Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 11




Có thể là bộ dáng hoảng sợ của La Thụy quá mức dọa người, thế cho nên Cố Tử Khung lần đầu tiên thấy, theo bản năng híp mắt lui về sau nửa bước, chỉ cảm thấy bộ mặt vặn vẹo của người này, thoạt nhìn thật không giống khách nhân hiền lành, cũng khó trách khiến bà Cách Lâm mở miệng kêu ‘cút’.

La Thụy căn bản không biết chỉ ngắn ngủi vài giây, hắn từ một thiếu tá liên bang liền biến thành một khách nhân không hiểu chuyện, hoàn toàn không nhận ra được sự cảnh giác của Cố Tử Khung, hắn như trước thẳng thắn nhìn đối phương, hoàn toàn quên mất mục đích của bản thân mình đến đây.

“Người quê mùa này? Chưa thấy qua alpha trẻ tuổi anh tuấn sao? Cậu như vậy làm cho tôi cảm thấy cậu cơ khát đã lâu,  cấp bách muốn tưới.” Lời nói khó nghe của bà Cách Lâm lại truyền tới, có thể là do những lời này đều mang theo đao nhọn, thành công khiến La Thụy hoàn hồn, liền xấu hổ di dời ánh mắt, theo bản năng nhìn vào bên trong quầy bán quà vặt, đối diện với một đôi mắt màu lam sâu kín sáng lên, lông tóc cả người La Thụy liền dựng thẳng lên, thiếu chút nửa là thét ra tiếng.

“Coi, biểu cảm kinh hoảng bất an này, thực làm cho người ta yêu thích không buông tay.” Câu nói của bà Cách Lâm tràn ngập trào phúng, thanh âm ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ của đáy đôi dép lê tiếp xúc thân mặt với sàn nhà quầy bán quà vặt, phát ra thanh âm nhẹ nhàng. Bà Cách Lâm đi đến trước mặt cặp mắt màu lam kia, xoay người ôm lấy cặp mắt màu lam có khả năng khúc xạ ánh sáng, lúc này La Thụy mới thấy rõ ràng, thì ra đó là một con mèo toàn thân màu đen.

La Thụy cảm thấy cả người mình đều không được khỏe lắm. Từ khi xuống khỏi xe huyền phù đến quầy bán quà vặt này, mỗi bước đi của hắn đều biểu tượng cho sự tan vỡ hình tượng, cho tới bây giờ hắn đều không có hình tượng gì đáng nói, mặc dù người trước mặt này cũng không biết hắn là ai, nhưng không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy không có thể diện, có thể là không vượt qua được lời nói ở trong lòng chính mình đi.

“Tôi là phụng mệnh đến để tặng thư đề cử.” La Thụy rốt cục nhớ tới chính sự, ngó trái ngõ phải tìm kiếm thanh niên có tư cách phù hợp trong thư đề cử. Hắn nhớ rõ ràng, Diệp Hoài Tây có nói qua đây là phong thư để cư đến học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản.

Học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản là trường quân đội nổi tiếng liên bang, học sinh bên trong không phải có quyền chính là có tiền, ngay cả hộ vệ trông cửa cũng đều là con cái nhà quý tộc, bởi vậy có thể thấy được muốn bước vào cánh cửa này học tập cũng không phải dễ dàng. Kỳ thật lầy thân phận của Cố Tử Khung, hoàn toàn không cần Diệp Hoài Tây viết thư đề cử, tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, tuy rằng là hoàng tử nghèo túng bị người ta quên đi hai mươi năm, nhưng không thể hủy diệt huyết thống hoàng gia đang chảy trong máu của hắn.

Ngôi trường quân đội này còn có một quy tắc cực kỳ biến thái, hằng năm các tân sinh nhập học đều phải tròn hai mươi mốt tuổi, nếu bị trường quân đội điều tra khai gian tuổi sẽ bị xử lý thực thảm, vả lại còn bị bài xích. Các con cháu quý tộc đều chỉ vui chơi trong vòng luẩn quẩn của chính mình, cũng không dễ dàng kết giao với người khác, chịu ảnh hưởng từ không khí không tốt này, đệ tử hàng năm tốt nghiệp ở trường quân đội này, đạt tiêu chuẩn thật sự một lời khó nói hết.

La Thụy thật sự không hiểu nổi thanh niên làm sao lại muốn đi học ở một ngôi trường như vậy, đây không phải là nơi làm hại học sinh sao? Nếu thanh niên muốn học tập tốt tri thức quân sự toàn diện, nên đi đại học Thánh Tây Nhĩ. Đây mới là trường học cũ của Diệp Hoài Tây, đây cũng là nơi Diệp Hoài Tây tạm giữ chức vụ nhâm giáo. Thanh niên đi đại học Thanh Tây Nhĩ, không phải rất tốt hay sao?

La Thụy phát hiện, lần này hắn đi tặng thư đề cử, trong thế giới của hắn lại có thêm một người khó hiểu- thanh niên alpha cao lớn anh tuấn.

“Là tôi.” Cố Tử Khung trả lời.

« A, là như vậy. » La Thụy lấy ra thư đề cử cùng thẻ tinh tạp của liên bang, đưa tới trước mặt Cố Tử Khung, « Thiếu tướng dặn dò tôi, đem những thứ này giao cho cậu, nói là cậu nên được nhận thù lao. »

Cố Tử Khung nâng mi nở nụ cười, cũng không làm bộ khước từ, trực tiếp cầm lấy, hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ màu đen, gợi lên khóe môi lộ ra một nụ cười thâm ý : « Đây là muốn bao tôi? »

La Thụy sém chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, không nghĩ tới thanh niên thực dám nói ra như vậy. Thành thật mà nói lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái thẻ này, trong đầu hắn nghĩ lời nói của thanh niên thật chính xác. Nhưng sau đó, ý niệm trong đầu này liền bị phủ định, Diệp Hoài Tây thực sự muốn bao ai, cũng sẽ không giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, còn bị người ta nói là alpha không dùng được, ngay cả kì động dục bình thường cũng không có. Căn bản không cần hắn đoán lung tung, Diệp Hoài Tây đã tự mình cho hắn đáp án.

« Thiếu tướng nói, cậu sẽ cần, nhất là sau khi rời khỏi Vân Tiêu tinh. » La Thụy đem lời nói của Diệp Hoài Tây truyền đạt không thiếu một chữ, thấy mặt thanh niên giãn ra, chăm chú nhìn cái thẻ màu đen thật lâu, sau một lúc lâu lại cười như gió xuân, nhưng hắn lại nhìn ra vài phần ôn nhu, trong lòng La Thụy cả kinh, thanh niên không phải là hiểu sai chứ, muốn lấy thân báo đáp cho thiếu tướng chứ ? Hắn nháy mắt đã bổ não ra một vở kịch có nội dung tình yêu say đắm đan xen với tình tiết cẩu huyết làm cho hắn muốn ngừng mà không được.

« Thay tôi cảm ơn anh ta. » Cố Tử Khung thu hồi thư đề cử cùng thẻ tinh tạp, hướng La Thụy nói, « Cũng cảm ơn anh. »

« Không cần khách khí. » La Thụy còn chưa kịp phản ứng lại, đại não đã chạy trước thay hắn đối ứng. Chờ hắn muốn cùng Cố Tử Khung nói thêm hai câu, chỉ nhìn thấy hai cánh cửa thủy tinh hơi hơi lay động, trên cánh cửa thủy tinh loang lổ còn chiếu lên hình ảnh bà Cách Lâm ôm mèo rất khác thường, như nữ vương cao ngạo lạnh lùng nhìn hắn, cả người La Thụy giật mình, dưới ánh mắt chém giết thô bạo trên chiến trường bị đánh tơi bời hoa lá, quân lính tan rã.

Cho đến khi La Thụy đi lên xe huyền phù, cảm giác giống như là bị vua rừng rậm nhìn chằm chằm vẫn không thối lui, khiến cho hắn hận không thể lập tức quay trở về nơi đóng quân.

Nhìn theo tiểu nam sinh ánh mắt màu lam nhanh chóng chạy trốn, bà Cách Lâm vô vị thu hồi ánh mắt, không chút để ý mèo đen trong lòng ngực đang liếm lông, lặng im vài giây nói : « Cháu phải rời khỏi nơi này ? »

Tay Cố Tử Khung thu dọn quần áo ngừng một chút, vài giây sau  mới thấp giọng trả lời : « Đúng vậy, Bà đã biết cháu sớm muộn cũng sẽ đi, không phải sao ? »

« Đúng vậy, bà đã sớm biết. » bà Cách Lâm nói, « Nhưng bà không nghĩ tới cháu sẽ mượn tay Diệp Hoài Tây để rời đi. »

« Bà, anh ta là bước đệm rất tốt. » Cố Tử Khung lại cười nói.

Bà Cách Lâm cũng không trả lời, mà là gãi bụng mèo đen đang nằm trong lòng ngực, mới chậm rãi mở miệng nói : « Bà không phủ nhận điểm ấy, nhưng nguy hiểm kèm theo cũng sẽ rất lớn. Bà nghĩ, trong lòng cháu hiểu rõ. »

Cố Tử Khung nở nụ cười, buông hành lý ở trong tay, đi đến bên người bà Cách Lâm, cúi người khi mèo đen ngẩng đầu tràn ngập cảnh giác thì ở trên đỉnh đầu nó chọt chọt : « Anh ta giống như con mèo này. Đối với nó tốt thì nó sẽ càng cẩn thận, thời gian lâu, nó sẽ lộ ra cái bụng tuyết trắng đối với bà, mặc cho bà đối với nó làm bất cứ chuyện gì, mát xa cũng tốt, xoa nắn vân vê cũng tốt, đều vui vẻ chịu đựng. »

Bá Cách Lâm hí mắt nhìn hắn  thật lâu, bỗng nhiên thở dài : « Bà không muốn cháu trở thành vật hy sinh trong ván cờ của cha con cháu, đây là nguyện vọng của mụ mụ cháu lúc lâm chung. »

« Yên tâm, cháu sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Vật hi sinh cũng có tư cách chuyển mình, bà, bà nói đúng không ? » trong con ngươi rực rỡ của Cố Tử Khung đều chứa ý cười thản nhiên, dáng vẻ tự nhiên có vài phần đương nhiên phải như thế.

Bà Cách Lâm nhìn chăm chú vào ánh mắt rất giống với con gái bà, giống như là bị mê hoặc mà gật gật đầu, trong ánh mắt mất đi tiêu điểm dần dần hiện lên lệ quang, nếu con bé còn sống thì thật là tốt.

La Thụy trở về quân địa phục mệnh, vừa mới tiến vào sân đã bị một người kéo đi, hắn nghĩ muốn há mồm kêu to, lại bị người che miệng, người dắt hắn đi vung tay lên, liền có hai người nhấc cả người hắn đi tới phòng nhỏ bên cạnh, đi lại mạnh mẽ thân thủ bất phàm, bắt cóc trong nháy mắt.

« Nói, hương vị trên người thiếu tướng là như thế  nào ?! » La Thụy vừa mới được tự do, đã bị người nhanh chóng ghìm cổ ép hỏi, giọng nói sốt ruột lại cấp bách.