Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 101




Chương 101

Nick không đổi sắc mặt hoá thân thành con chim.

Giản Linh vẫn không bị lay động, cô khua tay: “Đi nhanh lên, đừng để bị lộ.”

Nick lườm cô một cái: “Chỉ thấy người mới cười… Nào thấy, người cũ khóc.”

Lần đầu tiên Giản Linh cảm thấy Nick ở trong bộ đội đặc thù cứ suốt ngày xem mấy bộ phim cổ trang trong nước là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Lúc Nick đi đến hành lang, vừa vặn đi ngang qua Âu Tuấn.

Âu Tuấn khẽ đảo mắt, anh liếc nhìn người đàn ông nước ngoài tướng mạo nổi bật giống như không nên xuất hiện ở đây này.

Mà người đàn ông này cũng khẽ đảo mắt nhìn anh, cũng không phải cái gì mà tinh tinh tương thích* giữa những người đàn ông đẹp trai.

*Tinh tinh tương tích: Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.

Âu Tuấn nhìn sang chỗ khác, anh đi vào phòng khám của Giản Linh.

Giản Linh vẫn nằm yên ở trên giường bệnh, tay phải kê ở sau đầu, băng gạc đã được quấn lại trên cổ tay, sắc mặt hơi nhợt nhạt và yếu ớt.

Linh khí tiêu hao trong ranh giới chết đối với cô mà nói quả thật là không thể xem nhẹ.

“Đã đỡ hơn chưa?”

Âu Tuấn đến bên giường ngồi xuống và hỏi.

Giản Linh mở mắt ra, cười với anh: “Không có chuyện gì lớn.”

“Ở viện đi.”

Âu Tuấn nói ba chữ ngắn gọn, rõ ràng.

Nhưng Giản Linh lại mở mắt to ra: “Chút vết thương này! Ở viện?”

Cô thiếu chút nữa là dơ tay đầu hàng, nhưng Âu Tuấn vẫn rất kiên trì: “Tôi đã cho người đi làm thủ tục nhập viện rồi.”

Giản Linh kinh hãi nói: “Anh Âu Tuấn, anh tha cho tôi đi!”

Cô tiếp tục thì thầm nói: “Bệnh viện có rất nhiều… Rất nhiều thứ dơ bẩn!”

Hiển nhiên là Âu Tuấn không nghĩ đến điều này, anh hơi ngơ ra, rồi đưa tay lên bóp trán: “Là tôi sơ suất rồi, nhưng mà ông nội rất kiên trì.”

“Ông nội?”

Giản Linh ngẩn người, móm mém nói: “Chuyện cỏn con như thế này, mà cũng làm phiền đến ông cụ Âu ư?”

Âu Tuấn nghe thấy cô nói thế thì nhíu mày, ánh mắt như có như không nhìn cổ tay của Giản Linh.

Đã chảy cả máu rồi, sao có thể gọi là chuyện nhỏ?

Anh vươn tay ra xoa đầu cô: “Ngoan ngoãn ở đây vài ngày đi.”

Lời này hình như hơi ít ỏi một chút, Âu Tuấn ngừng lại rồi sau đó bổ sung thêm: “Xem như là hưởng thụ đãi ngộ tai nạn lao động.”

Lúc này Giản Linh hoàn toàn không biết cái gọi là đãi ngộ tai nạn lao động cụ thể như thế nào.

Nhưng cô đã nhanh chóng hiểu ra.

Phòng bệnh đơn, đón nhận sự thăm hỏi của mọi người, giỏ hoa và giỏ trái cây, cờ thưởng đỏ chót viết ba chữ “Hoạt Lôi Phong”*. Còn có La Bảo Thắng đến xin lỗi và cảm ơn…