Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 112




Chương 112

Bọn họ kéo dài thanh âm nói: “Ồ, đoán xem?”

Nghe có vẻ bất thường.

Cả người Giản Linh đều bị một tiếng ‘ồ’ làm cho không ổn.

Cô không được tự nhiên gãi đầu, không định tiếp tục nói về chủ đề này, trong lòng âm thầm nghĩ chờ Âu Tuấn đến công quán rồi để Nick dùng tâm trí khống chế thử xem.

Nếu ngay cả Nick cũng không thể giải quyết được, đó cũng là khả năng độc đáo của Âu Tuấn. Đúng lúc đáp lại câu nói kia, anh nên là người của bộ phận đặc thù bọn cô.

“Khụ!”

Giản Linh ho nhẹ một tiếng, tức giận nhìn lướt qua đồng nghiệp một cái, sau đó mới nhìn về phía Âu Tuấn: “Đã quen rồi sao? Hay để tôi giới thiệu cho anh?”

Âu Tuấn làm cử chỉ mời cô giới thiệu.

Giản Linh liền giới thiệu mọi người cho anh nghe.

Lục Phi, Giang Dương Minh, Lệ Cẩm Hà, đây đều là thành viên của tổ hành động bộ phận đặc thù, đều là người được trời phú cho năng lực đặc biệt, về phần năng lực là cái gì tạm thời không biểu hiện, sau đó lại nói rõ ràng.

Tần Đường Hạ, tổng bộ bộ phận đặc thù thành phố Yên Ninh ngoại trừ Giản Linh ra là nữ duy nhất, thuộc tổ hậu cần, mặc dù không thường xuyên tham gia hành động, nhưng cũng là người tài năng đặc biệt trời phú.

Chu Viễn Thanh, tổ trưởng tổ truyền thông bộ phận đặc thù, hacker với kỹ thuật điêu luyện.

Âu Tuấn cùng bọn họ bắt tay từng cái một, dáng người anh cao lớn cứng rắn, hào quang rất mạnh, khiến cho quá trình bắt tay này giống như đang gặp gỡ vị lãnh đạo nào đó.

Giản Linh cũng giới thiệu với các đồng nghiệp, cô chỉ vào Âu Tuấn rồi nói: “Vị này là…”

Còn không đợi cô nói xong, mọi người đều bày ra bộ dạng ‘chúng tôi hiểu’ và liên tục gật đầu: “Biết rồi, biết rồi… Người nhà của đội trưởng Giản.”

Giản Linh: “…”

Cầu xin các người làm người đi!

Âu Tuấn nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Thủ tục xuất viện đã được hoàn tất. Không cần Giản Linh lên tiếng, đồng nghiệp đã tự giác ôm giỏ trái cây, coi như không thấy hành lý của cô.

Hành lý của Giản Linh cũng không nhiều, tổng cộng ở trong viện mấy ngày, cô đã sớm tuyệt vọng với băng đảng tấu hài này rồi.

Cho nên cô nhận mệnh xách cái túi hành lý không lớn kia lên.

Một cánh tay thon dài đưa ngang qua, nhận lấy túi xách trong tay cô.

Giản Linh ngước mắt nhìn Âu Tuấn, biểu tình của anh cũng không có gì thay đổi, động tác tự nhiên giống như đang làm một chuyện đương nhiên.

Âu Tuấn chỉ vào cờ hiệu ở phía sau: “Lôi Phong sống, cô đi cầm cờ của cô đi.”

Băng đảng tấu hài đi trước, trong cổ họng đều phát ra tiếng nhịn cười, ai không biết còn tưởng rằng một chuỗi thả bom liên hoàn.

Giản Linh trả lời: “Không cần đâu, thật nhàm chán.”