Hai bóng người một cao một thấp đi ở trên đường nhỏ, tiểu nam hài kể lại truyện lúc trước của Phó Tỉnh Hạo cho cô nghe, "em cùng Tiếu Tiếu...... Đều là bị bọn buôn người bắt cóc, lúc ấy em còn rất nhỏ, có rất nhiều sự việc đều không thể nhớ ra được, chỉ biết chính mình tên là Mặc Quân Dư. Tiếu Tiếu kỳ thật không phải là em gái ruột của em, thời điểm con bé bị bắt cóc mang đến đó còn chưa đến một tuổi a! Những người đó vốn là muốn đem Tiếu Tiếu bán, nhưng Tiếu Tiếu thân thể rất yếu ớt, thường xuyên sinh bệnh, căn bản không có người mua. Cho nên, sau lại bọn họ bắt em phải mang theo Tiếu Tiếu ở trên phố xin tiền......"
"Đại khái đại khái là giống như những lời người ta đồn đãi đi, thời điểm xin không được đúng chỉ tiêu bọn họ bảo hoặc không có đồng nào, bọn họ liền sẽ đánh bọn em, còn không cho bọn em cơm ăn...... Sau lại khi tới thành phố này, Tỉnh Hạo ca ca phát hiện chúng em, liền đem chúng em mang về nhà. Lúc ấy Tỉnh Hạo ca ca cùng những người đó một hồi đánh nhau, bị thương rất nghiêm trọng. Bất quá, ở Tỉnh Hạo ca ca uy hiếp muốn báo cho cảnh sát, bọn họ liền rời đi khỏi thành phố này. Sau lại, chúng em liền vẫn luôn đi theo Tỉnh Hạo ca ca......"
"Tỉnh Hạo ca ca thật sự thực rất tốt, thức sự vô cùng ưu tú nữa. Anh ấy vốn dĩ cũng là Giang Thành một trung học sinh, thành tích vẫn luôn thực đứng top. Cúp mà anh ấy giành được hiện tại còn đang đặt trong phòng hiệu trưởng của trường chị đó! Nếu không phải sau đó Phó bà bà lâm bệnh nặng cần rất nhiều tiền, anh ấy cũng sẽ không......"
"Chị ơi, chị nhất định phải tin tưởng em, Phó ca ca là một người tốt, đợi anh ấy lo cho bà bà xong nhật định sẽ đem tiền trả lại cho chị nha!"
Tiểu nam hài nghiêm túc mà nhìn cô.
Hàn Mộ Vi mỉm cười, ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc, "chị biết rồi."
"Yên tâm, chị không hề tức giận với Tỉnh Hạo ca ca của em đâu!"
Tiểu nam hài lúc này mới yên lòng, nhìn cô cười cười, "em phải về rồi, Tiếu Tiếu hiện tại hẳn là đã thức dậy rồi, nếu là tìm không thấy em, con bé sẽ sợ hãi."
"Ân."
Nhìn tiểu nam hài bay nhanh mà chạy đi, Hàn Mộ Vi trong lòng hơi ấm.
Hệ thống nhắc nhở: Mặc Quân Dư đối người tăng lên 5 điểm hảo cảm giá trị!
Tiểu bao tử thực cảm động: "Chủ nhân, mấy cái ngừoi này đều là người tốt! Chủ nhân nhất định phải theo chân bọn họ hảo hảo ở chung!! Họ cần giúo đỡ gì chúng ta nhất định phải giúp!"
"......"
Hừm!!Mi cũng không phải chỉ là đang nhìn vào giá trị hảo cảm thôi hay sao?
Hàn Mộ Vi có chút vô ngữ, rồi lại cảm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Ân, bọn họ xác thật rất đáng yêu!"
Mới vừa đi đến cửa tiểu khu, liền thấy được Mặc Dung Uyên.
Một đôi đồng tử thâm thúy đen như mực nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, Hàn Mộ Vi theo bản năng mà trốn rồi một chút, sau đó lại cảm thấy chính mình tại sao lại phải làm cái hành động ngốc như vậy, lại mặt vô biểu tình mà tiếp tục đi phía trước đi.
Mặc Dung Uyên sánh bước đi theo bên phía tay phải của cô, "Vết Thương chắc là đã khá hơn rất nhiều rồi phải không?"
"......" Hàn Mộ Vi không có trả lời.
Sau lần hắn đưa cô đi học đến bây giờ, đã được một tuần. Vị Mặc tiên sinh này hình như rất là bận rộn, đã lâu không gặp, tựa hồ hắn vừa mới đi đâu đó trở về.
Mỗi sáng lúc rời giường, cô luôn theo bản năng mà nhìn về phía sân nhà cách vách, lúc trước luôn một bóng người có gió mặc gió, có mưa mặc mưa đều sẽ xuất hiện ở trong sân đánh Thái Cực cho tới buổi sáng một hôm đều không có xuất hiện nữa, đây cũng là cô phán đoán hắn hay không trở về căn cứ chủ yếu.
Bất quá, cô suy nghĩ như thế làm cái gì? Hắn có trở về hay không tới...... Cùng chính mình có quan hệ cái gì?
"Một khi đã như vậy, vậy từ ngày mai bắt đầu đi!"
??
Cô sửng sốt một chút, dừng lại bước chân, nhìn về phía hắn, "Cái gì...... Ngày mai?"
Mặc Dung Uyên cười đến thực ôn nhu, "Từ ngày mai bắt đầu học thuật phòng thân, không phải là đã nói từ trước rồi sao?Sao em lại quên mất rồi?"
Ai.....Ai đã nói từ trước?! Cô từ khi nào đồng ý với hắn sẽ học cái thuật phòng thân gì đó chứ!!
Hàn Mộ Vi cắn môi dưới, rất muốn phản bác, lại không biết vì sao, nhìn hắn ôn nhu đến dạng thủy quang mắt đen, cô thế nhưng một chữ cũng nói không nên lời......
Nhưng mà ngày hôm sau cô liền hối hận.
- ------