Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 121: Dưới Lò




“Tôi chỉ tùy tiện suy nghĩ lại một chút mà thôi. Cô nếu đã nói như vậy có nghĩa là cô cũng suy nghĩ giống như vậy, đúng không?” Cố Duệ đá vấn đề trở lại cho Nhạc Nhu, Nhạc Nhu lại nhìn cô: “Đúng là từng nghĩ như vậy nhưng có một vấn đề vẫn chưa hiểu rõ lắm.”

“Tại sao các người lại không phát hiện ra dấu vết của cự xà?” Cố Duệ giúp Nhạc Nhu hỏi xong thì nhìn thấy Nhạc Nhu gật đầu.

Nhạc Nhu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước tôi đã từng đi theo Bạch Ngọc Đường vào vườn trái cây tìm kiếm nhiều lần nhưng chẳng hề tìm thấy một chút dấu vết nào do xà yêu để lại. Tôi thì không sao nhưng Bạch Ngọc Đường có học được thuật nhìn rõ của Bắc Đường phái. Thường thì có tai họa hoặc mùi do yêu nghiệt để lại thì hắn ta đều sẽ phát hiện ra một chút. Trừ khi nó có pháp thuật thông thiên, nếu không sao lại có thể làm được…”

Đương nhiên con xà yêu kia cũng sẽ không phải là loại yêu nghiệt có đạo pháp thông thiên gì cả. Nhạc Nhu lại nhìn Cố Duệ, giọng nói có chút mềm mại nhưng rất khẳng định: “Tựa hồ từ trước khi bắt đầu, cô nương đã rất ít gọi nó là xà yêu mà vẫn luôn gọi nó là cự xà, hình như cô nương không cho rằng nó đã thành yêu.”

Cô gái này không hề ngốc, nhưng hóa ra Bạch Ngọc Đường quả nhiên thuộc phái Bắc Đường. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, may mắn là Nhạc Nhu không phải.

Cố Duệ ngồi trên ghế dựa, cảm thấy có chút khát nước. Cô rót một chén nước uống một hơi cạn sạch: “Tôi nhập môn chưa lâu nhưng có nghe trưởng bối trên núi từng có một câu nói như vầy: “Yêu quái, tinh khí biến hóa theo vật. Khí bên trong hỗn loạn, vẻ ngoài sẽ biến hóa, hình thần khí chất biểu hiện ứng dụng trong ngoài. Lấy ngũ hành làm căn bản, tinh thông ngũ sự (mạo, ngôn, thị, thính, tư), biến hóa muôn hình vạn trạng. Xà yêu thật sự nên là loài rắn tinh quái. Thân mình có thể biến hóa linh hoạt chứ không giống loại tầm thường, ứng với ngũ hành. Trước đây lúc cự xà tấn công hai con ngựa quả thật có xuất hiện sương mù màu xanh đậm nhưng rất nhạt, lại không quá đáng sợ. Không giống yêu nghiệt trong ngũ hành hay nói đúng hơn là vẫn chưa thật sự hình thành yêu khí trong ngũ hành.

Hơn nữa yêu nghiệt đích thực thì sẽ phân biệt rõ về mạo, ngôn, thị, thính, tư (cải biến dung mạo, hiểu biết nghe, nói, nhìn, suy nghĩ). Trình độ thông minh của chúng không kém con người bao nhiêu. Thế nhưng con rắn mà chúng ta gặp phải vẫn còn tập tính của loài rắn: Đói thì ăn, ăn xong thì trốn, trốn đến khi đói lại ra ăn, đánh bị thương thì bỏ chạy, pháp thuật gì cũng không có. Thật sự có chút làm mất thể diện của loài yêu.”

Nhưng Cố Duệ lại có chút tức giận: “Nhưng nó cũng khá là lợi hại, tất cả chúng ta đều không làm gì được nó.” Kỳ thật trong lòng cô cũng hơi chột dạ dù đã nhận định cự xà không phải xà yêu rồi. Vậy thì xà yêu thật sự sẽ lợi hại đến mức độ nào đây? Cố Duệ chợt giật mình nhận ra sự uy hiếp của thế giới thần quỷ, Đại Đường thịnh thế này đối với cô. Ở nơi này, không chỉ có chế độ phong kiến cao cao tại thượng mà còn có sự nguy hiểm khó lường của các loài yêu ma quỷ quái.

Cũng may Nhạc Nhu không hề hay biết tâm tư Cố Duệ đang dao động dữ dội, chỉ cảm thấy rất kỳ quái: “Thế nên nó không phải là yêu, không thể hoàn toàn che giấu dấu vết của mình được. Nhưng lúc trước chúng ta hoàn toàn không tìm được. Như vậy có thể… lúc trước nó không hoạt động ở gần thôn và hôm nay mới xuất hiện.”

Hỏi như vậy thì đã tới vấn đề chính rồi. Lúc trước, cự xà không hoạt động ở khu vực này vậy tại sao những thôn dân kia lại mất tích.

Cố Duệ mơ hồ cảm giác mình đã lỡ bỏ sót cái gì đó nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nào nghĩ ra được. Nhạc Nhu cũng không rõ lắm. Hai người nhìn nhau không nói gì, cũng chỉ có thể đi ngủ trước.

Hai người không quá thân thiết. Tuy đã biết tên của đối phương nhưng ngủ cùng giường là chuyện không thể nào. Cố Duệ lót mền trên mặt đất nằm nghỉ, dứt khoát ngủ và sẽ ngủ say. Dù sao thì hôm nay cô cũng đã mệt mỏi đến cực điểm.

Trên bầu trời đêm, trăng sao tỏa sáng lấp lánh, dù rất kinh sợ lo lắng nhưng cũng không thắng được việc cơ thể mọi người quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi, tất cả đều ngủ say. Mọi vật đều rơi vào yên lặng.

Nhưng trong bóng đêm đột nhiên có tiếng sột soạt. Một bóng đen yên lặng sờ soạng đi ra rồi đi vào một gian phòng nhỏ cách biệt. Vừa đi vào đã nhìn thấy bếp lò cùng tủ để chén bát. Hiển nhiên đây là một căn phòng bếp.

Căn phòng bếp này không được sạch sẽ vì thời gian gần đây nhóm người Nhạc Nhu đã ở lại nơi này. Bọn họ không thiếu tiền nên đã mướn người dân trong thôn tới hầu hạ và nấu ăn, không cần phải động tay nấu nướng nên căn phòng bếp này bị bỏ trống đã lâu đến mức đã bị phủ lên một lớp bụi rồi.

Bóng đen kia tìm kiếm dưới tủ bát nhưng giống như không tìm thấy thứ cần tìm. Có chút nôn nóng nhưng lúc này bóng đen ấy lại nghe được vài tiếng vang nhỏ. Bóng đen ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào bếp lò kia.

“Chít… chít…” Có một con chuột từ dưới bếp chạy nhanh đến. Nếu không phải bóng đen lúc trước từng nghe Cố Duệ nói cơ thể con chuột mang theo vi khuẩn và lúc trước trong cống ngầm dưới lòng đất ở U Châu thành đã nhìn thấy xác chuột. Lúc này cậu ta đã bắt con chuột này nướng lên ăn rồi.

Nhưng con chuột này là từ dưới bếp chạy ra, có phải trong nồi vẫn còn thứ có thể ăn hay không.

Lý Đại Hùng do đói quá mà tỉnh giấc, cậu ta liếm đôi môi tiến lên mở nắp nồi. Trong nồi trống không, cậu ta cảm thấy khó thở liền nhấc đống bát đĩa cùng tô ném xuống. Nhờ ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ mà cậu ta vừa hay nhìn thấy thứ trong bếp lò… Cậu ta nhất thời hoảng sợ. Đó là một cái đầu người còn sống! Vả lại cái đầu này còn đang nhìn chằm chằm vào cậu ta nữa, cặp mắt kia xung huyết, dày đặc tơ máu trông rất kinh khủng.

.......

Cố Duệ vốn ngủ chưa bao lâu, lúc mới vừa xuyên qua còn được nhưng sau đó ở hồ Thái Khuê đã bị treo suốt một đêm nên tai thính mắt tinh hơn xưa nhiều. Sau hai năm tu hành lại càng mẫn tuệ hơn người thường.

Bởi vậy sau khi cô nghe được tiếng động thì lập tức mở mắt ra ngay: “Đại Hùng”. Vừa rồi cô nghe được tiếng của Đại Hùng, xoay người đứng dậy đã trông thấy Nhạc Nhu cũng giống mình. Hai người nhìn nhau đồng thời nắm lấy áo choàng phủ lên người cùng lúc chạy ra ngoài.

Âm thanh vọng vào từ vách ngăn bên cạnh mà bên đó lần lượt là phòng chứa củi và phòng bếp. Cố Duệ vào phòng chứa củi trước, đi vào mới phát hiện ra một kẻ cao to như Lý Đại Hùng đã không thấy đâu nữa.

Sắc mặt Cố Duệ sa sầm. Nhạc Nhu cũng kinh hãi và nghi hoặc khi nhìn thấy phòng chứa củi trống trơn. Hai người cùng lúc chạy qua phòng bếp.

Cửa mở ra, hai người bước vào liền nhìn thấy một cái bóng trắng sáng choang, môi hồng răng trắng, tóc dài xõa trên vai…

“Khốn kiếp, nữ quỷ chết trinh!” Cố Duệ liền chạy vụt ra phía sau Nhạc Nhu. Nhạc Nhu còn đang bình thường nhìn thấy phản ứng kịch liệt của Cố Duệ cũng bị làm hoảng sợ theo. Lúc cô bình tĩnh nhìn lại thì có chút dở khóc dở cười, nào phải cái gì mà nữ quỷ, kia là Bạch Ngọc Đường mà.

Chuyện này là do Bạch Ngọc Đường có một dung mạo rất ưa nhìn. Nhưng đêm tối như thế này lại mặc đồ trắng đây không phải là muốn dọa chết người sao. Nhưng phản ứng dữ dội kiểu Cố Duệ thế kia đúng là hiếm thấy, nhất là khi cô còn gọi nữ quỷ nữa…

Nhạc Nhu nhìn Bạch Ngọc Đường, phát hiện khuôn mặt luôn buồn vui không lộ ra của hắn ta lúc này đã có chút biểu cảm.

So với Cố Duệ, Nhạc Nhu càng hiểu rõ con người này có bao nhiêu sự độc ác, cô ta lo sợ hắn ta đột nhiên sẽ ra tay đánh chết Cố Duệ vì vậy bèn lên tiếng trước: “Ngươi cũng nghe được à.”

Kỳ thật trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ. Việc mất tích của Lý Đại Hùng liệu có quan hệ đến Bạch Ngọc Đường không, dù sao cũng có sơ hở rất lớn nên chuyện Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở nơi này chỉ là trùng hợp sao?

Đương nhiên cô cũng hiểu rõ Bạch Ngọc Đường không thể làm nên loại chuyện này. Hắn ta có rất nhiều cách có thể dễ dàng giết chết Lý Đại Hùng, cần gì phải lén lút như vậy. Hơn nữa lại có thể bị hai người họ bắt gặp nữa chứ.

Cho nên khả năng lớn nhất đó là hắn ta cũng nghe được động tĩnh nhưng tốc độ nhanh hơn các cô nên có mặt ở đây trước các cô. Thế nhưng cô có thể nghĩ được như vậy là do có chút hiểu rõ tính cách của Bạch Ngọc Đường nhưng còn tiểu cô nương bên cạnh thì không chắc lắm.

Nhạc Nhu nhìn về phía Cố Duệ nhưng không nói gì, bởi vì người này đang lật tung chén bát lên... Tìm người? Tìm người cũng không nên tìm như vậy. Cô ta rốt cuộc muốn tìm cái gì.

“Nếu không phải là do cự xà làm, chắc là do cậu ta tự mình đến nơi này lại đúng lúc gặp được chuyện gì rồi.” Giọng nói của Cố Duệ rất chắc chắn. Nhạc Nhu hơi kinh ngạc, tự mình tới nơi này?

“Tôi cùng cậu ta vội vàng đuổi theo tên tiểu tặc kia nên còn chưa kịp ăn cơm chiều. Dù cậu ta không tới phòng bếp này trước, sớm hay muộn tôi cũng sẽ tới cái phòng bếp này.” Cố Duệ buông bát xuống, nói:

“Phòng bếp này đã một thời gian không sử dụng rồi nhưng tên tiểu tử luôn luôn cố chấp này sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu còn chưa lật từng viên gạch, miếng ngói lên xem thì cậu ta sẽ không buông tay. Nói vậy là hai người không phát hiện ra căn phòng này có chút khác thường sao?” Thổi phồng người ham ăn nhất môn phái là Đại Hùng thành một đóa hoa xong Cố Duệ mới hỏi lại hai người kia.

Khác thường ở chỗ nào? Hai người cùng lúc đưa mắt nhìn về phía bếp lò.

Chiếc bếp lò kia chính là điểm khác thường. Tro bụi quanh lồng hấp bánh bao đặt trên bếp lò có dấu vết bị ma sát, hơn nữa lượng tro bụi phân bố không đồng đều, còn rất nhiều tro nữa chứ. Chuyện này có nghĩa là nó đã từng bị thay đổi vị trí và đồng thời còn có vật gì đó thường xuyên đụng chạm đến nó nữa.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường không chút thay đổi cầm lấy cái nồi ném sang bên cạnh. Hai người Cố Duệ cùng nhìn thấy phía dưới đen thui. Nên nói sao…

Mẹ kiếp! Nói sao bây giờ! Không lẽ mỗi người cổ đại đều là lũ chuột chũi đào đất hết sao!

Bây giờ đối với chuyện này Cố Duệ rất là kiêng kị nhưng chuyện có quan hệ tới sự an toàn của Lý Đại Hùng nên không thể không kiên trì. Thế nhưng lúc Cố Duệ nhìn cái đường hầm trên mặt đất linh quang trong đầu chợt động.

“Nhạc Nhu! Lúc trước cô không phải đã nói nhóm người trong thôn liên tiếp mất tích hay sao? Tra không được bất kỳ dấu vết nào đúng không?” Cố Duệ đột nhiên hỏi như vậy, Nhạc Nhu nhíu mày: “Đúng vậy!”

“Vậy cô có biết nghề nghiệp của tên Khổng Động Sinh kia là gì không?” Cố Duệ không chờ cô ta phản ứng, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của Bạch Ngọc Đường nhìn mình, chỉ trầm giọng nói: “Trộm mộ.”

Nhạc Nhu giật mình, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, trộm mộ?

“Ý của cô là, do nghề nghiệp của Khổng Động Sinh là trộm mộ nên trong thôn có rất nhiều thông đạo dưới lòng đất. Nhóm người trong thôn mất tích cũng là thông qua những thông đạo này? Như vậy cái thôn này là…” Nhạc Nhu phân tích vấn đề theo sự ám chỉ của Cố Duệ, lúc này sắc mặt cô ta cũng trở nên đầy nghiêm túc.

Làm loại nghề trộm mộ này không thể chỉ có một người mà nó là một quần thể người. Vả lại khu vực này có vị trí địa lý rất đặc sắc, loại thôn trang và gia tộc bình thường dần dần đều sẽ trở thành hang ổ. Đương nhiên Ẩn Nguyệt thôn này cũng rất có khả năng đã trở thành hang ổ của bọn trộm mộ.

Hai thiên chi kiêu tử (*) lần đầu tiên phải chịu sự khinh bỉ của một cô nương hoang dã: “Các ngươi lúc trước đến nơi này tra núi, tra nước, tra đất, tra vườn cây ăn quả nhưng lại không hề tra người đúng không? Ta thấy chuyện những thôn dân này mất tích lúc trước là do chính bọn họ tự làm. Cái gì mà quỷ yêu, nguyên một ổ trộm mộ thì có!”

Cô làm khảo cổ cho nên trời sinh không có ấn tượng tốt đối với việc trộm mộ. Tuy cô cũng là trộm mộ cho quốc gia nhưng ít nhất cũng có bằng cấp đàng hoàng nha.

“Những người này đúng là…” Nghĩ đến việc một đám người đứng trong hàng ngũ tinh anh luôn nhận được sự tôn trọng cùng sùng bái lại bị một nhóm trộm mộ đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn ra sức giúp họ tìm kiếm người, cuối cùng lại mệt mỏi giống như chó. Dù là người có tính tình tốt như Nhạc Nhu cũng không khỏi tức giận nói chi là Bạch Ngọc Đường… Cố Duệ cảm thấy được sát khí dày đặc lạnh lẽo, cô rùng mình một cái, tránh xa chỗ cũ một chút.

***

(*) Thiên chi kiêu tử: Đứa con cưng của ông trời.