Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 73




Chương 73

Bởi vì mưa to cho nên sau khi vượt qua chướng ngại vật, trông mọi người đều rất vật vã, cả người đầy bùn lầy được nước mưa cọ rửa, bộ đồ tác chiến màu đen đã trở nên dơ bẩn.

Phía sau căn cứ huấn luyện là một con sông, dòng nước không quá chảy xiết, độ sâu và chiều rộng của dòng sông đều rất thích hợp.

Nhưng bởi vì trời mưa nên trông dòng nước có vẻ chảy xiết hơn trước.

Làm huấn luyện viên, Từ Mộ Hành đương nhiên cũng phải tính đến yếu tố an toàn, vì thế anh ta đã chủ động xuống nước thử nghiệm, nhận thấy vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.

Vì thế mọi người xuống nước, bắt đầu bơi qua.

Bơi lội dưới dòng nước chảy vốn dĩ phải dùng nhiều sức hơn so với lúc bơi ở bể bơi, huống chi dòng nước chảy xiết, còn phải chịu trọng tải nặng.

Trong buổi huấn luyện vừa rồi, Âu Tuấn luôn là người đứng đầu.

Nhưng khi đang bơi, anh rõ ràng đang cố tình thả chậm tốc độ, duy trì khoảng cách tương đối gần với Giản Linh.

Cũng bởi vì khoảng cách gần đã khiến biểu tình Giản Linh biến hoá, anh có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.

Âu Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của Giản Linh thì tâm trạng ngày càng đi xuống.

Anh bơi tới bên cạnh cô: “Giản Linh, có chuyện gì vậy?”

Anh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng như vậy.

Giản Linh liếc nhìn những đội viên khác đã bơi đến bờ bên kia.

Cô cắn môi: “Trong nước có cái gì đó.”

Âu Tuấn nhăn mày: “Có phải chuyện xấu không?”

Giản Linh nói: “Ừm, ngày mưa không khí u ám, mà tôi lại ở chỗ này, tôi trời sinh thể chất tốt, tương đối dễ dàng nhìn thấy những thứ phiền toái.”

Nhưng vào lúc này.

“Má nó!”

Một âm thanh chửi rủa vang lên, ngay sau đó là một trận sặc sụa.

Trong số các đội viên trên mặt sông, có một người đang chới với dưới nước, hình như là bị chuột rút, nhưng lại dường như giống bị thứ gì đó kéo xuống.

Âu Tuấn biến sắc: “Là Nhạc Phong!”

Anh vừa định bơi tới hướng bên kia, nhưng đã bị Giản Linh kéo lại: “Anh đừng qua đó.”

Âu Tuấn ngoái đầu nhìn cô một cái, thấy biểu tình trên mặt cô không còn nghiêm trọng, mà thay vào đó chính là bình tĩnh đến lạ thường.

“Để tôi qua đó.”

Giản Linh nói.

Chỉ thấy cô chậm rãi nhắm mắt phải lại, sau đó mở to mắt trái nhìn về hướng của Nhạc Phong.

Rồi sau đó cô dùng sức cắn môi, máu từ vết cắn phun ra.

Bị máu của cô hấp dẫn, chỉ trong nháy mắt, một làn gió lạnh lẽo từ phía Nhạc Phong vụt tới chỗ Âu Tuấn và Giản Linh đang đứng.

Trong nháy mắt, cơn gió âm lạnh bổ nhào đến trước mặt bọn họ, đột nhiên Giản Linh giơ tay nhấn xuống, một tràn bọt nước quay cuồng, không giống như bị tay đè xuống khiến bắn lên bọt nước.

Giống như có một thứ gì đó bị đè xuống dưới nước, thứ này giãy giụa quay cuồng dữ dội.

Tiếng nước rất lớn, Âu Tuấn mơ hồ nghe được giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lẽo của Giản Linh, tiếng nước cũng dần được dập tắt.