Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 94




Chương 94

Không ai dám oán trách một câu, cho dù lúc trước La Chính vẫn còn dám phách lối, sau khi bị La Chính cho ăn đấm, lúc này mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng không dám than trách dù chỉ là một tiếng.

Chỉ là trong lòng thầm nghĩ, đợi ông đây ra ngoài đã.

Âu Tuấn ôm vai Giản Linh, đưa cô đến chỗ ghế phụ rồi để cô ngồi vào trong.

Sau đó anh mới ngồi vào chỗ ghế lái, cài số lùi, nhanh chóng xoay tay lái và đạp ga, chiếc xe SUV chắc chắn, nặng nề nổ vang, lắc đuôi quay đầu.

Đám bánh mì kẹp ở đằng sau bị chật thành một đoàn vì cái lắc đuôi này, đám bánh mì kẹp này rất đau khổ nhưng không dám nói ra.

Loại gia thế như La Chính mà vẫn bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra, bọn họ đâu dám chọc vào người lính đặc chủng này? Nếu như bị vứt xuống xe? Thật sự rất đáng sợ!

Chỉ nhìn anh bộ đội đặc chủng này sắc mặt không đổi, tức giận nhấn ga, phóng xe lao ra ngoài.

Đám bánh mì kẹp này không tiện nói, chỉ có thể yếu ớt nhìn đi chỗ khác.

Chúc Lạc Lạc không chịu nổi thì thầm một câu: “Anh… anh ơi, anh không cảm thấy cái đó có ảnh hưởng xấu đến cảnh quan, tầm nhìn bị giới hạn sao?”

Chúc Lạc Lạc nói là cái khuôn mặt đáng sợ vặn vẹo vẫn đang bò trên kính chắn gió. Bọn họ thật sự không có cách nào ngoảnh mặt làm ngơ, mà người đội trưởng nữ và anh bộ đội đặc chủng hình như… Hình như cũng thật là quá bình tĩnh?”

Đám bánh mì kẹp vốn tưởng rằng anh bộ đội đặc chủng như Âu Tuấn chắc sẽ hòa nhã với con gái một chút, ít nhất cũng sẽ không có thái độ như đối với La Chính.

Nhưng rất hiển nhiên, trong mắt Âu Tuấn sớm đã vạch đám người này thành một nhóm trẻ trâu, trẻ trâu thì không phân biệt nam nữ.

Thế nên, giọng nói của Âu Tuấn hơi âm trầm và lạnh lẽo, không hề nhẹ nhàng chút nào, lạnh nhạt nói: “Không. Nói thật thì, tôi thấy mấy người chướng mắt hơn.”

Mà Âu Tuấn còn nhàn nhạt nói một câu: “Nếu mấy người chê thứ này chướng mắt thì tôi dừng xe để mấy người xuống dọn dẹp sạch sẽ?”

Cả đám câm như hến. Không có ai dám trả lời anh.

Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh, cảnh tượng hết sức lúng túng.

Giản Linh tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cô không muốn mở mắt, cứ hễ mở mắt là lại có thể nhìn thấy rất nhiều thứ lộn xộn trong ranh giới chết này.

Hơn nữa, quả thật là… Cái thứ nằm trên kính chắn gió, thật sự rất có ảnh hưởng xấu đến cảnh quan chung.

Nhưng Âu Tuấn mặt không đổi sắc này, nghĩ thấy cũng đúng, với tố chất tâm lý của anh, chỉ cần anh đã chấp nhận, chỉ cần một cái thông suốt thì cái còn lại cũng sẽ thông qua.

Hơn nữa, bộ đội đặc chủng có tố chất chuyên nghiệp như anh, cho dù có lái xe ở trong sa mạc với tầm nhìn gần như bằng không, e rằng anh cũng không lo sợ.

Giản Linh nhìn thấy anh đi theo tuyến đường không khác so với lúc đến thì biết không cần phải lo lắng điều gì nữa, cô dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cứ lái thẳng cho đến cái biển hiệu đó, thì dường như bị bức trướng vô hình che chắn, dù lái thế nào cũng không lại gần được.

“Không đi qua được.”

Âu Tuấn nói, rồi đưa mắt nhìn Giản Linh.

Giản Linh nghe thấy anh nói thì mở mắt, vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Âu Tuấn đang nhìn ma nữ đang treo trên kính chắn gió.