Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 77




Chương 77

Lời vừa dứt, ánh mắt Âu Tuấn dừng một chút, lại suy nghĩ về câu nói lúc trước của cô ‘anh nên là người trong nhóm đặc biệt của tôi’ trực tiếp bị đổi thành ‘anh nên là người của tôi’.

Lại nghĩ đến câu này ‘hôm nay tôi phải đi ăn Âu Tuấn rồi’ anh đoán câu này cũng có tác dụng tương tự như câu trước.

Từ Mộ Hành cười rồi gật đầu: “Được rồi, liên lạc sau.”

Giản Linh vẫy tay với anh ta: “Hôm nay cảm ơn anh! Lần sau có cơ hội lại cùng anh và Âu Tuấn luyện tập!”

Nói xong, cô quay đầu, Từ Mộ Hành mơ hồ nghe được cô thấp giọng nói với Âu Tuấn: “Tôi muốn giữ lời với anh, sau khi huấn luyện xong sẽ trả ơn cho anh vì đã bế tôi nha, anh mời tôi ăn cái gì đó tốt đi? Nếu không tốt, tôi sẽ nói cho người ta biết.”

Âu Tuấn cười một chút: “Tôi sẽ ném cô xuống nếu cô còn như vậy.”

Giản Linh vẫn tiếp tục chơi xấu: “Đừng mà thiếu tá Âu, tại sao anh có thể nhẫn tâm với tôi như vậy chứ?”

Âu Tuấn: “Giản khỉ con!”

Giản Linh: “Có!”

Âu Tuấn: “Nghiêm túc đấy!”

Giản Linh: “Ha ha, nào có con khỉ nào nghiêm túc nói chuyện đâu?”

Âu Tuấn cảm thấy mình không nên nói chuyện với cô nhóc lưu manh này.

Từ Mộ Hành nhìn bóng dáng hai người rời đi, cảm xúc trong lòng có chút hỗn độn, thật ra anh ta vẫn luôn nhớ về Giản Linh.

Tính cách của Giản Linh rất dễ khiến cho đối phương ưa thích, những ngày huấn luyện buồn tẻ không chút thú vị của Từ Mộ Hành dường như được Giản Linh trong sáng đầy hoạt bát làm cho rung động.

Cho dù Từ Mộ Hành chưa lần nào tiếp xúc với Âu Tuấn nhưng chỉ sợ anh nhìn một cái là có thể nhìn ra tâm tình của anh ta.

Âu Tuấn vốn là người kiêu căng, lạnh lùng, khó gần. Cái gì cũng không thiếu, vì thế dường như chưa bao giờ để thứ gì vào mắt.

Tính cách ngạo mạn này của anh có lẽ là từ trong xương cốt, khiến người ta có cảm giác khí chất của anh không phải vì có gia thế ưu việt xuất chúng, mà là do bản thân anh quá ưu tú.

Được lớn lên trong doanh trại, tốt nghiệp trường quân đội, ban đầu anh vốn có một con đường đi dễ dàng, nhưng lại lựa chọn lối đi vất vả và đầy nguy hiểm kia, tính mạng luôn bị uy hiếp, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, nhưng anh cũng không vì thế mà sợ hãi rút lui.

Ở trong đội đặc chủng, Âu Tuấn chính là người trẻ tuổi nhất, vì vậy mọi người đều nói anh là vì gia thế ưu việt nên mới có thành tựu xuất sắc như vậy. Nhưng thật ra tất cả đều là do anh nỗ lực đạt được.

Người ưu tú vốn có sự kiêu ngạo, chẳng qua đây chỉ là một góc cạnh nào đó của Âu Tuấn mà thôi.

Tuy Nhạc Phong nói Âu Tuấn và Giản Linh hiện tại chỉ là bạn đồng hành, nhưng người ưu tú tiếp xúc với nhau lâu ngày sẽ vô hình sinh ra một loại từ trường khiến hai người thưởng thức lẫn nhau, sẽ khiến cho hai trái tim xích lại gần nhau hơn.

Những suy nghĩ này của Từ Mộ Hành đương nhiên Giản Linh không bao giờ biết được.

Cô ở phương diện nào đó lại vô cùng trì độn.

Khi xe chạy ra khỏi đội đặc cảnh, Âu Tuấn nắm tay lái, quay đầu hỏi cô: “Lúc trước vụ án mà cô cùng Từ Mộ Hành điều tra là gì? Bí mật sao?”

Giản Linh đang sống dở chết dở ngồi ở ghế phụ, nghe vậy lập tức gật đầu: “Vụ án mà bộ phận chúng tôi tiếp nhận và hành động tất cả đều phải được bảo mật.”

Âu Tuấn gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa, Giản Linh đảo mắt, cười nói: “Nhưng anh sẽ nhanh chóng là người trong bộ phận của tôi thôi, thật sự cũng không phải là không thể nói cho anh biết.”

Âu Tuấn nhếch mày, vẻ mặt kiêu căng tuấn tú, anh đề phòng chu đáo nói trước: “Nói trước đi, nếu cô muốn đề ra điều kiện gì đó mới bằng lòng nói cho tôi thì tôi không muốn biết nữa.”