Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 52






Ma nữ Hạ Ly cười ha ha hai tiếng: “Đội trưởng Giản! người đàn ông của cô đẹp trai quá! Tại sao khi xưa tôi còn sống lại không có người bạn trai đẹp trai như vậy chứ…”
“Đại khái có lẽ là do nhà cô không có mỏ.


Giản Linh không thèm đếm xỉa nói một câu, nhìn thân hình Hạ Ly bay về phía phòng tắm.

Giản Linh đứng dậy, nhanh nhẹn nhảy qua bàn trà, trong tay có chút linh lực, nhéo lỗ tai ma nữ Hạ Ly: “Cô đàng hoàng lại cho tôi! Tôi còn chưa được nhìn mà cô đã muốn chui vào nhìn rồi à?”
Hạ Ly kêu la oai oái, đột nhiên con ngươi lại biến mất.


“Đem mắt trở lại ngay cho tôi!”
Giản Linh nói.

Hạ Ly ấm ức đem mắt trở về, bắt đầu khóc lóc, tiếng khóc của cô ta vang lên làm đèn trong phòng bếp cứ lóe lên rồi lại tắt, vòi nước trong phòng bếp và trong nhà tắm đồng loại xả nước.

Cùng lúc đó, cả người Âu Tuấn cứng đờ đứng dưới vòi hoa sen, thân người hoàn mỹ không một mảnh vải, nước đọng trên người từ từ chảy xuống.

Sắc mặt Âu Tuấn tái nhợt nhìn đèn trong phòng tắm chớp nháy liên tục, còn có cả vòi hoa sen và vòi nước trên bồn rửa mặt rõ ràng không vặn mở mà tự chảy nước ào ào.

Trên người anh nổi lên một tầng da gà mỏng.

Vẻ mặt Âu Tuấn nghiêm trọng, khổ sở nhắm chặc chẽ hai mắt lại.

Ảo giác … tất cả đều là ảo giác hết.

Anh nhắm mắt chậm chạp mặc áo choàng tắm vào người, sau đó đôi chân run run xông ra khỏi phòng tắm.


Hai chữ Giản Linh đã tới bên miệng, nhưng Âu Tuấn há to miệng cũng không phát ra được âm thanh nào, bởi vì trong phòng khách còn có một màn diễn quỷ dị hơn.

Âu Tuấn đi suốt đêm không trở về.

Sáng hôm sau, Giản Linh tỉnh lại trên ghế sô pha, dụi mắt ngồi dậy, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi…”
Giản Linh lẩm bẩm một mình, nhíu mày, tay sờ sang bên cạnh, chạm phải một cây gậy.

Cây gậy gỗ cầm rất vừa tay, rất tiện dụng.

Đây là “thượng phương bảo kiếm”
ông cụ Âu cho cô, ngón tay Giản Linh nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy, ánh mắt dần mê mang, mắt nhắm mắt mở muốn ngủ tiếp.

Sáng sớm không có tin tức gì quấy rầy mộng đẹp thật là tốt, nhưng mà cũng không có sẵn bữa sáng để ăn.


Nói chung là Giản Linh vẫn có chút không vui.

Bởi vì cô đói.

Giản Linh ngồi bó gối trên sô pha một lúc, đến tận lúc cơn đói bụng thắng được sự lười biếng cô mới đứng dậy, chuẩn bị xuống nhà kiếm gì đó để ăn.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Hai mắt Giản Linh sáng lên, cô nhanh chóng nhận điện thoại, mở miệng nói: “Âu…”
Chữ Luật còn chưa được nói ra.

Bỗng nhiên nghe thấy giọng bà Dương Tâm Lan thân yêu nhà cô ở đầu dây bên kia: “Giản Linh, mới sáng sớm mà tâm trạng con tốt thế? Âu cái gì?”.