Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 20: Tui muốn tất cả




Những người đứng bên ngoài xem đều là những người không mua nổi nguyên liệu tự nhiên, rồi lại tò mò nguyên liệu tự nhiên khi đi ngang qua, mà bên trong những người lựa mua cũng là người hầu của đại gia tộc.

Đại gia tộc đương nhiên là có điều kiện ăn được nguyên liệu tự nhiên, có điều giống với loại cấp bậc gia tộc như Giang gia, nguyên liệu nấu ăn cơ bản có thương gia cố định tự mình đứa tới cửa, nếu không phải lần này Du Cẩn Lật muốn xem nguyên liệu ở thế giới này thì Lý tẩu Giang gia cũng sẽ không tự mình đi mua.

"Đây là cái gì?" Du Cẩn Lật đi vào cửa hàng, chỉ vào một thứ trên quầy giữ tươi nhìn rất giống khoai tây, nhưng lại to hơn khoai tây vài lần.

"Đây là khoai tây." Lý tẩu cười nói.

Khoai tây? Má ơi, cái này đúng thật là khoai tây, chỉ là củ khoai tây này cũng quá lớn đi? Một củ này thôi là đủ cả nhà ăn rồi, Du Cẩn Lật nhịn không được trong lòng chửi rủa, sau đó tiếp tục dạo bên trong.

Du Cẩn Lật phát hiện tất cả những nguyên liệu ở thế giới này đều phát triển theo hướng như thế, dù cùng loại với khoai tây hay với cà chua thì đều vô cùng to lớn.

Đương nhiên sau khi hỏi qua Lý tẩu, Du Cẩn Lật phát hiện tên mấy cái nguyên liệu này vẫn như cũ, chẳng qua có chút thay đổi, cũng không biết mấy cái nguyên liệu này đã trải qua những gì nữa.

Có điều Du Cẩn Lật cũng cao hứng, tuy mấy cái nguyên liệu này đều lớn hơn chút nhưng tốt xấu đều là những nguyên liệu quen thuộc, vì vậy cậu sẽ càng tự tin nấu ra món ngon hơn.

Ngoài ra, trừ những nguyên liệu quen thuộc trên trái đất còn có một ít loại chưa từng có trên trái đất như linh vật lần trước ăn —— thịt Long Tích.

Thịt Long Tích được lấy từ bộ phận trên lưng của dã thú nhỏ loài rồng ẩn chứa tinh hoa nhiều nhất.

Trừ cái đó ra, khiến Du Cẩn Lật phấn chấn chính là lần đầu tiền ra ngoài thế nhưng cậu lại tìm được vài loại gia vị, một trong số đó là hoa tiêu.

Khi cậu nhìn đến một hàng những quả nhỏ quen thuộc kia, cả người thật sự là phấn khởi quá mức, tuy hoa tiêu cũng bự hơn N lần trên trái đất nhưng cũng không thể phủ nhận nó chính là hoa tiêu.

Khi Lý tẩu thấy Du Cẩn Lật vậy mà cầm hoa tiêu, ngay lập tức gấp gáp nói: "Thiếu phu nhân, thứ này không thể ăn."

"Vì sao vậy?" Du Cẩn Lật thật khó hiểu, hoa tiêu chính là một trong những loại gia vị không thể thiếu được khi nấu ăn, không có hoa tiêu, mỹ thực cũng sẽ dở đi rất nhiều, vì sao không thể ăn.

"Thứ này ăn vào tê tê, cực kỳ khó ăn, không ai mua để ăn đâu." Lý tẩu vội vàng nói, sợ rằng Du Cẩn Lật tò mò không biết mà mua.

"Đó là do mọi người chưa ăn." Du Cẩn Lật vẫn rất thích hoa tiêu, đặc biết hoa tiêu ở nơi này rất lớn, một quả là có thể sử dụng một thời gian dài, huống chi nơi này có cả chùm như muốn mua hết.

"Tui muốn tất cả chỗ này, mấy người còn nữa không?" Du Cẩn Lật vẫy tay nhân viên lại đây hỏi.

"Còn ở phía sau kho hàng ạ, xin hỏi ngài cần nhiều hay ít?"

Nhân viên có lẽ không nghĩ tới hoa tiêu lại có người tới mua, hơn nữa nhìn dáng vẻ đây là mua rất nhiều, lập tức giọng nói có chút kích động.

Mấy cái hoa tiêu từ lúc lấy tới đến bây giờ vẫn luôn chồng chất ở kho hàng, vốn không có người sẽ mua mấy cái này vì thật sự rất khó ăn, cho nên trừ lấy ra một phần nhỏ để ở đây cho đầy đủ chủng loại thì dư lại đặt ở kho hàng bám đầy bụi, nếu không có người mua chủ tiệm có lẽ phải bỏ nhân công hủy những quả hoa tiêu đó.

Chỉ không ngờ hôm nay lại có một tiểu thiếu niên muốn mua, hơn nữa nhìn bộ dáng muốn mua hết làm nhân viên khó mà không kích động nha.

Du Cẩn Lật nghe vậy nhìn chỗ hoa tiêu ở quầy giữ tươi, thầm nghĩ không biết khi nào mình mới có thể thu đủ các gia vị khác, nếu chỉ có hoa tiêu thì chắc cũng không có cách nấu ra món ngon, nếu mua nhiều cũng chỉ đành để trong nhà bám bụi.

"Ở đây mấy người có muối không?" Du Cẩn Lật đột nhiên hỏi.

[5 chương còn lại tui sẽ trả nợ sớm nhất có thể nha:">]