Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 104




Chương 104

Bởi vì Giản Linh nhớ lúc cục trưởng La đến đây thăm hỏi, sự khẩn thiết lạ thường đó, cùng với thái độ ba câu nói không hề xa lão thủ trưởng và thiếu tá Âu.

Chậc! Thơm lây rồi.

Lúc Âu Tuấn đến phòng bệnh, cái đám đồng liêu ở bộ đội đặc thù đã rời đi rồi, trước khi đi Lục Phi đã quét sạch hai thùng canh, còn những người khác thì đồng tâm hiệp lực diệt sạch hai giỏ trái cây.

Đến nỗi mà khi Âu Tuấn xách túi quần áo sạch sẽ đến nhìn thấy vỏ trái cây và giấy bìa khắp mặt đất, anh có một cảm giác như xuyên không vào bãi rác vậy.

“Đây là ma chết đói ghé thăm, hay là cô bị ma chết đói nhập vào người?”

Âu Tuấn hỏi.

Giản Linh nhìn anh: “Thiếu tá Âu, mức độ chấp nhận của anh cũng thật là hơi quá, một người chủ nghĩa duy vật, tại sao sau đã chấp nhận, sao có nhập vai như vậy? Cứ mở miệng ngậm miệng lại là quái lực loạn thần*…”

*Quái lực loạn thần – Khổng Tử không nói về (bốn điều này): quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.

“Còn có thể vui vẻ đùa cợt như vậy, có thể thấy là không bị ma nhập.”

Âu Tuấn đi đến, bỏ cái túi lên trên tủ: “Xem ra người trong bộ đội đặc thù đó của cô, cũng rất khó nuôi…”

Nói rồi, anh đến sờ đầu cô: “Khỉ con, cô thật là không dễ dàng gì.”

Giản Linh lắc đầu tránh khỏi cái tay đang làm loạn đầu cô của anh, ba hoa: “Ôi trời, còn không phải sao, đứng đầu một nhà, quả thật là không dễ dàng gì. Này, thiếu tá Âu, tôi muốn hỏi anh, có phải là ông cụ Âu nói gì với bộ trưởng của tôi không?”

Ánh mắt Âu Tuấn hơi ngừng lại, vẻ mặt không thay đổi, tầm mắt ngưng trệ sau một thời gian ngắn, anh không để tâm nói: “Có thể nói gì chứ? Cô đừng nghĩ nhiều.”

Giản Linh bắt được ánh mắt ngưng trệ của anh thì ngầm hiểu trong lòng, cô cười nói: “Đừng có làm chuyện tốt không để lại tên như vậy! Chắc chắn là sẽ anh đã nói gì với ông cụ Âu rồi, nên ông cụ Âu mới gây áp lực như vậy? Chuyện cục trưởng La, còn có chuyện của bộ trưởng…”

Âu Tuấn nheo mắt nhìn cô: “Chỉ cho phép cô làm Lôi Phong? Không cho tôi làm việc tốt không để lại tên?”

Giản Linh nghe thấy anh nói như vậy thì viết anh thừa nhận rồi, cô mỉm cười: “Cái cờ đó tặng anh được rồi. Vậy nói như vậy cũng xem tôi chó cậy thế… Xí!”

Cô nhận ra được lời này tự hạ mình thì vội vàng bỏ đi, đổi câu câu khác: “Tôi cũng xem như là cáo mượn oai hùm rồi sao?”

Mắt của Âu Tuấn nheo đến cong lên rồi: “Đừng đổi câu khác, chó cậy thế chủ không phải dùng tốt lắm sao, tôi không để ý đâu.”

“Tôi để ý!”

Giản Linh vội vàng nói.

Âu Tuấn lại sờ lên đầu cô, cứ giống như cứ cách mấy ngày là Giản Linh lại đến sờ Miêu Cafe vậy, Âu Tuấn xoa đầu cô cũng hình như bị nghiện vậy.

Âu Tuấn nói: “Cô đừng lo lắng, bộ trưởng không tìm đến cô đâu.”

Giản Linh nheo mắt, cô ngứa răng nhìn tay anh cứ xoay vòng vòng trên đầu cô, cô nghiến răng nói: “Bộ trưởng không tìm đến đầu tôi? Hợp với đầu tôi bị anh làm thanh tổ chim phải không? Anh tránh ra! Cất cái tay!”

Âu Tuấn cũng rất nghe lời, anh nhanh chóng cất cái tay, sau đó tao nhã ngồi bên giường, đôi mắt đẹp đẽ nhìn cổ tay của cô: “Thay thuốc rồi sao? Vết thương đã đỡ hơn chưa? Tôi xem xem.”