hùng xông lên… Cánh cửa ngầm đang đóng lại trước mắt…
Thôi xong! Cố Duệ muốn khóc luôn.
“Bà đã đắc tội với ai mà mới có ba, bốn ngày đã suýt chết n lần vậy…”
Rầm!
Cửa đóng lại.
“Khỉ!!! Không đúng, có cơ quan điều khiển.”
Lý Đại Hùng vươn tay nhắm đến cái chai kia, nhưng Lư Dịch Chi còn nhanh tay hơn hắn ta. Đừng thắc mắc tại sao anh ta chỉ liếc mắt một cái đã biết cơ quan mở cửa là cái chai kia. Anh ta đã quan sát cái chai dùng để thiết lập cơ quan trong phòng ngủ, nên bây giờ, liếc mắt một cái cũng có thể suy đoán được.
Nhưng mà… Không có tác dụng!
“Bên trong có cơ quan ngăn chặn mở cửa từ bên ngoài. Nên bên ngoài mở không được.” Mặt Lư Dịch Chi trầm xuống.
“Con khỉ, con khỉ” Lý Đại Hùng tức giận, nắm tay đấm mạnh lên cửa ngầm, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Trông hắn ta như muốn dùng tay không đập nát cánh cửa ngầm này vậy.
Nhưng không có tác dụng.
Cửa ngầm này được làm từ một tảng đá lớn và rất dày. Tảng đá này rất cứng rắn, dù là một người có võ công mạnh như Lư Dịch Chi dùng nội lực đánh vào cũng không thể làm nó lay chuyển.
Trừ khi là tập trung tất cả mọi người lại cùng đập thật mạnh vào cánh cửa thì may ra…
Nhưng, ở đây ngoài bọn họ ra, còn có Xa phu nhân…
Xa phu nhân vừa nhìn thấy con trai mình mang Cố Duệ vào mật thất trong mật thất thì đắc ý cười to. Bà ta cũng không ham chiến nữa, vờ tung ra một hư chiêu rồi bỏ chạy.
Lý Đại Hùng rất hận bà ta, sao có thể để bà ta chạy thoát được. Trong sự kinh ngạc của Lư Dịch Chi, hắn ta lao đến dùng Thái Sơn Áp Đỉnh…
Xa phu nhân cảm thấy sau lưng có tiếng gió, muốn tránh sang một bên nhưng lại có đám Thanh Vũ cầm hoành đao ngăn cản. Bà ta chỉ có thể xoay người tung một chưởng về phía Lý Đại Hùng.
Ầm!
Một chưởng ấy trúng ngực Lý Đại Hùng… Nhưng hắn ta cũng khiến Xa phu nhân ngã rạp trên mặt đất. Rồi một tiếng động lớn vang lên.
…
Bên trong cửa ngầm, Cố Duệ vẫn nghe thấy tiếng Lý Đại Hùng gào thét ở bên ngoài.
Nhưng cô không thể nào tập trung nghe ngóng bên ngoài được, bởi vì…
Cô ngửi được mùi máu tươi.
Còn có âm thanh của một vật gì đó khá bén nhọn đâm vào da thịt.
Còn có tiếng hô hấp nặng nề của Xa Cảnh Phong…
Rút ra rồi đâm lại. Cứ như thế…
Mỗi một lần đâm xuống đều mang theo một hận ý rất sâu, rất lớn.
Phù phù…
Xa Cảnh Phong ngã xuống đất.
Cố Duệ xoay người dựa vào cửa ngầm. Cô trợn mắt há mồm nhìn tên Xa Cảnh Phong kia, rồi ngẩng đầu nhìn bàn tay đang cầm một cây trâm… Một cô gái có sắc mặt nhợt nhạt, thân thể trần truồng, không có một mảnh vải che thân.
Cây trâm dính đầy máu tươi. Bàn tay cô ta run run.
Được rồi, so với cái bị thịt giống như khỉ của cô, người ta mới đúng là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi thanh thuần và xinh đẹp như hoa.
Cố Duệ nhìn cô gái ấy, thầm nghĩ “chó gấp quá cũng biết leo tường”. Chắc tên Xa Cảnh Phong này không bao giờ ngờ tới thứ bản thân luôn xem thường lại có thể giết chết ông ta.
Cô gái ấy vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt nhìn cô có chút kỳ quái, giống như…
“Tiểu Nha?” Cô ta nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói có vẻ không tin tưởng, nhưng lại có chút vui mừng.
Cố Duệ nhìn cô ta một cái rồi nói: “Cô là Vương Thanh Uyển? Cô buông cây trâm xuống đi… À, phủ thêm áo đi.”
Cố Duệ lôi áo khoác của Xa Cảnh Phong ra và đưa cho Vương Thanh Uyển.
Nhưng… cô ta lập tức hất chiếc áo kia xuống đất.
Vương Thanh Uyển nhìn chiếc áo kia chằm chằm, ánh mắt trở nên mơ hồ.
“Người là người, quần áo là quần áo.”
Dừng một chút, Cố Duệ nói tiếp: “Bên ngoài có rất nhiều người.”
Cô đang nhắc nhở Vương Thanh Uyển.
Vương Thanh Uyển sực tỉnh. Cô ta buông cây trâm ra, mặc áo choàng vào để che đi thân thể lả lướt của mình.
Trong trí nhớ của cô ta, Vương Tiểu Nha không giống như thế này. Vương Tiểu Nha sẽ không nói chuyện, trong cách đối xử với người khác luôn có một chút thật thà và sợ hãi, không giống như bây giờ…
“Ôi mẹ ơi! Là đồ sứ men xanh Việt Dao!!! Còn nguyên vẹn luôn này! Thật là nhẵn bóng mà!”
Cố Duệ dẫm lên thi thể Xa Cảnh Phong bước tới trước đồ sứ men xanh kia. Rồi cô ôm nó, vuốt ve nó…
Động tác ấy, ánh mắt ấy…
Vương Thanh Uyển theo bản năng cầm cây trâm kia lên lại.
“Đây là Vương Tiểu Nha thật sao? Sao giống yêu quái quá vậy!”
Mật thất này dù nhỏ nhưng đồ vật bên trong lại rất tinh xảo. Nào là đồ sứ, bích họa (3), còn có cả đồ giữ ấm cho tay, … Tất cả đều cực kỳ có giá trị nhưng lại xuất hiện trong một ngôi nhà không phải là một gia tộc thế gia hay có quyền thế gì. Nhưng cô chợt nhớ đến nhà họ Xa mấy năm nay đã vơ vét được không ít. Mà nếu vơ vét tiền tài của người dân những nơi gần trấn Đông Liễu cũng không được nhiều béo bở như vậy. Huống hồ gì người dân trấn Đông Liễu cũng chỉ xem như miễn cưỡng đủ sống qua ngày.
Có lẽ còn điều bí ẩn gì đó ở phía sau.
Có khi đó lại là nguyên nhân Lư Dịch Chi đến nơi này.
Cố Duệ vuốt ve tấm bích họa.
Bỗng nhiên có tiếng đánh nhau kịch liệt từ bên ngoài truyền vào.
Ấy, suýt nữa thì quên bên ngoài còn có Xa phu nhân!
Cố Duệ nháy mắt với Vương Thanh Uyển một cái.
Người này đúng là không giống Vương Tiểu Nha.
Vương Thanh Uyển ngoan ngoãn nắm chặt áo ngoài đứng một bên. Ngón tay thon dài, tái nhợt nắm chặt lại.
Cố Duệ vất vả kéo thi thể đến cạnh cửa… “Mẹ kiếp, sao tên này nặng quá vậy!”
Đột nhiên, cô cảm thấy Xa Cảnh Phong nhẹ hơn một chút.
Là Vương Thanh Uyển. Dù cô ta vẫn còn rất yếu, không có nhiều sức nhưng vẫn giúp Cố Duệ kéo thi thể Xa Cảnh Phong tới cạnh cửa.
“Tiểu Nha.” Cô ta lên tiếng.
Cố Duệ nhướng mày.
“Ta biết cô tính dùng tên này để kích thích bà ta… Nhưng cô phải cẩn thận, bà ta rất lợi hại…”
Rất lợi hại.
Ba từ nghe rất chung chung, nhưng Cố Duệ có thể nhìn ra sự sợ hãi trong mắt cô ta.
***
(1) Thuốc dẫn: thông qua loại thuốc này hoặc dùng loại thuốc này để cơ thể bệnh nhân hấp thu được các loại thuốc cần để chữa bệnh.
(2) Đồng vu quy tận: cùng chết chung.
(3) Bích họa: bức tranh vẽ treo lên tường.