Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ




“Chuyện này chắc chắn nhóm người trưởng thôn cũng biết một ít, nhất định phải bắt họ lại để hỏi rõ một chút. Nhưng sợ là Đại Hùng nhà ta sẽ gặp nguy hiểm nên tôi muốn đi xuống thông đạo này trước. Hai người đã có kế hoạch gì chưa?”

Mặc dù biết nếu quay trở về hỏi trưởng thôn và những người khác khẳng định sẽ có tin tức hữu dụng nhưng cô lại không muốn tốn thêm thời gian. Lỡ như Lý Đại Hùng bị làm hại thì sao? Ai nói trước được đây!

Nhưng mà cô lại phát hiện một vấn đề chết tiệt nữa là bây giờ giữa Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường, ai sẽ trở về giải quyết chuyện những người trong thôn kia.

1. Nhạc Nhu đi? Vậy cô phải cùng Bạch Ngọc Đường hợp thành một tổ đội để đi xuống thông đạo. Cố Duệ: Không!

2. Bạch Ngọc Đường đi? Nhưng Bạch Ngọc Đường sẽ chịu làm người lo chuyện hậu cần sao? Tất nhiên là không phải! Hơn nữa Nhạc Nhu và Cố Duệ đều lo lắng lúc bọn họ quay trở lại thì những người trong thôn đó đều đã bị chết chém hết cả rồi.

3. Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường cùng đi? Cô sẽ tự đi một mình!

Hình như cái thứ ba hay hơn thì phải? Không! Dù sao Bạch Ngọc Đường sẽ không làm chuyện hậu cần, cũng sẽ không quan tâm đến các cô. Hắn ta đã nhảy thẳng vào thông đạo

Nhạc Nhu cảm thấy đau đầu nhưng điều khiến cô càng đau đầu hơn chính là Cố Duệ nói: “Hay là hai người đi cứu Đại Hùng đi, chỉ cần có thể mang hắn về là được. Tôi sẽ ở hậu phương ủng hộ hai người, cố lên!”

Ánh mắt người này đặc biệt thành khẩn, đôi mắt dường như đang sáng lên. Không có tình nghĩa đồng môn chút nào như vậy, thật sự là tốt lắm sao?

Thật ra Nhạc Nhu đang muốn làm như vậy nhưng rất nhanh đã nhận ra đây là Cố Duệ đang cố ý nhượng bộ. Cô luôn luôn không thích chiếm lợi ích của người khác, lúc này tại sao lại không biết xấu hổ đi giành cơ hội nghĩ cách cứu viện cho sư đệ của người ta chứ. Cô liền nhường một chút, nói: “Cố cô nương vẫn nên tự mình đi thì hơn, có Bạch Ngọc Đường đi cùng sẽ bảo đảm an toàn. Trừ khi cô đụng chạm vào những chỗ giới hạn của hắn ta, hắn ta mới sẽ quay lại đối phó cô.”

Con bà nó! Cái này mà gọi là an toàn được bảo đảm! Còn cô nữa, không cần phải quan tâm như vậy đâu. Tôi thật lòng rất muốn để cho hai người đi cứu người mà.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng đoan trang quan tâm của Nhạc cô nương, Cố Duệ đành phải tức giận đồng ý và chui ngay vào thông đạo.

Sau khi Nhạc Nhu nhìn thấy Cố Duệ đã biến mất trong thông đạo liền xoay người rời khỏi.

Cố Duệ vừa chui xuống thông đạo đã nhìn thấy khuôn mặt của nam quỷ chết trinh đã mơ hồ biến mất. Người này đang sợ mình ỷ lại vào hắn ta đây. Đi rồi càng tốt!

Cố Duệ biết mình rất thông minh nhưng trước mắt thực lực lại không có. Nhất là lại gặp loại người cũng thông minh không kém, tâm tư ác độc thực lực lại siêu phàm này. Tốt nhất là nên cẩn thận một chút thì hơn.

Không trông thấy hành tung của Bạch Ngọc Đường. Một mình Cố Duệ trong thông đạo sờ soạng, nghề nghiệp của cô là khảo cổ nên không biết đã sờ soạng qua bao nhiêu ngôi mộ và đã đi qua không biết bao nhiêu thông đạo như thế này rồi. Đối với chuyện này so với tất cả những người khác cô càng hiểu rõ.

“Cái này thì tính là cái gì, nhiều lắm thì được gọi là hang. Còn là một cái hang chuột được làm rất là qua loa vội vàng nữa.” Cố Duệ rất là ghét bỏ nhưng cô cũng rất nhanh đã tìm ra dấu vết, liền lần theo dấu vết mà đi.

Thông đạo này rất chật hẹp, hai người không thể đi cùng nhau, chiều cao của thông đạo cũng không vượt qua một người. Cho nên nếu muốn mang theo một người thì cũng chỉ có thể kéo đi theo mà thôi.

Có thể kéo vật to như vậy, với kích thước bờ vai như con gấu của Đại Hùng kia thì nhất định cũng chỉ có thể bị người ta kéo đi thôi.

Không biết là còn sống hay đã chết nữa, nhưng có thể xác định được bạn học Đại Hùng đã bị người ta kéo đi rồi chứ không phải gặp phải quỷ quái gì.

“Nếu là quỷ quái thì cô vẫn nên trở về nhường lại công việc này cho Nhạc Nhu thì hơn.” Suy nghĩ này của Cố Duệ ở đây gọi là anh minh biết xem xét thời thế chứ không phải là sợ chết.

Trên mặt đất có dấu chân của hai người. Trong đó có một cái là của Bạch Ngọc Đường, rất cạn. Thân pháp của người này rất là lợi hại, ba đến bốn mét mới để lại một dấu chân.

Nhưng kẻ kéo theo Lý Đại Hùng thì khác rồi, bước chân rất nặng. Cũng phải thôi, phải kéo theo Lý Đại Hùng nặng gần hai trăm cân cơ mà.

Cố Duệ đuổi theo dấu chân nhưng phát hiện thông đạo này bốn phía thông suốt. Thời gian đào móc thông đạo này cũng đã lâu rồi. Đương nhiên nghề trộm mộ này không phải gần đây mới xuất hiện mà nó là nghề có truyền thừa lâu đời.

“Thật đúng là hang ổ trộm mộ mà.” Cố Duệ đang nói thầm thì chợt nghe được phía trước có tiếng nước truyền tới.

Tiếng nước? Cô có chút sửng sốt, thần kinh căng thẳng, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận đến gần phía trước…

Đầm nước? Tại sao nơi này lại có một cái đầm nước. Còn có móc treo thùng nước chẳng lẽ nơi này là một cái miệng giếng? Cũng quá tà môn rồi, rốt cuộc có liên quan gì với giếng nước. Cô cảm thấy kinh ngạc, nghi ngờ và không chắc chắn… Cô định thò đầu ra nhìn lên trên xem thử…

“Ngươi muốn nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì, luôn có cảm giác giống như có tiếng gì đó.”

“Thôi đi… Người của chúng ta đều họp mặt ở bên kia rồi cũng chỉ có hai người chúng ta phải chôn chân đứng đây chờ trưởng thôn tới. Lúc này là lúc nào rồi mà còn tự dọa mình, có tiếng gì đi nữa thì cũng là do lũ chuột thôi.”

Hai người ở bên cạnh miệng giếng nói chuyện xong cũng đồng thời tiến tới miệng giếng nhìn xuống kiểm tra nhưng chỉ trông thấy sóng nước lấp loáng mà thôi. Dây thừng và thùng nước vẫn không chút động đậy, làm gì có người nào.

“Hừ! Ta đã nói là do ngươi tự mình dọa mình mà. Được rồi! Đã trễ thế này rồi, thật là buồn ngủ chết được. Bọn người nhị thúc chắc đã bàn xong chuyện rồi. Lần nào cũng là chúng ta xui xẻo, có bản lĩnh thì kêu cái tên tiểu tử Khổng Động Sinh đến trông chừng, hắn dựa vào cái gì…” Một người có chút nén giận nhỏ giọng lẩm bẩm. Tên còn lại lên tiếng khuyên bảo hắn ta: “Cẩn thận kẻo nhị thúc nghe thấy đấy! Trưởng thôn còn đang ở trong thôn đối phó với đám người Hàng Sư kia. Nếu xảy ra một chút sai lầm nào thì lần mua bán này của chúng ta coi như mất trắng.”

Lo sợ là đương nhiên, hắn ta cũng sẽ không oán trách: “Được rồi! Chờ sau khi trưởng thôn tới, chúng ta kéo bọn họ lên là có thể được nghỉ ngơi rồi.”

Hai người không nói gì thêm nhưng vẫn còn canh chừng ở phía trên bên cạnh giếng nước. Miệng giếng này quả nhiên chính là cửa ra vào.

Phía dưới giếng nước, bên trong thông đạo Cố Duệ đang dựa người vào tường suy nghĩ. Người trong thôn này quả nhiên là một đám trộm mộ, bọn họ hình như còn đang làm một vụ buôn bán lớn. Vả lại nhóm người của Nhạc Nhu đã gây cản trở cho việc buôn bán lớn của họ.

Suy đoán của Cố Duệ là như vậy nhưng thực tế như thế nào thì cần cẩn thận điều tra lại rồi nói sau. Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được Lý Đại Hùng, còn người của cái thôn này làm nghề gì, hiện giờ cô cũng không thèm quản nữa rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, Cố Duệ đợi thêm một lúc lâu cho đến khi hai người phía trên lại lần nữa lên tiếng than vãn và oán hận là quá lạnh gì đó thì mới di chuyển bước chân đi thẳng tới nơi treo thùng nước ở trước mặt đầm nước, cầm lấy dây thừng. Vì thân thể nghiêng về phía sau để khống chế trọng tâm nên dây thừng và thùng nước lắc lư liên tục khiến ròng rọc ở phía trên cũng liên tục lắc lư theo.

Những người ở phía trên nghe thấy tiếng vang cho rằng người đã tới liền nắm lấy ròng rọc quay liên tục kéo theo Cố Duệ cùng thùng nước hướng lên trên.

Trời trên núi tối đen như mực làm bọn họ không thấy rõ, lúc quay ròng rọc mới biết là có một người đứng trên thùng nước. Còn người này là ai thì bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Chờ cho đến lúc nhìn thấy khuôn mặt đối phương trong cơn hoảng sợ còn chưa kịp nói gì thì Cố Duệ đã chui lên, đôi tay nhanh như tia chớp bổ vào trên cổ hai người.

Hai người cùng lúc bị đánh hôn mê, thân thể vừa ngã xuống đã bị Cố Duệ đỡ được. Cẩn thận lại nhanh chóng kéo vào một đám cỏ mọc um tùm bên cạnh che giấu. Như vậy khi không thấy hai người, phía đối phương sẽ cho rằng hai người đã đi ra ngoài tản bộ mà sẽ không nghĩ là bọn họ đã bị tập kích.

Làm tốt mọi chuyện xong, Cố Duệ mới quan sát xung quanh mình. Nơi này đã không còn là trong thôn mà giống như là một cái chân núi không có người ở. Đúng như vậy, cứ nhìn các ngọn núi hùng vĩ kia là biết rồi. Do sắc trời tối đen, cô không thể xác định nơi đây nằm ở hướng nào của Ẩn Nguyệt thôn nhưng chắc chắn là không thể gần được. Nếu không tại sao đám người của Nhạc Nhu lại không tìm được một chút dấu vết nào.

Cách nơi này hơn trăm mét là một vùng núi hẻo lánh, Cố Duệ còn nhìn thấy có một căn nhà gỗ tồi tàn. Gọi nhà gỗ là đã coi trọng nó chứ thật ra phải gọi là một phế tích mới đúng. Nóc nhà không được lợp đầy đủ, xà nhà có mấy cây gỗ đều có thể nhìn thấy được.

Trong căn nhà đó, có một gian phòng được xem là tốt nhất có chút ánh lửa.

Cố Duệ sờ soạng đi qua đó, mặc dù đối với người thường cô thừa sức đối phó nhưng người làm nghề trộm mộ đa số đều nhạy bén, có không ít thủ đoạn. Cô không thể xem thường được.

Có một đám người đang ngồi trong ngôi nhà hư hỏng đó. Có một số người ngồi trên cục đá hoặc ghế gỗ cũng có kẻ ngồi bệt dưới đất, mặc dù chúng không được sạch sẽ cho lắm. Ngọn lửa cháy không lớn bởi vì nó đã bị cố ý dập tắt bớt chỉ chừa lại chút ánh sáng để bọn họ thấy rõ khuôn mặt lẫn nhau là đủ rồi.

Khổng nhị thúc ngồi ở chỗ kia, hạ giọng nói: “Cụ thể cứ an bài như vậy, mấy người nhớ kĩ chuyện mình cần phải làm. Ngày mai bắt đầu, nhớ là đừng ngu ngốc mà làm mấy chuyện tự thiêu thân mình.”

Thật vất vả lắm mới tìm được một vị trí tốt nhất và cũng đã chuẩn bị xong tư thế tiêu chuẩn để sẵn sàng nghe lén vậy mà Cố Duệ lại nghe được những lời này. Trong lòng cô thầm mắng to: “Muốn làm cái cây búa gì đây. Ta đã chuẩn bị tư thế xong rồi! Có thể nói lại một lần nữa được không?”

Khổng nhị thúc đã nói đến miệng khô khốc, làm sao có thể lặp lại lần nữa được. Ông ta đảo mắt qua tất cả những người có mặt ở nơi này, nói:

“Những người ở trong thôn đó tạm thời bị chúng ta xoay vòng. Vả lại là do hai tên tiểu tử khinh người đó dẫn đội nên không có sự uy hiếp lớn. Nhưng những vị Hàng Sư lâu năm đang ở trong núi kia rất lợi hại lại khó giải quyết. Những ngày này chúng ta phải tuyệt đối lưu ý không được lộ sơ hở. Đối với ngôi đại mộ thời Tam Quốc này, chúng ta vốn luôn thong thả thăm dò, đến nay đã xem như có kết quả. Chỉ còn đợi đến sáng ngày mai là có thể ra tay…”

Cố Duệ đang nghe lén suýt chút nữa gặm luôn gậy gỗ. Đại mộ thời Tam Quốc? Không thể nào, loại đại mộ này sao có thể an táng ở chỗ này được.

Cố Duệ đã đào không ít đại mộ, đối với việc tuyển chọn vị trí mộ địa của đế vương cổ đại và quý tộc thời phong kiến cũng có chút hiểu biết. Ẩn Nguyệt thôn nơi này không được xem như là nơi có phong thủy bảo địa. Cũng không phải chọn lựa đầu tiên của các đại nhân vật thời cổ đại để đặt mộ địa. Chẳng lẽ cách nhìn của vị đại nhân vật này có chút độc đáo hay là nơi này còn có càn khôn gì.

Nhưng chẳng lẽ những người này cũng không biết được lai lịch của ngôi mộ này. Cố Duệ không tiếp tục nghe mấy người kia nói về chuyện mộ địa nữa vì Khổng nhị thúc đã bỏ thêm một ít đất vào đống lửa nhỏ. Ánh sáng của ngọn lửa nhạt đi rất nhiều, tiếng nói của ông ta rất nhỏ: “Người kia thế nào rồi?”

Trong đó có một người cười hề hề: “Không khóc lóc cũng không làm khó chỉ đòi một chút đồ ăn. Tên đó là một tên nghèo túng, không có bản lĩnh gì. Nhị thúc đừng quá lo lắng.”

“Nhị thúc! Tuy rằng tên to con kia không có bản lĩnh gì, một cú đã ngất nhưng giữ lại cũng là một tai họa. Chi bằng…”

Khổng nhị thúc không trả lời vội. Khoảng thời gian ngắn ngủi này làm Cố Duệ có chút căng thẳng. Hận không thể ngay lập tức tìm thấy Lý Đại Hùng rồi dẫn hắn chạy trốn thật nhanh.

“Cậu ta nhất định là người trong đám Hàng Sư kia, để lại nhất định sẽ có lợi, không nên giết cậu ta vội.” Khổng nhị thúc đúng là một lão hồ ly nên biết cách chừa lại một con đường lui cho mình. Tuy ông ta không quen biết Lý Đại Hùng nhưng đã thấy những thứ trong túi của cậu ta nên đương nhiên biết cậu ta cũng là một trong những Hàng Sư.

“Nhị gia anh minh. Nhưng cái tên Hàng Sư này không thuộc dạng tham ăn bình thường. Trong túi đựng toàn thứ linh tinh nhưng một đồng tiền cũng không có. Còn nữa, con bà nó, lại tích trữ đồ ăn cũng không sợ gặp phải chuột. Khó tránh thịt nhiều lại ngu như vậy.”

Mấy tên trộm mộ đều cười nhạo Lý Đại Hùng. Cố Duệ ở bên ngoài nghe thấy mắt trợn trắng. Mẹ kiếp! Đại Hùng nhà chúng ta thịt nhiều là ăn gạo của bọn ngươi chắc. Nói cậu ta ngốc nhưng mà cậu ta chưa bao giờ để mình đói bữa cơm nào đâu. Có bản lĩnh hãy cho hắn ăn no mười cái bánh bao xem có giết chết được bọn ngươi không! Còn chuyện nghèo… Còn không phải là do tiền đã bị bọn ngươi trộm hết sao!

Cố Duệ thầm mắng trong lòng nhưng bỗng nghĩ tới một chuyện. Cái tên Khổng Động Sinh chẳng lẽ chưa nói thẳng với bọn họ là cậu ta trộm được năm trăm lượng sao?

Tiểu tử này thật nhỏ mọn! Cố Duệ phát hiện mình bội phục sát đất người này nhưng mà đến giờ còn chưa biết được nơi giam giữ Lý Đại Hùng, chuyện này hơi khó giải quyết rồi.

Đột nhiên Cố Duệ nghe thấy có tiếng bước chân. Tiếng bước chân này vừa hay lại hướng về phía cô. Dù vậy cô lại đang trốn trong bóng tối nên cũng không gấp gáp, chỉ che giấu hơi thở của mình đi…