Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 161: Đại Kết Cục Hạ




“Cô út! Ông nội rốt cuộc đang ở đâu! !” Một lưỡi dao lửa phóng tới chẻ đôi đầu một con tang thi, Hạ Hầu Hách Thiên đá văng cánh cửa phòng chỉ huy, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Trọng.

Hạ Hầu Lạc Vũ sáp qua liếc mắt một cái, cũng nhịn không được chửi má nó: “Lão quỷ cũng không có ở đây, rốt cuộc chui vào đâu rồi a! !”

Tiếng gào truyền tới gần, mang theo mùi xác thối gay mũi. Biểu tình trên mặt Quỷ Linh biến đổi, lập tức ôm lấy bả vai Hạ Hầu Lạc Vũ: “Tang thi tới rồi! Mau chạy thôi! !”

Hạ Hầu Tuyệt cùng Hạ Hầu Vũ Trì dẫn theo Quan Trạch cùng An Như Tâm chạy tới phòng bồi dưỡng, đợi đến khi thấy hai bé con vẫn bình an vô sự thì nhất thời thở phào một hơi.

Nơi này trừ ngày có hai vị tiểu chủ nhân tới ở, trừ bỏ người Hạ Hầu gia thì nghiêm cấm không cho người ngoài tiến vào, cũng vì thế, lúc tai nạn bùng nổ, nơi này hoàn toàn không có tang thi xuất hiện.

Hạ Hầu Tuyệt đóng cửa lại, kéo màn, mở phòng hộ, trái tim mọi người đến lúc này mới thả lỏng. An Như Tâm chạy tới trước khoang dinh dưỡng, nhìn hai bé con đang ngủ thật say sưa, ôn nhu vuốt ve mặt kính.

“Làm tôi sợ muốn chết mà!” Quan Trạch vỗ vỗ ngực, đưa tay búng búng mặt kính khoang dinh dưỡng: “Hai con quỷ con!”

“Anh cả, hiện giờ nên làm gì bây giờ?” Hạ Hầu Vũ Trì nhìn Hạ Hầu Tuyệt bên cạnh, âm thanh nặng nề.

Hạ Hầu Tuyệt nhíu mày, nhìn hai bé con ngủ say, sắc mặt giản ra, âm thanh cũng mềm nhẹ hơn: “Trước tạm thời ở lại đây, Cảnh Thần cùng Cảnh Hạc hiện giờ vẫn chưa thể rời khỏi khoang dinh dưỡng, hơn nữa không ai biết trong không khí bên ngoài có lưu lại bệnh độc hay không.”

“Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Quan Trạch đấm lên mặt bàn, thấp giọng mắng: “Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là mình gặp ác mộng ấy!”

Hạ Hầu Vũ Trì nắm lấy tay Quan Trạch, trầm mặc an ủi.

An Như Tâm thở dài: “Cũng không biết anh em Liên gia thế nào! !”



“Anh, em sợ!” Liên Tiêu Thù ngoan ngoãn vùi trong lòng Liên Dục Thành, sợ hãi mếu máo.

Long Ảnh cẩn thận kéo màn, xoay người đi tới ngồi xuống cạnh Liên Dục Thành: “Bên ngoài đều là quái vật, không thể ra được.”

Liên Dục Thành nhíu chặt mày, ánh mắt cũng thực mờ mịt: “Không biết Tiểu Quang hiện giờ thế nào.”

“Anh cả, anh hai nhất định sẽ tới cứu em!” Liên Tiêu Thù nhỏ giọng nói: “Em thích anh hai nhất.”

“Đừng sợ.” Nhìn ra sầu lo của Liên Dục Thành, Long Ảnh nắm chặt tay Liên Dục Thành, thấp giọng nói: “Có tôi ở đây, nhất định sẽ bảo vệ em.”

“Ừ.” Liên Dục Thành gật gật đầu, mỉm cười đáp lại.



“Cậu thực sự phát rồ rồi!” Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm Vu Mã Viêm, con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

“Rất nhanh, thầy cũng sẽ giống như tôi thôi.” Vu Mã Viêm mỉm cười, mang theo điên cuồng bệnh hoạn: “Tôi sẽ làm thầy quên đi nam nhân kia, quên đi thế giới này, đến khi đó, trong mắt thầy, chỉ còn mình tôi.”

“Nằm mơ!” Liên Kỳ Quang chỉa Thiên Minh về phía Vu Mã Viêm, lạnh giọng mở miệng: “Tôi có chết, cũng không biến thành thứ quái vật làm người ta ghê tởm này! !”

“Thầy, này không phải do thầy quyết định!” Sắc mặt Vu Mã Viêm lạnh lẽo, nháy mắt biến mất trước mặt Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang rùng mình, xoay người chắn Thiên Minh trước ngực, chặn tay Vu Mã Viêm.

“Tôi chán ghét thầy nhìn tôi như vậy, chán ghét thầy nói chuyện với tôi như vậy. Thầy là của tôi, trước kia là vậy, về sau cũng vậy! !”

Vu Mã Viêm điên cuồng lưu lại vết thương trên người Liên Kỳ Quang, hận ý, xem thường cùng trào phúng trong mắt Liên Kỳ Quang đã làm hắn nổi điên.

Hắn tuyệt đối không cho phép thầy vứt bỏ mình, này so với giết hắn còn thống khổ hơn.

‘Ầm! !’ Liên Kỳ Quang văng ra mấy mét, nặng nề ngã xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ lớp tuyết trắng tinh, nhìn thấy ghê người.

“Thầy.” Gương mặt Vu Mã Viêm lộ ra ý cười ôn nhu, chậm rãi bước tới gần Liên Kỳ Quang: “Tới cùng tôi đi, như vậy, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau nữa.”

Nhìn Vu Mã Viêm đang tiến tới gần, ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt lóe, khóe miệng nhếch lên một độ cung nhỏ.

“Vu Mã Viêm, tôi nói rồi, cậu rất tự đại!”

Liên Kỳ Quang thả người bật dậy, dây leo sinh trưởng dưới chân, nháy mắt đã dài ra mấy chục mét. Liên Kỳ Quang đứng trên dây leo, từ trên cao nhìn xuống Vu Mã Viêm dưới mặt đất, vẻ mặt châm chọc.

“Vu Mã Viêm, cậu có nhớ lời tôi đã nói lúc vừa tới không? Không có con bài chưa lật, tôi sẽ quay lại tìm cậu sao?”

Dây leo thô to như cánh tay nam nhân trưởng thành hung hăng vươn về phía Vu Mã Viêm, Vu Mã Viêm thả người bay lên, né tránh dây leo, nương theo đám dây leo lúc nhúc mà đánh một chưởng về phía Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang không né tránh, ánh sáng xanh biếc tỏa ra quanh người, Thiên Minh trong tay Liên Kỳ Quang đâm thẳng tới Vu Mã Viêm.

Mũi Thiên Minh bị Vu Mã Viêm nắm trong tay, máu tươi bên khóe miệng trào ra ngày càng nhiều, Liên Kỳ Quang tinh tường cảm giác sinh mệnh mình đang trôi đi.

Thiên Minh dưới công kích của Vu Mã Viêm phát ra tiếng ‘ong ong’, khói đen quanh người Vu Mã Viêm đang điên cuồng ăn mòn dây leo ở xung quanh.

Đột nhiên cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc, ánh mắt Liên Kỳ Quang đột nhiên căng thẳng, quay đầu, chỉ thấy một chiếc phi thuyền đang bay tới gần.

Là anh…

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, máu tươi đỏ thẫm, yêu dị lại diễm lệ làm người ta cảm thấy ghê người.

Thiệu Huyền, nếu thật sự còn có kiếp sau, tôi nhất định sẽ chờ anh, chờ anh tìm được tôi.

Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vu Mã Viêm điên cuồng, bàn tay nắm Thiên Minh đột nhiên thu lại.

Chính là lúc này! !

Trong ánh mắt kinh ngạc của Vu Mã Viêm, Liên Kỳ Quang thu hồi Thiên Minh, Vu Mã Viêm không thể khống chế sức mạnh của mình, trực tiếp đâm xuyên vào thân thể Liên Kỳ Quang.

Máu tươi bắn lên không trung nhuộm thành những đóa hoa máu, Liên Kỳ Quang đột nhiên tiến tới, ôm chặt lấy Vu Mã Viêm. Ánh sáng xanh biếc phóng xuất, không biết từ khi nào nó đã dệt thành một chiếc lưới, quấn chặt lấy hai người.

Vu Mã Viêm dùng sức muốn giãy, chính là không ngờ càng sử dụng lực thì lại càng bị siết chặt hơn.

Liên Kỳ Quang ôm chặt Vu Mã Viêm không buông tay, theo tấm lướt ngày càng siết chặt, cơ thể hai người cũng bắt đầu hòa tan.

Tựa hồ nhìn ra Vu Mã Viêm kinh ngạc, Liên Kỳ Quang mỉm cười, không phải ngốc ngốc đáng yêu như dĩ vãng, mà là loại cười to lạnh lẽo như băng.

“Vu Mã Viêm, không phải cậu yêu tôi sao? Vậy chết cùng tôi đi.”



Lúc bị Vu Mã Viêm nhốt ổ khu bảy, Liên Kỳ Quang một lần nữa đột phá, từ không gian chiếm được một phần truyền thừa, hoặc nên nói là một phần kí ức.

Dị năng hệ mộc mà cậu vẫn luôn nghĩ là biến dị, kì thực nó là sinh mệnh lực.

Chủ nhân của không gian này vốn là một vị thần viễn cổ, đại địa chi mẫu. Năm đó bà lấy đá vá trời, làm rớt xuống một khối phế thạch, dùng pháp thuật ngưng tụ thành không gian, hóa thành một miếng ngọc bội. Trước lúc chết đã đem sức mạnh cùng một giọt máu kí gửi vào bên trong miếng ngọc, đến khi nhân loại gặp phải tai ương ngập đầu, người có duyên sẽ mở ra.

Sinh mệnh lực là sức mạnh có thể tinh lọc tất cả hắc ám tà ác trên thế gian, nó đại biểu cho hi vọng. Chính là muốn mở nguồn sức mạnh kia ra thì người kế thừa phải lấy thân vi dẫn, lấy máu vi tế.



Hạ Hầu Thiệu Huyền tập tễnh chạy tới chiến trường, nhìn Liên Kỳ Quang đã bị hòa tan hơn phân nửa thân thể, nhất thời ánh mắt trừng to, trái tim thắt lại đau đớn như bị dao cắt.

“Vợ! ! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền đau đớn gào lên, dị năng ngưng tụ muốn tiến tới gần Liên Kỳ Quang, chính là mỗi khi tới gần đám dây leo lúc nhúc kia thì lại bị một lực mạnh bắn ngược trở lại.

Liên Kỳ Quang đau thương nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền hệt như con thiêu thân lao vào lửa, vết thương buồn thiu, nước mắt không ngừng hòa tan băng tuyết trên mặt đất.

“Thầy…” Thân thể Vu Mã Viêm đã hòa tan một nửa, đầu cũng nứt ra, lộ ra một viên tinh hạch màu đen trong suốt bên trong.

Vu Mã Viêm chậm rãi vươn một bàn tay, gian nan ôm lấy Liên Kỳ Quang: “Thầy, vì cái gì, thầy lại không… yêu tôi…”

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ánh mắt mông lung híp lại: “Vu Mã Viêm, đời trước tất cả tự do của tôi đều cho cậu. Còn chưa đủ sao?”

“Cái tôi muốn, là trái tim thầy.”

“… kiếp sau, đừng gặp lại tôi nữa.”

Theo sức mạnh phát ra, xà văn trên ngực Liên Kỳ Quang càng lúc càng nhạt, thẳng đến khi biến mất.

Sức mạnh tan hết, tấm lưới vây quanh hai người cũng thoáng chốc biến mất, dây leo héo rũ, hai người từ trên cao rớt xuống.

Nhìn nam nhân đang lao về phía mình, Liên Kỳ Quang nở nụ cười, cười thực thỏa mãn, thực ôn nhu.

“Tôi… yêu… anh…” Liên Kỳ Quang mở miệng, đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng Liên Kỳ Quang biết, anh nghe được, cũng hiểu được.

Lúc đôi tay Hạ Hầu Thiệu Huyền giang ra, sắp chạm vào Liên Kỳ Quang thì thân thể cậu đột nhiên tản ra, tan thành tro bụi.

“Không! ! !” Một tiếng thét thê lương xuyên thấu cả trời đất.

Vu Mã Viêm ngẩng mặt té xuống mặt đất, im lặng nhìn không trung, bông tuyết rơi vào mắt, rất nhanh liền hòa tan, sau đó chảy ra, giống như là nước mắt.

Thân thể hắn đã hòa tan hai phần ba, đầu cũng tan hơn phân nửa.

Hắn sắp chết sao?

Vu Mã Viêm nhếch khóe môi.

Thoải mái ngoài ý muốn a.

Một bóng dáng gầy yếu trong gió tuyết chầm chậm đi tới, ngồi chồm hổm bên cạnh Vu Mã Viêm.

Vu Mã Viêm khó khăn nghiêng mặt qua, nhìn biểu tình bi thương của thiếu niên, cố gắng nở một nụ cười. Nhìn ra nam nhân muốn nói gì đó, Cừu Ly Mạch cúi người, áp sát tai bên môi nam nhân.

“Chạy mau, đừng để, bị… nhân loại quơ được. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho con.”

“Lấy tinh hạch trong não tôi đi, về sau, về sau phải mạnh lên, bằng không… sẽ bị người ta khi dễ.”

Lẳng lặng nhìn Vu Mã Viêm, Cừu Ly Mạch chậm rãi ôm Vu Mã Viêm vào lòng, nụ hôn lạnh như băng rơi xuống đôi môi nhuộm máu của Vu Mã Viêm.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không để người chết trước tôi.”

Cừu Ly Mạch ôm chặt Vu Mã Viêm, giống như ôm lấy tình cảm chân thành của cả đời mình, sợ bị người ta đoạt đi.

“Nếu thật sự có kiếp sau, tôi sẽ tìm được người, sau đó lại một lần nữa yêu người.”

Tựa hồ biết Cừu Ly Mạch muốn làm gì, Vu Mã Viêm mở to hai mắt, cuối cùng lại biến thành nụ cười bất đắc dĩ.

“Đứa ngốc này! Tôi vẫn không phát hiện, có lẽ, tôi cũng thích con một chút.”

Một tiếng nổ vang lên, Cừu Ly Mạch tự bạo tinh hạch, hai người gắt gao cùng một chỗ, trong tuyết địa, tan thành tro bụi.

Trong một mảnh màu trắng mênh mông vô bờ, máu tươi nhiễm đầy mặt đất, nhìn thấy ghê người, một nam nhân mặc quân phục rách nát quỳ gối giữa tuyết địa, hệt như một đứa nhỏ mất đi cả thế giới, lớn tiếng gào khóc, tê thanh liệt phế.

Tuyết bay đầy trời, gió lạnh gào thét vô tình bao trùm vạn vật, giấu đi hết thảy tội tác dưới một mảnh tuyết trắng.

Thân thể nam nhân dần dần bị bông tuyết vùi lấp, đóng băng…