Editor: Thơ Thơ
Alan đặc biệt chưa nói rõ ràng thời gian với Chương Diệc, chính là muốn sớm đến đế quốc cho anh một niềm vui bất ngờ. Không nghĩ tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy càng là loại tình cảnh hương diễm này.
Bùi Tịch phản ứng lại trước hết, anh nắm lên chăn mỏng cấp tốc che lại thân thể Chương Diệc, gay gắt nói: "cậu tiến vào không biết gõ cửa sao?"
Chương Diệc cảm ứng được ánh mắt sau lưng, toàn thân cứng đờ, chậm rãi quay đầu đi: "Alan, cậu làm sao..."
Alan cười lạnh một tiếng, ném rương hành lý, nhanh chân đi vào: "Bùi Tịch, anh đi ra cho tôi!"
Bùi Tịch mắt điếc tai ngơ, tiếp tục va chạm ở trong thân thể Chương Diệc. Bởi vì căng thẳng, hậu huyệt ấm áp của người đàn ông cắn anh đến cực khẩn, khoái cảm tiêu hồn thực cốt, Bùi Tịch một khắc cũng không muốn rời đi khỏi cơ thể anh.
"Bùi Tịch, đừng làm..." Chương Diệc da mặt mỏng, thật không tiện để Alan thấy làm tiếp nữa, không ngừng đẩy vai Bùi Tịch.
"A Diệc, chớ lộn xộn." Bùi Tịch hít sâu một hơi, cố nén kích động bạo phát, liền kiên trì mấy phút, mới phóng thích ở trong thân thể anh. Thơ_Thơ_ddlqd
Đợi đến khi hai người xuống giường, mặt Alan đã thối đến không thể thối hơn. Chương Diệc không để ý tới đi rửa ráy, hạ thân bao bọc thảm đi tới trước mặt cậu, nói xin lỗi: "Alan, tôi không biết ngày hôm nay cậu đến... Xin lỗi."
Bùi Tịch nhìn cảnh tượng hai người tình ý kéo dài, không hề quan tâm mà hừ một tiếng, mặc quần áo đi ra ngoài. Alan nắm chặt nắm đấm, chờ Bùi Tịch vừa đi, lập tức khoá lên cửa phòng ngủ, nhào tới trong lồng ngực Chương Diệc.
"Diệc, em rất nhớ anh."
Chương Diệc vỗ vỗ đầu cậu, hai má ửng đỏ: "trước khi tới cậu cần phải nói cho tôi một tiếng."
"em muốn cho anh một sự ngạc nhiên mà." Alan làm nũng mà cà cà ở trong lồng ngực của anh, bất quá sau khi nghe thấy được khí vị Alpha trên người Chương Diệc thuộc về một người khác, lập tức giận tái mặt.
"Diệc, chúng ta đi rửa ráy."
Chương Diệc thấy cậu cũng phải đi theo đến, vội vàng nói: "cậu đi dưới lầu, tôi tắm ở đây."
"Không muốn, em ngồi hạm phi hành mấy chục tiếng, mệt chết đi được, em muốn tắm với anh, có được hay không vậy?" Alan đỡ cửa phòng tắm, tội nghiệp mà nhìn anh.
Chương Diệc thấy trước mắt một bóng đen, nội tâm giãy giụa một phen, vẫn là nói: "cũng được đi."
Bất quá Alan làm sao có khả năng chỉ rửa ráy đơn thuần, thừa dịp Chương Diệc chợp mắt trong bồn tắm nhắm mắt lại một lúc, anh rón rén mò tiến vào...
Nửa giờ sau, Chương Diệc được Alan đỡ eo đi ra buồng tắm, trên mặt anh tuấn còn lưu lại tình dục đỏ bừng, giữa mặt mày vô ý thức tản ra khí tức gợi cảm.
"Tôi tự mình đi." Chương Diệc hữu khí vô lực trừng Alan liếc mắt một cái.
"anh đi được sao? Mới vừa bị em làm đến chân đều không khép lại được, tiểu huyệt còn sưng đây." giọng điệu Alan ám muội, một cái tay đặt ở mông anh, như có như không mà xẹt qua vị trí khe mông. Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc nghĩ đến cảnh tượng mới vừa ở trong phòng tắm, bên tai không tự chủ đỏ lên. Anh vò tóc ẩm ướt, tránh thoát khỏi Alan kiềm chế, lúc đang muốn đi đổi áo tắm, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người gõ vang lên.
"Ai vậy?" Alan tức giận nói, cậu cũng không tin Bùi Tịch còn dám lên lầu quấy rối anh.
"tôi." giọng người bên ngoài không lớn, nhưng có cỗ sức mạnh không giận tự uy.
"Dĩ Nam?" Chương Diệc hoảng một chút rồi, trong nhà đã có Tô Nhiên, Bùi Tịch cùng Alan ngày hôm nay vừa tới, ba người này tranh giành tình nhân cũng đã đủ làm anh chịu được, là Chu Dĩ Nam cũng muốn dính vào... Có thể bốn người này, sớm muộn là muốn đụng tới cùng nhau...
Mang theo tâm tình phức tạp mà nặng nề, Chương Diệc mở cửa phòng ra.
"Alan, tôi muốn nói chuyện với cậu." Chu Dĩ Nam nhìn về phía thiếu niên bên cạnh anh, ánh mắt bình tĩnh.
" nói chuyện thì nói chuyện, chẳng lẽ lại sợ anh." Alan ôm ngực, như khổng tước kiêu ngạo đi ra ngoài.
"Tiểu Diệc, em nghỉ sớm một chút." Chu Dĩ Nam dặn dò Chương Diệc xong, liền đi theo Alan xuống lầu. Chương Diệc thuận thế liếc qua một cái, kinh ngạc phát hiện Bùi Tịch và Tô Nhiên đều đứng ở chỗ ngoặt lầu một, tựa hồ đang chờ Chu Dĩ Nam và Alan.
Bốn người bọn họ đây là muốn mở hội thảo luận làm sao sống chung hòa bình à... Chương Diệc tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, cảm thấy được cái trán mơ hồ toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Bất quá anh biết mình tại đây bận tâm vớ vẩn cũng không phải biện pháp, thẳng thắn cái gì cũng không muốn, lau khô tóc tai, nằm ở trên giường, ngủ một giấc đến bình minh. Thơ_Thơ_ddlqd
Hôm sau, trong nhà không có bất kỳ ai. Thụy Khắc đang làm điểm tâm, nhìn thấy anh, cao hứng chào hỏi anh.
"Thiếu gia, ngài đã tỉnh."
"mấy người Bọn họ đâu?" Chương Diệc ngáp một cái, xoa mắt buồn ngủ lim dim.
"Hình như là đi xem phòng ốc." Thụy Khắc bưng nước trái cây ra, giọng điệu cứng nhắc nói: "Alan điện hạ nói, phải thay đổi một cái phòng ở rất lớn, như vậy mới có thể ở đến năm người. Bùi Tịch thiếu gia cũng nói, sau này còn có đứa nhỏ, phòng ở ít nhất phải ba tầng trở lên..."
"Chờ đã ——" Chương Diệc cắt ngang lời Thụy Khắc lải nhải, trợn to mắt nói: "Bọn họ đi nơi nào xem phòng?"
Thụy Khắc chỉ ngoài cửa sổ: "Liền ở gần đây."
Mặt phía bắc Chương trạch là một cái hồ, hồ mặt sau là một mảnh vườn hoa mân côi, căn bản không có phòng ở gì bỏ không ba tầng trở lên. Bốn người bọn họ đến cùng chạy đi xem cái gì?
Chương Diệc đánh điện thoại cho Chu Dĩ Nam, hồi lâu, đầu kia mới tiếp lên.
"Nghe Thụy Khắc nói bốn người các người đi xem phòng ốc hả?"
"ừ, sau này người nhiều, nhà em không đủ để ở, cần thiết thay cái phòng lớn để ở."
Chương Diệc "Ồ" một tiếng, không dễ chịu nói: "Kỳ thực bốn người các người, cũng ở đến... Có hai gian phòng khách, còn có một gian thư phòng có thể đổi thành phòng ngủ, ngoài ra còn có phòng chơi cùng phòng thể dục, cũng có thể đổi thành phòng ngủ."
"Không sao, sơm muộn gì cũng phải đổi phòng cho con." tiếng nói Chu Dĩ Nam ôn nhu: "tuần sau em phải đi dạy ở đại học đế quốc, chuẩn bị cẩn thận chương trình dạy học, không cần phân tâm quản những việc này."
"ừ, vậy anh chú ý thân thể. Mấy người các người cũng về sớm một chút, buổi trưa cùng nhau ăn cơm." Thơ_Thơ_ddlqd
"Được."
**
Chương Diệc lại không có hỏi đến chuyện phòng ở, chẳng mấy chốc anh sẽ đi dạy ở đại học đế quốc, thời kỳ đầu có thật nhiều công tác chuẩn bị muốn làm, mỗi ngày đều bận rộn chân không chạm đất. Trong thời gian này, Tô Nhiên cũng về tới hạm đội thứ ba, nhưng anh không có chuyển ra khỏi Nhà họ Chương, vẫn ở tại phòng khách. Bùi Tịch đối với cái này rất có lời oán hận, không quá nặng trở lại bệnh viện, giải phẫu một thai tiếp một thai đưa tới, anh bận đến ngày đêm điên đảo, cũng không đoái hoài tới cùng Tô Nhiên đọ sức. Alan nghỉ phép một tuần còn lại kết thúc, cậu sắp nhậm chức đại sứ liên bang ở đế quốc, ở giới chính trị có thể nói là nóng bỏng tay, mỗi ngày người tới nịnh bợ đếm đều đếm không hết.
Trong bốn người, chỉ có Chu Dĩ Nam thanh nhàn nhất, thời gian bồi Chương Diệc cũng nhiều nhất. Có lẽ là nhân tố tâm lý ảnh hưởng, trạng thái thể năng Chu Dĩ Nam dùng tốc độ kỳ tích đang tăng lên. Sáng sớm Chương Diệc đi sân huấn luyện chạy bộ, vừa bắt đầu anh chỉ có thể cùng đi một đoạn, sau đó dần dần có thể bồi tiếp anh chậm chạy. Ban đầu Chương Diệc rất lo lắng thân thể của anh không chịu nổi, sau đó nhìn anh chạy một vòng không có bất kỳ phản ứng gì, nỗi lòng lo lắng cũng liền để xuống.
Trước một đêm Chương Diệc đi học viện quân đội, bốn người đều ngủ lại nhà anh. Chương Diệc vốn lo lắng bốn người bọn họ ở cùng nhau sẽ ầm ĩ lên, bất quá đêm đó lại bình tĩnh ngoài ý muốn, từng người ở gian phòng của mình làm chuyện của chính mình, thỉnh thoảng sẽ đi phòng ngủ của anh nhìn, nói chuyện với anh, bất quá cũng giới hạn ở đây, một cái vượt quá đều không có.
Chính thức đi vào ngày này, Chương Diệc dậy thật sớm, thay một bộ quân phục mới tinh, cạo râu sạch sẽ. Bùi Tịch sau hai ngày trực ca đêm, còn đang ngủ. Chương Diệc không đánh thức anh, anh chào hỏi Chu Dĩ Nam, Alan, Tô Nhiên từng người một, lúc này mới ra khỏi nhà.
Thủ tục Đi vào giảng dạy rất nhanh liền xong xuôi, buổi chiều đúng lúc là lễ khai giảng học viện, viện trưởng mời Chương Diệc lên đài nói chuyện, anh vui vẻ đáp ứng. Thơ_Thơ_ddlqd
Mười phút diễn thuyết mà thôi, đối với Chương Diệc mà nói không có vấn đề khó gì, trước đây toạ đàm công khai như vậy anh cũng đã làm qua rất nhiều lần. Nhưng lần này không giống vậy, khi nghe đến dưới đài học sinh tuổi trẻ xì xào bàn tán, trên mặt Chương Diệc vẫn cứ mỉm cười, ngực lại có vài thứ bốc lên. Dư luận tuy rằng dễ quên, mà lực sát thương của lời đồn vẫn còn ở đó. Trong ấn tượng phần lớn người không biết, anh vẫn là con ông cháu cha dựa vào gia tộc che chở thượng vị, vì quyền lợi có thể không chừa thủ đoạn nào, cuộc sống riêng hỗn loạn, đồng thời cặn bã chân đạp vài con thuyền. Mang theo ấn tượng như vậy, học sinh kiêu căng tự mãn như thế nào sẽ cho anh sắc mặt tốt xem?
"Chương huấn luyện viên, rõ ràng buổi sáng học viện sắp xếp cho ngài một lễ công khai, phòng 203, mười giờ, ngài chuẩn bị cẩn thận."
Sau khi Lễ khai giảng kết thúc, viện trưởng gọi Chương Diệc vào phòng làm việc của mình.
Chương Diệc thụ sủng nhược kinh, đáy lòng lại mơ hồ lo âu: "Viện trưởng, tôi mới đến, cùng học sinh còn chưa quen, nếu không tôi hoãn mấy ngày —— "
"Đều là chưa bao giờ thục thuần thục mà, những học sinh này rất thông minh, từng đứa đều là quỷ thành tinh. Ngài có kinh nghiệm mang binh, quản tiểu mao đầu cũng không thành vấn đề. Bây giờ liền thiếu người của bọn họ có thể trấn được."
Chương Diệc thở dài trong lòng: "Được, vậy tôi thử xem."
Hôm sau, không tới chín giờ năm mươi, Chương Diệc liền mang theo giáo án bước chân vào cửa lớn phòng học 203. Anh mang theo mong đợi cùng ước mơ, đợi trước bục giảng rất lâu rồi, nhưng mà, vẫn luôn đợi đến mười hai giờ, một học sinh cũng chưa từng xuất hiện.
Chương Diệc nhìn phòng học trống rỗng, một lúc lâu, anh thở ra một hơi, thu dọn xong đồ vật của mình, mới vừa ra ngoài, liền đụng tới một học sinh trước mặt tiến vào.
Đó là nữ Alpha tuổi trẻ, vóc người cô cao gầy, khuôn mặt thanh lệ, đại khái là chạy tới, hơi thở hổn hển.
"Huấn luyện viên, buổi học đã kết thúc sao?" Thơ_Thơ_ddlqd
"Coi như thế đi." Chương Diệc cười khổ. Anh không biết chính mình không phải nên vui mừng, còn có một học sinh nguyện ý đến lớp của anh.
"Xin lỗi, em chọn một tiết học xung đột với buổi dạy của ngài, thật vất vả mới điều chỉnh xong."
"Không có chuyện gì." Chương Diệc liếc nhìn thời gian, đã đến giờ cơm: "trước tiên em đi ăn cơm đi, thứ sáu tôi còn có một tiết, em có thể trở lại lần sau."
"Tốt, cảm tạ huấn luyện viên."
Buổi tối, Chương Diệc vừa về tới nhà, liền uể oải mà ngã vào trong ghế sôpha, cơm cũng không ăn. Nằm ở trong bóng tối không biết bao lâu, mãi đến khi đèn của phòng khách sáng lên, anh mới không thích ứng mà mở mắt ra.
"Dĩ Nam, sao anh lại tới đây?" Anh nhìn thấy Chu Dĩ Nam ngồi ở cạnh ghế sa lon.
"anh tới thăm em một chút. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên, cảm giác thế nào?"
Chương Diệc miễn cưỡng cười cười: "Cũng không tệ lắm."
"Tô Nhiên đâu, làm sao không ở?" Chu Dĩ Nam nhìn chung quanh một lần.