Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 66: Giang gia được cứu rồi.




Chương 66: Giang gia được cứu rồi.

Edit: ShiibaReiki

Giang Chấn Đào nghe vậy, châm chọc lóe lên trong mắt rồi biến mất, đối phương có tâm tư gì ông có thể không biết sao? Lần này nếu Giang Mặc Thịnh thật sự không sống nổi, chức vị nguyên soái của ông nhất định phải chắp tay tặng người, mà ông vốn đã chuẩn bị tốt quyết định này, người đã chọn xong, đường cũng đã lót sẵn.

Nhưng hiển nhiên đối phương không chỉ muốn ông nhường chức Nguyên soái, mà thậm chí còn muốn đưa chức Nguyên soái cho kẻ khác, Haha, ý định của mấy tên này chỉ sợ sẽ không thực hiện được.

"Lão Giang à, tôi biết hiện tại ông không được vui nhưng cũng không thể vì thế mà chậm trễ chuyện quan trọng của quân bộ chúng ta được, tuy chuyện này xảy ra với bất cứ ai đều không thoải mái, nhưng chúng ta thân là quân nhân phải chịu được tổn thương, chuẩn bị tốt phải hi sinh vì nhân dân Liên Bang bất cứ lúc nào."

Du Hoành Thụy "thấu tình đạt lý"(*) nói.

(*): Hợp với lẽ phải, thuận với lòng người.

Bản thân Đường Khải Húc là một trong ba Đại Nguyên soái, sau khi nghe Du Hoành Thụy nói, khóe miệng mỉm cười châm chọc càng thêm rõ ràng.

So với quan hệ hiện tại của Giang gia và Du gia mặt ngoài thì tốt đẹp nhưng bên trong sớm rạn nứt mà nói thì ngay từ đầu, Đường gia và Du gia đã không hợp nhau, hai người ở quân bộ thường xuyên bất đồng quan điểm, ai cũng không chịu phục ai, nhưng vì thế lực hai người bằng nhau nên không ai chiếm được lợi, cũng không bị thiệt thòi nhiều lắm.

Mối quan hệ lén lút của Đường Khải Húc và Giang Chấn Đào lại rất tốt, nhưng vì muốn duy trì cân bằng trong quân bộ nên hai người rất ít khi nói chuyện.

Khi Giang gia ký hôn ước với Du gia, thật ra Đường Khải Húc không xem trọng, không chỉ vì ông không hi vọng hai nhà Giang gia và Du gia liên hôn, mà mặt khác cũng là lo lắng Du gia lấy danh nghĩa Giang gia đối phó mình.

Đường Khải Húc và Giang Chấn Đào là bạn học cùng trường, quan hệ thời học sinh của hai người rất tốt, sau lại nhập ngũ, hai người thường xuyên kề vai chiến đấu, là anh em vào sinh ra tử.

Chỉ là sau khi hai người thăng chức nguyên soái, để tránh nghi ngờ nên ngoài mặt hai người ít khi gặp nhau, nhưng quan hệ ngầm vẫn luôn tốt.

Lần này Giang gia gặp nạn, Đường Khải Húc tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nếu chỉ có một mình Giang Chấn Đào thì có khả năng không nắm chắc một trăm phần trăm giành vị trí Nguyên soái cho người kế nhiệm của mình nhưng nếu được Đường Khải Húc giúp đỡ, vậy sẽ có thêm một phần nắm chắc vị trí Nguyên soái.

Có điều, hiện tại cơ thể Giang Mặc Thịnh đang hồi phục, Giang gia sẽ không sụp đổ, vị trí Nguyên soái của Giang Chấn Đào chỉ sợ không dễ gì bị người khác mơ ước.

"Đúng vậy, gần đây tinh cầu B78 (*) có đạo tặc vũ trụ xuất hiện làm xáo trộn nghiêm trọng đến sự bình yên của nhân dân Liên Bang, không bằng nhiệm vụ lần này để Du Nguyên soái phụ trách đi." Đường Khải Húc sâu kín nói, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.

(*): Ở đây tui không thấy để là tinh cầu hay gì mà chỉ để B78 thôi nên tui thêm vào như vậy nha, sau này nếu có sai thì tui sẽ sửa lại.

Đạo tặc vũ trụ gần tinh cầu B78 là băng nhóm khét tiếng toàn Liên Bang, biết đến bởi sự hung ác và tàn nhẫn, phàm là người bị chúng bắt được thì không ai không bị tra tấn đến chết, là đạo tặc vũ trụ mà toàn bộ người Liên Bang hận nhất, cũng là băng đạo tặc vũ trụ khiến quân bộ đau đầu nhất.

Quân bộ từng rất nhiều lần phái quân đội đi vây gϊếŧ lũ đạo tặc này, tiếc là đối phương quá mức xảo quyệt, hành tung bất định, mãi đến bây giờ vẫn không tiêu diệt thành công, xem như là một trong những thất bại lớn nhất của quân bộ.

Du Hoành Thụy vừa nghe thấy Đường Khải Húc nói liền tức đến ngứa răng, lúc này mà đi tiêu diệt đạo tặc vũ trụ, còn là lũ đạo tặc khét tiếng này thì không chỉ chịu tổn thất rất lớn, nhiệm vụ khó khăn mà khi bọn họ trở về, tuyển cử nhiệm kỳ mới đã kết thúc lâu rồi, đến lúc đó bọn họ chẳng phải sẽ nhảy chân sáo vui sướng sao.

Đừng tưởng gã không nhìn ra ý đồ hiểm ác của Đường Khải Húc, bây giờ muốn đưa gã đi? Không có cửa đâu.

"Băng nhóm đạo tặc vũ trụ Hắc Mị tiếng xấu rõ ràng, quân bộ chúng ta phải tiêu diệt chúng hoàn toàn nhưng hiện tại sắp tuyển cử, tôi lo sẽ có người quấy rối, vẫn nên chờ sau khi tuyển cử xong rồi hãy đi tiêu diệt lũ đạo tặc, dù sao nhiệm kỳ mới của quân bộ cũng ảnh hưởng đến an toàn cả Liên Bang, Giang Nguyên soái thấy có đúng không?" Du Hoành Thụy cười nói.

Giang Chấn Đào nhàn nhạt liếc đối phương một cái, thật sự không muốn phản ứng gã nhưng vẫn không thể không trả lời, đành gật gật đầu, dù sao đối phương chắc chắn sẽ không đồng ý nhiệm vụ này, có thể khiến gã khó chịu là được rồi.

Cuối cùng cuộc hội nghị quân bộ cũng kết thúc trong mùi thuốc súng, cuộc họp quân bộ mỗi tuần một lần trên cơ bản đều cái kiểu này, mọi người riết cũng thành thói quen, sau khi kết thúc thì mỗi người lại về cương vị thủ vững.

Đường Khải Húc và Giang Chấn Đào cùng đi tới văn phòng của Nguyên soái, đừng thấy trên cuộc họp ông ghét Du Hoành Thụy đến vậy, nhưng trong lòng lại lo lắng cho Giang gia.

"Chấn Đào, A Thịnh nó... Nhóm bác sĩ giỏi nhất Quân y viện đang nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải độc, tin rằng A Thịnh nhất định sẽ vượt qua." Đường Khải Húc cũng không biết nên an ủi ông bạn già của mình thế nào nữa.

Đừng nói Giang gia chỉ có một đứa con này thôi, kể cả có những đứa khác thì lúc Giang Mặc Thịnh rời đi vẫn là tổn thương rất lớn đối với Giang gia, nghĩ như vậy ông có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của bạn già.

Nhưng chính vì vậy, Du Hoành Thụy còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, điều này khiến ông càng thêm phẫn nộ, hận không thể xé ngay cái bộ mặt đạo đức giả kia.

"Trạng thái hiện tại của A Thịnh tốt lắm, không có việc gì đâu." Giang Chấn Đào cười nói, bây giờ ông không thể tiết lộ tình hình của Giang Mặc Thịnh cho bất kỳ người nào, suy cho cùng nó không chỉ ảnh hưởng đến tính mạng của con trai mà còn ảnh hưởng đến an toàn của con dâu.

Sau khi hoàn thành công việc hằng ngày ở quân bộ, Giang Chấn Đào vội vã về nhà.

Từ khi Giang Mặc Thịnh xảy ra chuyện cho tới nay, Giang Chấn Đào vẫn duy trì thói quen lập tức về nhà sau khi xong việc, vì vậy những người trong quân bộ thấy mãi thành quen.

Ngay lúc này, trong phòng huấn luyện của quân đoàn thứ nhất, vài tên quân nhân đang liều mạng luyện tập, trên trán ướt đẫm mồ hôi, tay vội vàng lau một cái rồi tiếp tục hạng mục huấn luyện tiếp theo, cơ thể căng chặt do tập luyện cường độ cao, gân xanh hiển lộ ra, có thể thấy được cường độ luyện tập và khổ luyện của bọn họ đến cỡ nào, dù đã vượt qua cực hạn của bản thân nhưng vẫn tiếp tục đột phá không ngừng, cho đến khi cơ thể hoàn toàn không thể nhúc nhích mới phải dừng lại, nằm nghỉ trên sàn huấn luyện.

"Mấy cậu nói coi, giờ lão đại sao rồi?" Bạch Hổ nằm trên mặt đất thở phì phò hỏi, trong mắt đầy sự phẫn nộ vừa không cam lòng vừa áy náy.

Những người khác nghe vậy, cảm xúc cũng theo đó hạ thấp xuống.

Nếu không phải hồi trước bọn họ vào nhầm hang ổ của Trùng hoàng thì lão đại sẽ không vì cứu bọn họ mà bị nó lén tấn công hạ độc.

Nhớ lại cảnh lúc đó, khóe mắt vài người lập tức như muốn nứt ra, hận không thể chém Trùng hoàng thành vạn mảnh.

Tất cả người ở đây đều là thành viên chiến đội trực thuộc Giang Mặc Thịnh, lúc chiến tranh với Trùng tộc là bọn họ theo Giang Mặc Thịnh ra chiến trường.

Từ khi Giang Mặc Thịnh bị thương, Giang gia không còn tiếp đãi bất kỳ ai, mới trận chiến đầu tiên của đội Thần Thú mà thành viên chiến đội đã liều mạng huấn luyện bản thân, mỗi ngày nếu không khiến bản thân tập đến độ không bò dậy nổi là không được, so với cường độ huấn luyện của các quân nhân khác thì đây đúng là thứ không phải người có thể làm được.

Nhưng mỗi thành viên chiến đội thứ nhất đều hoàn thành tuyệt đối, khiêu chiến cực hạn bản thân một lần rồi đến một lần.

Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chưa đủ, còn xa xa mới đủ, nếu trước đó họ có thể nỗ lực thêm một chút, thực lực mạnh hơn một chút thì lão đại sẽ không gặp nguy hiểm, cũng sẽ không khiến lão đại bị thương đến nay vẫn còn kề cận cái chết.

"Tớ muốn đi thăm lão đại." Nữ đội viên Phượng Hoàng vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì đột nhiên mở miệng.

Không khí trong phòng huấn luyện vô cùng uể oãi, tâm trạng của mọi người đặc biệt phức tạp, sau khi nghe Phượng Hoàng nói xong, tâm trạng mới dần chuyển biến tốt nên cũng muốn đi thăm lão đại, nhưng rồi lại sợ thấy hình ảnh lão đại suy yếu.

Trong mắt bọn họ, Giang Mặc Thịnh là mạnh nhất, không gì là không làm được, họ vốn chưa từng thấy bộ dạng suy yếu của lão đại, cũng không tài nào tưởng tượng nổi.

Mỗi ngày họ đều liều mạng huấn luyện, một phần là vì muốn bản thân trở nên mạnh hơn, một phần cũng vì giữ bản thân bận rộn không có thời gian suy nghĩ chuyện khác.

Mỗi lần tưởng tượng ra cảnh lão đại nằm trên giường bệnh thì lòng họ lại co thắt dữ dội.

Nếu muốn nói cái mà chiến đội không sợ bất cứ thứ gì này lại sợ hãi nhất, không thể nghi ngờ đó chính là lão đại của họ. "Dù thế nào, tớ cũng phải cứu lão đại trở về, nếu không thể cứu được, mạng của tớ sẽ trả giá cho anh ấy." Bạch Hổ nắm chặt hai tay, gân xanh hiện lên, hoàn toàn không cách nào tiếp thu sự thật lão đại sắp rời đi.

Nghẹn nhiều ngày như vậy, chiến đội Thần Thú cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, tất cả cảm xúc trào dâng, nếu giờ họ không thấy được lão đại, không có người tới áp chế họ, chỉ sợ họ sẽ hủy diệt toàn bộ căn cứ huấn luyện thứ nhất này quá.

Lúc Giang Chấn Đào về tới nhà đã thấy mọi người đang ngồi vào bàn ăn bữa tối, vì ông về khá trễ nên đã sớm báo cho gia đình, dặn cả nhà ăn trước.

"Chấn Đào về rồi à, vừa lúc chúng ta mới ăn, mau lại đây." Kiều Mục Lam vui vẻ vẫy tay với chồng.

Cơ thể con trai bà càng ngày càng tốt, dù tinh hạch dị năng bị tan nát khiến nó trở thành người bình thường thì bà vẫn cám ơn trời cao, cảm ơn Du Cẩn Lật.

Nói gì thì bà sẽ không mất đi con trai, chỉ cần con trai có thể bình an mà sống thì đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

"Được, anh đi rửa tay rồi tới liền." Giang Chấn Đào nhìn cả nhà vui vẻ hòa thuận, áp lực ở quân bộ cũng được thả lỏng.

"Chú Giang, cơ thể A Thịnh đã hồi phục rất tốt, thể chất đã khôi phục đến bậc B, tin chắc không lâu sau sẽ còn tăng lên." Thẩm Khiêm một bên ăn một bên báo cáo.

Kể từ tuần trước Giang Mặc Thịnh có thể xuống giường thì cả tuần tới anh vẫn luôn kiên trì tập luyện hồi phục cơ thể, nên đúng là thể chất không ngừng tăng lên.

Lúc trước Giang Mặc Thịnh bị thương rất nghiêm trọng, không chỉ trúng độc mà thể chất cũng theo đó tuột xuống bậc E, thiếu chút nữa là tuột xuống cấp yếu nhất.

Có điều bây giờ tuy độc tố chưa được dọn sạch sẽ nhưng thể chất vẫn đang chậm rãi khôi phục, có thể phục hồi đến bậc B đã là kỳ tích.

Phải biết rằng, người bình thường chỉ cần thể chất đạt tới bậc B đã điều khiển được cơ giáp rồi, điều này có nghĩa là, dù dị năng của Giang Mặc Thịnh không thể hồi phục thì anh vẫn có thể ở lại quân bộ, vẫn có thể điều khiển cơ giáp bảo vệ Liên Bang.

Hơn nữa, thể chất trước kia của Giang Mặc Thịnh là bậc S hiếm thấy, tin rằng chỉ cần anh tập luyện nhiều hơn thì có lẽ một ngày nào đó anh sẽ khôi phục lại bậc S, đến lúc đó dù anh chỉ là người bình thường cũng không ai dám xem thường.

Dù sao số lượng dị năng giả ở Liên Bang thật sự rất ít ỏi, phần lớn quân bộ vẫn là người thường.

"Thật không? Vậy thật sự tốt quá rồi." Giang Chấn Đào và Kiều Mục Lam đều kích động nói, trong mắt lóe lên tia nước và ánh sáng.

Vốn tưởng rằng con trai có thể sống sót là kết quả tốt nhất, ai ngờ thể chất của nó cũng chậm rãi khôi phục, hiện tại đã khôi phục đến trình độ điều khiển cơ giáp được rồi, thật không thể nào tuyệt vời hơn nữa, không hổ là đứa nhỏ của Giang gia.

Giang gia thật sự được cứu rồi.