Thiếu Tướng Nhẹ Một Chút - Diện Phấn Tại Trảo Thuỷ

Chương 17: Mật Dịch Tuyết Lê




Lãnh Phong đứng lại, trước mặt là hai chén nước đường bốc hơi nghi ngút, màu hơi ngả vàng, bên trong ngoài tuyết lê ra còn có nấm tuyết, trông rất bắt mắt.

“Anh làm việc xong chưa? Em vừa cùng chủ bếp công quán học làm tuyết lê đường phèn.” Kiều Hạm bưng khay vòng qua Lãnh Phong, đi vào trong nhà phụ, đem nước đường đặt lên bàn trà.

“Chuyện bưng bê này về sau kêu hạ nhân làm là được.” Lãnh Phong dựa gần cô cùng nhau ngồi trên ghế sô pha kiểu Âu: “Hôm nay mới vừa học?”

“Đúng vậy, lúc ăn cơm trưa xong mới vừa học, anh thử xem ăn ngon không?”

Kiều Hạm bỏ thìa sứ vào trong một chén nước đường, đẩy đến trước mặt Lãnh Phong.

Kỳ thực bát tuyết lê đường phèn này cô cố ý làm vì Lãnh Phong, được thành phẩm là cô chỉ vội vã chạy thật nhanh bưng đến trước mặt anh, vậy nên mới trực tiếp tự mình bưng từ phòng bếp tới.

Cô nghĩ Lãnh Phong vẫn luôn bận rộn ở thư phòng, liền muốn làm chút đồ ăn nhẹ cho anh vào buổi chiều, chỉ là cô ngượng ngùng nói ra.

Hóa ra không thấy cô nguyên một buổi chiều là do đi nấu nước đường.

Lãnh Phong múc một thìa nước đường uống một ngụm, gật đầu: “Không tồi, mùi hương của tuyết lê đều hòa tan vào nước đường.”

“Thật sao?” Kiều Hạm trong lòng vui vẻ, cũng thử trong bát cùa mình, hương vị quả nhiên thơm nồng, không uổng phí cô đun trên lửa nhỏ những một tiếng.

Hiện tại cô không cần hỗ trợ xử lý chuyện buôn bán tơ lụa nhà mình, ở công quán cả ngày ăn không ngồi rồi, về sau có thể dành thời gian học cách làm nhiều loại điểm tâm khác.

Mẹ nói muốn Lãnh Phong nhớ nhiều về nhà, vậy nên có lẽ cô nên chinh phục từ dạ dày của anh chăng?

Lãnh Phong uống nước đường xấp xỉ đến đáy, chỉ còn mấy miếng tuyết lê dài ở dưới, sau đó một phen ôm chầm lấy Kiều Hạm, để cô ngồi lên đùi mình.

Nhàn nhã vào buổi chiều, uống nước đường ngọt ngào do cô vợ nhỏ nấu, không làm gì vào lúc này thì quả là lãng phí không khí tốt như vậy.



Không đợi Kiều Hạm lên tiếng, môi lưỡi nóng bỏng mang theo vị ngọt của nước đường đã chiếm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi luồn lách vào khoang miệng nhỏ hấp thu càng nhiều mật nước.

Kiều Hạm bị anh bất thình lình hôn môi khiến cho lúng túng, chỉ có thể trúc trắc đáp lại, nước bọt của hai người trao đổi qua lại giữa nụ hôn chặt chẽ.

Rất nhanh, bộ sườn xám trên người đã bị người đàn ông cởi bỏ, bàn tay to xé toạc, bờ vai ngọc cùng bầu ngực mềm mại bị che kín bởi cái yếm lụa tức khắc lộ ra.

Lãnh Phong cách chiếc yếm vuốt ve hai đầu vú dựng đứng, ngay sau đó áp lên cô trên sô pha.

“Đừng ở chỗ này mà, sẽ bị nhìn thấy mất!” Kiều Hạm vừa thẹn vừa vội đầy đẩy anh, tay nhỏ đè lên cơ ngực rắn chắc, tựa như gãi ngứa, càng thêm khiêu khích anh.

“Không gọi điện thoại, sẽ không có người tới.” Lãnh Phong trầm giọng nói, một phen kéo xuống yếm hơi mỏng, ném sang một bên, mới vừa đươc yêu thương, đầu vú không chịu nổi dựng thẳng ngay lập tức bại lộ ở trong không khí.

Hắn há mồm ngậm lấy hơn phân nửa bầu vú non nớt, dùng sức hút, dẫn tới thiếu nữ mẫn cảm duyên dáng hô to.

Kiều Hạm thấy phản kháng không có hiệu quả, cũng chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

Bàn tay bắt đầu dò từ sườn xám sườn đi vào, kéo quần lót xuống, cô đành phải phối hợp đánh rơi giày cao gót, sau đó bị anh xé toạc quần lót, nâng hai chân lên, lộ ra toàn bộ hoa huyệt.

Tối hôm qua hoa huyệt bị hung hăng yêu thương quá độ giờ đã khôi phục nguyên dạng, thậm chí bởi vì vừa được hắn đùa giỡn mà tiết ra ái dịch.

Lãnh Phong cầm lên một miếng tuyết lê trong chén của mình, đặt lên cửa huyệt xinh xắn.

Nước đường ấm áp một đường tìm vào hoa huyệt mẫn cảm, ý thức được anh muốn làm gì, Kiều Hạm bắt lấy cổ tay của anh, thẹn thùng nói: “Cái này là để ăn mà…”

“Đúng vậy, cái miệng nhỏ phía trên vừa ăn xong, thì cái miệng nhỏ phía dưới cũng không thể bạc đãi.” Dứt lời, miếng tuyết lê còn nóng hổi lập tức được đẩy vào một nửa, người đàn ông cầm một miếng khác, ở cửa huyệt chặt chẽ đưa đẩy qua lại.

“Ưm… Nóng quá…” Miệng nhỏ phía dưới so với miệng nhỏ phía trên non nớt hơn rất nhiều, đối với nhiệt độ cũng nhạy cảm hơn, gặp được tuyết lê ấm nóng, hoa môi bên ngoài liền co rút lại, ngậm chặt tuyết lê đang từ từ xâm lấn.