Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 143: Trở Lại Căn Cứ




Đường quay về khu một thuận lợi một cách thần kì, không có tang thi điểu công kích, trước lúc bầu trời tối đen, cả nhóm đã về tới khu an toàn khu một.

Phi thuyền đáp xuống đất, mọi người vừa bước xuống thì nhất thời một nhóm binh sĩ vũ trang đầy đủ đã chạy ra vây quanh, ngăn cách Liên Kỳ Quang.

“Các người làm gì!” Hạ Hầu Lạc Vũ tiến tới, nhìn một loạt họng súng xung quanh, lớn tiếng quát.

“Thực xin lỗi Hạ Hầu tiểu thư!” Một sĩ quan tiến tới, cản lại động tác của Hạ Hầu Lạc Vũ: “Chúng tôi phụng mệnh nguyên soái tới đón Liên thiếu, từ giờ trở đi, nhiệm vụ của các người đã chấm dứt, Liên thiếu sẽ do chúng tôi tiếp nhận.”

“Các người!”

“Cút.” Hạ Hầu Thiệu Huyền bảo hộ Liên Kỳ Quang trong lòng, mắt lạnh nhìn binh sĩ xung quanh, khí thế lạnh lùng làm người ta sợ hãi.

“Thiếu tướng! Xin đừng làm chúng tôi khó xử.”

Thấy bọn họ quyết tâm muốn mang Liên Kỳ Quang đi, trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền dâng lên một cỗ táo bạo, uy áp của cao thủ bậc hoàng ngưng tụ quanh hai người, tựa hồ cả đại địa cũng phải run rẩy vì cơn giận của Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Áp lực bậc hoàng làm nhóm binh sĩ liên tục lui về sau, cơ hồ không thể đứng thẳng. Liên Kỳ Quang thản nhiên thu hồi máy tính, mặt không biểu tình nhìn lướt qua hai bên đang giằng co, đưa tay nắm lấy tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, làm tan đi áp khí bạo ngược của anh.

“Đi thôi, cùng đi xem thử.” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt mở miệng: “Bọn họ tạm thời sẽ không làm gì tôi đâu.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang trong lòng, ý lạnh trong mắt tản ra ít đi, nắm chặt tay Liên Kỳ Quang, mắt lạnh nhìn sĩ quan: “Dẫn đường!”

Sĩ quan há mồm, vốn định nói không thể có bất kì người nào đi cùng, nhưng ngẫm lại sức mạnh khủng bố cơ hồ có thể nghiền nát người kia, nhất thời im bặt, trầm mặc lui về sau từng bước, nghiêng người: “Mời!”

“Tiểu Quang!” Liên Dục Thành lo lắng nhìn Liên Kỳ Quang, muốn tiến tới lại bị hai binh sĩ ngăn lại.

Liên Kỳ Quang quay đầu, hơi vuốt cằm: “Sống sót.”

Liên Kỳ Quang dứt lời liền cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền, theo sự dẫn đường của sĩ quan leo lên một chiếc phi hành khí. Liên Dục Thành nhìn theo, hai nắm tay siết chặt, trong lòng không biết vì sao dâng lên cảm giác khủng hoảng.

Liên Tiêu Thù cẩn thận kéo kéo ống tay áo Liên Dục Thành, nhút nhát nói: “Anh cả, bọn họ muốn dẫn anh hai đi đâu vậy?”

“Không có việc gì.” Long Ảnh đặt tay lên đầu Liên Tiêu Thù, nhỏ giọng nói: “Có Hạ Hầu Thiệu Huyền ở bên cạnh, không ai dám đụng vào anh hai em đâu.”

“Mẹ nó! ! Lão quỷ, ông rốt cuộc có ý tứ gì hả! !” Bị một đám binh sĩ ngăn chặn, Hạ Hầu Lạc Vụ táo bạo đảo quanh tại chỗ: “Bà đây tân tân khổ khổ, mạo hiểm nguy hiểm sinh mạng dẫn người về, lão ngay cả một lý do cũng không thèm nói! Lão có tin bà đây quậy tung lên không hả! !”

Quỷ Linh trầm mặc tiến tới, vươn tay đặt lên vai Hạ Hầu Lạc Vũ, âm thanh lạnh lùng: “Tôi giúp em giết hết bọn chúng.”

“…” Hạ Hầu Lạc Vũ.



Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi trên phi hành khí đi tới một căn cứ quân sự, hai người bước xuống. Rất nhanh liền bị một nhóm binh sĩ vây quanh, hộ tống hai người xuyên qua từng đạo phòng tuyến, cuối cùng đứng trước một tòa nhà lớn.

Cánh cửa kim loại mở ra, Hạ Hầu Tuyệt dẫn theo hai binh sĩ bước ra, giao nhận nhiệm vụ, Hạ Hầu Tuyệt bước tới nhìn Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền, xác định hai người vẫn an toàn, gương mặt lãnh ngạnh của ông thoáng dịu đi.

“Theo cha vào trong.” Hạ Hầu Tuyệt mở miệng, xoay người đi vào trong tòa nhà.

Hai người xuất hiện đưa tới vô số ánh mắt đánh giá, Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh quét nhìn xung quanh, khí thế sắc bén làm cả đám người lạnh sống lưng, vội vàng rụt cổ.

Hạ Hầu Tuyệt dẫn hai người đi lên tầng cao nhất, kiểm tra thân phận, thông qua mấy đạo kiểm tra quyền hạn đi tới trước một cánh cửa kim loại đóng kín.

Hạ Hầu Tuyệt dừng bước, xoay người nhìn hai người, trầm giọng nói: “Nguyên soái đang ở bên trong chờ các con, vào đi thôi.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền khẽ gật đầu, cẩn thận hộ Liên Kỳ Quang ở bên người, lướt qua Hạ Hầu Tuyệt tiến vào trong.

“Đã quay lại rồi à?” Nghe thấy động tĩnh, Hạ Hầu Trọng tắt màn hình giả lập, đứng dậy nhìn qua.

“Nguyên soái!” Hạ Hầu Thiệu Huyền chào theo nghi thức quân đội, nghiêm nghị nói.

“Bình an là tốt rồi.” Thấy hai người khỏe mạnh, Hạ Hầu Trọng thở phào một hơi, mặt mày lộ rõ vẻ ủ rũ, mấy ngày không thấy, Hạ Hầu Trọng dường như đã già đi hẳn.

“Hiện giờ tình huống thế nào?” Liên Kỳ Quang không nhiều lời vô nghĩa, lấy máy tính trong không gian ra, đi tới ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Trọng.

“Các khu đều thất thủ, theo tin tức chiến đấu truyền về thì khu ba hẳn là vùng chủ chiến, khu một vì có văn phòng chính phủ cùng đại bản doanh quân đội nên tình huống tốt hơn một chút. Các đội cứu viện đã được phái ra ngoài, chính là tai nạn bùng nổ quá đột ngột, hiểu biết của chúng ta về tang thi cơ hồ là con số không, nhân loại có thể sống sót quá ít.”

“Nhưng có một vấn đề đặc biệt khó giải quyết.” Hạ Hầu Trọng thở dài một hơi: “Hiện giờ mạng internet đã hoàn toàn tê liệt, trước không nói tới những nhân loại còn sống sót không thể phát ra tín hiệu cầu cứu, ngay cả binh sĩ phái đi, một khi rời khỏi khu an toàn liền không có cách nào liên lạc.”

Liên Kỳ Quang tựa lưng vào ghế, ngón tay nghịch ngợm máy tính, trong lòng thầm suy tư.

“Nếu sử dụng loại radio thời cổ xưa thì sao?”

“Radio?” Hạ Hầu Trọng nghi hoặc: “Đó là cái gì?”

“Ông xem cái này một chút.” Liên Kỳ Quang đưa máy tính trong tay cho Hạ Hầu Trọng: “Này là tài liệu tôi soạn trong hai ngày nay, là một số kinh nghiệm cùng vấn đề có thể gặp phải, có cả biện pháp giải quyết, hẳn có thể trợ giúp.”

“Trong không khí cũng có virus mầm bệnh?” Lật xem tài liệu trong máy, sắc mặt Hạ Hầu Trọng ngày càng khó coi.

“Đúng vậy, cho nên tôi đề nghị phân khu an toàn thành các khu nhỏ, quân đội, người bình thường, người có dị năng, tiến hành phân chia quản lý.”

“Hơn nữa, trừ bỏ tang thi, còn phải đề phòng các loại thực vật, sâu bọ, chim chóc, một khi chúng biến dị thì còn đáng sợ hơn cả tang thi.”

“Nhân loại, rốt cuộc làm sao sống sót trong kiếp nạn như vậy.” Hạ Hầu Trọng nhắm mắt, vẻ mặt bi thống, thấp giọng than thở.

“Còn có.” Tựa hồ nghĩ tới gì đó, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng: “Còn có virus tang thi, các người có tiến hành nghiên cứu không?”

“Đã giao cho đám người bên phòng thí nghiệm, bọn họ đang tiến hành nghiên cứu huyết thanh.”

Liên Kỳ Quang nhíu mày, âm thanh cũng lạnh đi vài phần: “Tôi tuyệt đối không chấp nhận thí nghiệm trên cơ thể người, nếu tôi phát hiện, tôi sẽ tự tay hủy nó.”

Thấy Liên Kỳ Quang không hề giống đang nói đùa, Hạ Hầu Trọng trầm trọng gật gật đầu: “Điểm này tôi sẽ phái người để ý.”

“Nguyên soái, Mộ Dung Khanh hiện giờ đang ở nơi nào?” Thấy hai người nói chuyện, Hạ Hầu Thiệu Huyền lên tiếng.

“Ở căn cứ, có ai bị thương à?”

“Không phải.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang bên cạnh, đưa tay ôm lấy vai cậu: “Con cùng Tiểu Quang đã bàn bạc, muốn lấy đứa nhỏ ra.”

“Cái gì?” Hạ Hầu Trọng sửng sốt, nhanh chóng chuyển tầm mắt lên người Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang thản nhiên gật gật đầu, xem như đồng ý với lời Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Hạ Hầu Trọng suy tư một lát, mở miệng: “Cũng tốt, tình huống hiện giờ, lấy đứa nhỏ ra thì an toàn hơn nhiều.”

“Khi nào có thể tiến hành phẫu thuật.” Liên Kỳ Quang ngồi thẳng người, mở miệng hỏi.

“Thân phận con đặc biệt, về sau cùng Thiệu Huyền ở trong căn cứ, không cần tiếp xúc với quá nhiều người xa lạ, tôi lo lắng đám lão già kia không chịu thành thật. Chuyện đứa nhỏ không thể qua loa, chờ hết thảy thiết bị được an trí hảo thì ít nhất cũng phải hai ngày nữa.”

“Vậy quyết định hai ngày sau.”

“Thiệu Huyền, Tiểu Quang giao cho con, nhất định phải bảo vệ thật tốt.”

“Dạ!”

“Đúng rồi ông nội.” Chuyện công đã xong liền chuyển qua chuyện tư: “Cô út có bạn đời từ khi nào vậy?”

“Cái gì? Bạn đời?”

“Con từng giao thủ với anh ta, hiện giờ đang cùng cô út ở trong căn cứ. Là cái tên không tặc kia, Diệt.”

“Cái quái gì thế! ! Thằng nhóc kia thế nhưng còn dám tới! !” Gầm lên giận dữ, Hạ Hầu Trọng vỗ mạnh lên bàn, tức giận phừng phừng bắt đầu xắn tay áo: “Để xem ông đây có lột da nó không thì bảo!”



Nam nhân mặc đường trang màu đỏ ngồi trong một tòa nhà hoang tàn, đôi huyết mâu đỏ ngầu lạnh nhạt nhìn khói lửa mênh mông vô bờ trước mặt cùng tang thi di động khắp thành, ngón tay thon dài tái nhợt cầm một viên tinh hạch trong suốt lóng lánh, đôi môi đỏ mọng cong lên, mang theo ý cười lạnh như băng.

“Cha.” Cừu Ly Mạch đi tới, hơi cúi người.

“Sự tình thế nào?”

“Đã hoàn thành, cha định khi nào ra tay?”

“Chuyện này tôi đã quyết rồi, hiện giờ…” Nam nhân nghiêng mặt, ánh mắt híp lại: “Tôi phải đi đón một người.”

“Người nào?”

“Thầy của tôi, Ám Quang đại nhân của các người.”