Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 137: Lôi Vũ




Trước mắt có một tên xác sống, bên ngoài lại có mấy tên nữa, đám quan quân kinh hãi khiếp trợ, tay cầm đao kiếm nhưng không dám tiến lên đâm chém, chỉ có thể từng bước lui lại.

Quá đáng sợ! U Châu vốn dĩ không hề phát sinh mấy chuyện lớn như ma quỷ quấy nhiễu gì gì, cũng không có mấy thứ đồ chơi như cương thi, do vậy khả năng ứng phó của đám quan quân này vô cùng kém.

Cố Duệ chửi trong bụng, lòng thầm nói, đây còn chưa phải là cương thi đó, nếu là cương thi, thì cả đám đều thành thức ăn hết rồi.

“Tập trung bó đuốc yểm hộ tôi!” Cố Duệ quăng lại một câu rồi tiến lên, trong lúc chạy qua đoạt lấy thanh đường đao trong tay một tên quan quân đã sợ nhũn chân, cánh tay linh hoạt, lưỡi đao từ dưới lên trên, cắt ngọt một đường…

Mũi đao chạm phải xương khựng lại, nhưng Cố Duệ dùng một ít sức mạnh lấy từ mảnh ngọc đuôi cá, cổ tay xoay một vòng!

Soạt! Đầu lâu tên xác sống bay lên, Cố Duệ nhanh nhẹn đoạt lấy bó đuốc trong tay người bên cạnh, châm lửa lên quần áo của tên xác sống không đầu, tên xác sống này không giống người chết, hàm lượng nước trong người rất ít, cộng thêm thiên tính sợ lửa, nên chẳng sợ nước mưa thấm ướt, nhưng mỡ xác chết trên người nó còn có chút tác dụng, đám quan quân không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn thấy Cố Duệ đá cái xác bắt lửa ra ngoài, văng vào người tên xác sống phía sau.

Ầm! Lửa bị bén lên người bọn họ, tuy rằng bị mưa gió phả vào mặt, nhưng vẫn khiến cho đám xác sống này vô cùng sợ hãi, đám đông tỤ tập kia hiện giờ lại trở nên tán loạn.

Ha, đám xác sống này mà cũng biết sợ! Mọi người cảm thấy cảm giác sợ hãi giảm đi một tầng, hơn nữa Cố Duệ nói chúng căn bản không phải là cương thi, mà là xác sống vùng dậy, không có thi độc, người bị cắn cũng không bị biến thành cương thi.

Được rồi, như vậy thì so với người sống không có lý trí cũng không khác mấy, chỉ là khí lực mạnh mẽ hơn.

Đám quan quân đã can đảm hơn, cầm đao và lửa xông lên chỗ đám xác sống, chỉ là không dám ra ngoài quá nhiều, chỉ áp sát mái hiên, nếu không lửa bị mưa gió dập tắt thì sẽ tiêu đời.

Cố Duệ là chủ lực, nhưng không dám lấy một chọi hai, cô phối hợp cùng đám quan quân, để bọn họ xua đuổi đám cương thi còn lại, lần lượt hạ gục từng tên!

Phối hợp càng lúc càng ăn ý, Cố Duệ liên tiếp tiêu diệt được ba tên xác sống, nhưng cô phát hiện bọn chúng không tiến lên nữa, trái lại đứng bất động trong sân, bất chấp mưa bão, đám người Cố Duệ cũng không dám ra ngoài, một khi không có lửa hỗ trợ, một mình Cố Duệ sẽ dễ dàng bị bao vây tập kích.

Huyết dịch trên trường đao đặc quánh, không rơi xuống, mang theo mùi hôi thối, quan quân cầm chặt bó đuốc và đao kiếm, hít một hơi để khắc chế.

Cố Duệ cả người ướt sũng, đôi mắt dưới ánh lửa phản chiếu vẻ đẹp tuyệt mỹ.

Cô nhìn mấy cái xác sống kia, ánh mắt nhìn xuyên qua xung quanh...

Phía sau có người thao túng, nếu không thì đám xác sống không có thần trí này căn cản không thể thoát khỏi như vậy, càng không thể yên lặng đứng đó nhìn cô.

So với việc công kích càng khiến cô bất an hơn.

Mưa bão càng lúc càng lớn, sấm sét trên trời từng tia từng tia chấn động khắp không gian, Cố Duệ cảm thấy chuyện này quá tà môn rồi.

Vuốt mặt, nước lạnh lẽo, cô cảm thấy thân thể không thoải mái, giống như bị nhiễm hàn khí, nhìn sang đám xác sống kia, dường như dưới cơn mưa này...

“Vết thương bị lửa đốt trên người chúng sao lại hồi phục rồi?”

“Làm sao có thể chứ!”

Đám quan quân suy sụp, Cố Duệ cũng méo mặt, mẹ kiếp, cái phó bản này không có cách nào chơi được cả, hệ thống bị BUG rồi!

Nhạc Nhu đầu bên kia cũng đã xử lý gần xong đám xác sống, còn mấy tên ép chúng lui ra, nhưng cũng gặp phải vấn đề y như Cố Duệ, người ta có lôi vũ trị liệu tự động phục hồi đó, làm sao đây? Hơn nữa hình như lôi vũ này còn có chút ảnh hưởng đến thân thể bọn họ.

“Lôi vũ này quả nhiên không bình thường, hàn khí quá nặng, còn mang theo cả âm khí, thời gian kéo dài khiến Hàng Lực trong người chúng ta không thể luân chuyển, hơn nữa còn dễ bị choáng váng, đến lúc đó sẽ không đối phó nổi.” Nhạc Nhu là người có chiến lực mạnh nhất ở đây, một mình giải quyết hết bảy tám cái xác sống, nhưng khi nhìn thấy bên ngoài vẫn còn không ít xác sống, cô cũng thấy khó giải quyết.

Cô cũng đoán được đằng sau có người thao túng - chính là kẻ dưỡng thi!

Làm sao đây? Lý Đại Hùng đứng bên cạnh hỏi Nhạc Nhu: “Nhạc cô nương, cô có cách không?”

Nhạc Nhu nhíu chặt hai hàng chân mày, lắc đầu: “Xin lỗi, đã làm liên lụy các người rồi.”

Cô đương nhiên biết hai người Cố Duệ chẳng hề muốn dính vào chuyện tà ma của cái thôn này, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, cũng không có gì đáng trách, nhưng hiện giờ họ lại cùng cô bị vây ở cái thôn này, sống chết khó nói.

“Không sao, nếu như thật sự hết cách, tôi và Khỉ sẽ bỏ của chạy lấy người.” Lý Đại Hùng nói một cách vô cùng hiên ngang khí phách, khiến người ta muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong. Ngươi đó, nếu có thể chạy được cũng tốt, sống được một người thì đỡ một người, chỉ sợ là tất cả sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy tuyệt vọng thì những cái xác kia cuối cùng cũng động đậy.

Nhưng Nhạc Nhu xông ra ngoài.

“Tôi dẫn dụ bọn chúng, các người thừa cơ chạy mau!” Nhạc Nhu vì nghĩa quên thân, đám người Lý Đại Hùng vô cùng kinh ngạc.

Ở đây, người tôn quý nhất, người mạnh nhất, người không thể chết nhất chính là Nhạc Nhu, vậy mà cô ấy…

Lý Đại Hùng sững sờ, còn có một loại cam giác khó nói… Người này có phải bị ngốc không?

Nhưng Nhạc Nhu thật sự xông ra, đám xác sống kia nhìn thấy một người sống tươi ngon ở trước mắt, đương nhiên vây lại tấn công. Tận mắt nhìn thấy Nhạc Nhu xả nhân dẫn dụ đám xác chết kia, Hứa lão tiên sinh không phải không cảm động, nhưng thật không ngờ Hàn Cao và Lý Đại Hùng cũng xông ra!

“Mẹ kếp!” Hứa Điển cắn răng, cuối cùng cũng cầm đao xông lên, vừa chạy vừa hét: “Hàn thúc, người mau đưa mọi người chạy đi!”

Hàn Phong ngay lúc này không cảm thấy đau lòng vì con trai và cháu trai tự tìm đường chết, ngược lại ông rất vui mừng... chúng trưởng thành rồi?

Nhưng rất nhanh ngay sau đó ông liền thấy khổ não, bởi vì Hàn Cao và Hứa Điển căn bản không thể dẫn dụ đám xác sống kia đi… người ta không có hứng thú với bọn hắn!

Do đó không thể nào san sẻ áp lực của Nhạc Nhu.

Thế mà tại sao Lý Đại Hùng có thể? Con trai và cháu trai nhà ngươi lại không thể?

Lý Đại Hùng: Mẹ kiếp, tại sao lại là tôi! Tôi rõ ràng muốn thừa cơ bỏ trốn mà! Đâu có muốn dụ quái!

Khó xử, quả thật có chút khó xử

Bên kia Hàn Phong đã chuẩn bị đưa người phá vòng vây, trong lòng biết lần đột phá vòng vây này sinh tử khó nói, còn con trai… cũng e khó lòng sống sót.

Ông xông ra ngoài căn phòng, khi ngoái đầu lại nhìn, vừa vặn thấy Nhạc Nhu ở ngoài sân trước sau trái phải bị kẹp chặt, trong đó có một tên xác sống từ phía sau cô nhảy đến…

Xong rồi! Hàn Phong vô thức ngừng một bước, trong lòng vừa sợ hãi vừa không đành.

Nhưng đột nhiên ông nhìn thấy một mảng ánh sáng trắng!

Đó là?

Kiếm khí như cầu vồng, ánh sáng trắng rực rỡ, một kiếm quét qua, ba cái đầu lâu xác sống bay lên, bóng hình bạch ảnh trong đêm khiến người ta không khỏi cảm thán đó, đáp xuống bên cạnh Nhạc Nhu.

Một cao một thấp, một tuấn tú một mỹ miều, dưới màn mưa bão, hai mắt nhìn nhau.

“Bạch Ngọc Đường?” Nhạc Nhu có chút kinh ngạc, vừa thân thiết vừa xa cách, đại khái cảm thấy có chút lạnh lùng.

Ánh mắt Bạch Ngọc đường lãnh lẽo rơi trên gương mặt xinh đẹp đang nhỏ giọt nước mưa của Nhạc Nhu, ánh mắt ấy còn lạnh hơn cả nước mưa, Nhạc Nhu bối rối.

Sao cô nhìn thấy người này đang bất mãn.

“Cám ơn!” Nhạc Nhu cũng không phải người ăn chay, cô đối với Bạch Ngọc Đường tuy không xa cách như những người khác, nhưng cũng không có cảm giác thân thiết, chuyện nào ra chuyện đó, dù gì đối phương cũng đã cứu cô.

Nhưng một lời cảm ơn này của cô lại khiến cho ánh mắt Bạch Ngọc Đường trở nên sắc nhọn hơn, vừa như mỉa mai, vừa như khinh thường.

Nhạc Nhu hiểu rồi: Đại khái cảm giác cô thực lực không đủ mà còn cố thể hiện nên hắn ta xem thường.

Còn về câu cám ơn của cô, một kẻ lạnh lùng như Bạch Ngọc Đường há thèm để ý.

“Trời ơi, hai người còn đứng đó liếc mắt đưa tình đến bao giờ nữa! Cứu tôi, mau cứu tôi!” Lý Đại Hùng cất giọng thô lỗ, Nhạc Nhu bừng tỉnh, vội phản ứng lại: Liếc mắt đưa tình? Nói cái gì vậy?

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh, một kiếm quăng ra, đâm xuyên đầu một tên xác sống, lưỡi kiếm quét qua, một kiếm một tên! Sạch sẽ nhanh gọn kiến người ta dựng tóc gáy.

Mẹ kiếp, cái hầm băng này sao lại lợi hại như vậy! Lý Đại Hùng trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nhạc Nhu biết, đây là do Bạch Khuyết Kiếm của Bạch Ngọc Đường thuộc linh kiếm hệ Hỏa, đối với các loại xác có hiệu quả đặc biệt, huống hồ Hàng Lực của Bạch Ngọc Đường rất mạnh, dưới tác dụng tăng cường của thuật pháp, một kiếm một tên cũng chẳng có gì lạ.

Bạch Ngọc Đường đến, khiến cho đám người Hàn Phong vô cùng vui mừng, tuy rằng đám thổ tặc Trịnh Khải đã lủi đâu mất, nhưng chỉ cần một Bạch Ngọc Đường thôi là cũng đủ tốt hơn đám người kia mấy lần!

Xác sống bị tiêu diệt, Nhạc Nhu cũng ở một bên giúp đỡ, thế cục nhanh chóng được lật ngược.

Nhưng Lý Đại Hùng luôn cảm thấy cái tên Bạch Ngọc Đường thối tha đêm nay ra tay vô cùng tàn nhẫn, giống như kiểu vung kiếm giết gà, ánh mắt chẳng hề chớp lấy một cái.

Có điều anh luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên điều gì…

Mãi đến khi nhìn thấy trong sân có một người nhảy tường vào, người đó vừa chạy vừa nhảy, vừa lẩn tránh như chim yến, sau khi đáp đất liền hét lớn về phía bọn họ: “Tên họ Bạch kia, mau lên!”

Bạch Ngọc Đường chau mày, nhưng vẫn lướt qua tiêu diệt tên xác sống kia.

Cố Duệ cuối cùng cũng thoát thân, Nhạc Nhu nhìn thấy cả người cô nhuốm máu ngỡ là cô bị thương, Hàn Phong cũng bước qua.

Cố Duệ nhìn thấy gương mặt lo lắng của bọn họ liền mở miệng: “Trợ cấp tai nạn lao động hả? Đưa tiền là được.”

Nhạc nhu: “…”

Hàn Phong: “…”

Nhìn rõ rồi, máu trên người Cố Duệ đều là của đám xác sống kia.

......

Bạch Ngọc Đường đã giải quyết hết đám xác sống, cất kiếm vào bao, ánh mắt quét qua đám người còn sống sau kiếp nạn ban nãy.

“Trong thời gian một chén trà nếu không xóa bỏ hàn khí trong cơ thể, bệnh căn còn sót lại sẽ khiến ngày sau bị chết bất đắc kỳ tử, ảnh hưởng danh tiếng của ta.”

Sau đó hắn bỏ đi, áo trắng bay bay giống quỷ.

Lý Đại Hùng: Tên này bị điên đúng không!

Cố Duệ: Giếng nhiều như vậy, anh hai, anh muốn bỏ về xem ti vi à?

Mưa gió bão bùng, xác sống được gom lại đốt, mọi người cũng uống canh gừng để xua đi hàn khí.

Xung quanh cái bàn lớn, Cố Duệ đã thay y phục, đang uống canh gừng thì cô cảm giác thấy Hàn Phong đang nhìn mình.

“Hàn đại nhân nhìn tôi như vậy, không phải là đang suy nghĩ nên đưa tôi bao nhiêu tiền trợ cấp tai nạn đó chứ?”

Hàn Phong cũng từ chỗ Triệu Nguyên biết được, phong cách Khuê Sơn là không bàn chuyện giao tình, chỉ bàn chuyện tiền bạc, ông không tức giận, chỉ mỉm cười: “Hôm nay may nhờ có bốn người các vị ra tay tương trợ, nếu không thì bọn ta đều đã biến thành vong hồn, lễ vật cảm tạ đương nhiên có, chỉ là tôi đang nghĩ làm thế nào mà mấy cái xác chết kia lại biến thành xác sống.”

Ông ta cũng vừa biết được đám xác kia không phải cương thi, nhưng vẫn khó hiểu tại sao lại là xác chết vùng dậy.

“Không phải là xác chết vùng dậy mà là xác tỉnh dậy.” Nhạc Nhu xoay cái tách, bàn tay ấm áp, giọng nói cũng khôi phục mấy phần ôn nhu: “Có người ở trong vườn trái cây dưỡng thi, xác sống được nuôi dưỡng ở dưới đất là thời kỳ ngủ đông, nếu như được chủ nhân hạ lệnh thì sẽ tỉnh dậy, đêm hôm nay các vị cũng thấy rồi, hành vi vây công có mục đích như vậy không phải là chuyện mấy cái xác có thể làm.”

Mắt cô thăm thẳm như nước: “Hàn đại nhân, e là sáng mai ngài vẫn phải dậy sớm, đưa những người trong thôn đến nơi khác an toàn hơn, cách xa Ẩn Nguyệt thôn, còn về vụ án này… thì có thể kết lại rồi.”

Hàn Phong hiểu, đây là tà ma quấy nhiễu, không phải chuyện của Đề Hình Ty, dù gì thì Đề Hình Ty của U Châu cũng không phải là Đại Lý Tự cao thâm khó lường, chỉ nên lo những vụ án của nhân gian, không nên nhúng tay vào chuyện của u minh.

“Được, ngày mai ta sẽ hành động, lát nữa sẽ sắp xếp… còn bốn vị, xin hãy bảo trọng.”

Nhạc Nhu gật đầu, nhưng lại nhìn Cố Duệ.

Cố Duệ mỉm cười: “Cô và Bạch Ngọc Đường rất thân nhỉ?”

Cố cô nương, cô lại bằng một cách vi diệu nào đó chuyển chủ đề rồi sao… Rất thân? Thân gì chứ?

Vẻ mặt Nhạc Nhu có chút cứng ngắc.