Hàn Mộ Vi sửng sốt, "Không nghĩ?"
Cô bé đứng đối diện lắc lắc đầu, "Không phải, nó lành lại không được."
Tiểu nữ hài dáng vẻ bất quá cũng chỉ mới có 6 tuổi thế nhưng đã tiếp nhận được chuyện bản thân mình cả đời sau này thật sự sẽ mang theo một bên chân bị tàn tật. Hơn nữa lại còn dũng cảm đối diện với chuyện này như thế......
Hàn Mộ Vi trong lòng hơi ấm, nhìn cô bé chớp chớp mắt, "Chị có cái bí mật...... Chị là người từ ngoài hành tinh đến, nơi đó có một món đồ rất thần kỳ, có thể chữa khỏi Nhạc Nhạc đó. Nhạc Nhạc có đồng ý thử nghiệm qua một chút không?"
Tiểu nữ hài tựa hồ có chút không thể tưởng tượng, mở to hai mắt nhìn cô, "Chị gái...... Là người ngoài hành tinh?!"
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, "Đúng vậy, chuyện này coi như thành bí mật chỉ có giữ chị và Nhạc Nhạc thôi được không? Về sau mỗi ngày giữa trưa chị sẽ đến đây giúp em trị thươnh...... em không thể nói cho người khác biết, nếu không chị liền sẽ bị người xấu bắt đi đó!"
Hàn Mộ Vi trước nay không nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ nói ra những lời như thế này. Cô cũng không am hiểu cùng những lúc ở chung với bọn trẻ nên nói thế nào. Nói đúng ra, nàng không am hiểu về ở cạnh người khác sẽ như thế nào. Chính là khi nhìn thấy Vu Nhạc Nhạc đang ở trước mắt. Giọng điệu và biểu cảm của cô đều không tự chủ được mà trở nên mềm mại lên.
Tiểu nữ hài mở to đôi mắt tràn đầy tò mò cùng kích động, nặng nề mà gật gật đầu, "Dạ! Ai em cũng không nói ra!"
"Vậy bây giờ chị sẽ bắt đầu nha, có thể sẽ hơi đau một chút, Nhạc Nhạc có sợ không?"
Tiểu nữ hài lắc lắc đầu, "Dạ không sợ!"
Hàn Mộ Vi nhìn cô bé gật gật đầu, đem tay nhẹ nhàng mà đặt lên đầu gối của Vu Nhạc Nhcj, nhắm mắt lại, bắt đầu sử dụng trị liệu kỹ năng, đem tất cả các khớp xương bị thương chia lìa chậm rãi dần khôi phục lại trạng thái của nó......
Cả quá trình này chỉ vỏn vẹn có năm phút, Hàn Mộ Vi lại mồ hôi đầy đầu. Ngược lại không phải là do vấn đề về thể lực của cô, mà là bởi vì lần đầu tiên cô đem việc học tập ứng dụng trị liệu cho người khác thật sự nên bản thân có chút căng thẳng.
Tiểu nữ hài lại rất thả lỏng, rất tò mò mà nhìn cái người chị giá tự xưng là người ngoài hành tinh trước mặt này. Cô bé thật rất thích chị gái nàu, bởi vì khả năng giải số độc của chị gái rất lợi hại, cũng khônh hề giống như những người khác, bởi vì chân cô bé như thế mà cười nhạo cô bé hoặc là cảm thấy thương hại cho cô bé. Cũng bởi vì thế cô né thật thích người mợ nhỏ này của Mặc Quân Dư, bởi vậy cô bé đối với Hàn Mộ Vi không có chút nào hoài nghi, ngược lại mang theo ti các nàng ở cộng đồng hoàn thành cái gì bí mật kích động.
Thời điểm lúc đó khi cô né xảy ra tai nạn, cả người cũng còn thiếu chút nữa không cứu trở về được, cuối cùng chỉ là một chân không còn có thể đi đứng bình thường lại được, cha mẹ cô bé đã thực thỏa mãn.
Vu Nhạc Nhạc lúc ấy cũng bị kích độnh không nhỏ, bởi vì người bạn tốt học cùng trường với cô bé cũng bị chiếc xe đó đâm chết, liền ở trước mặt cô bé bị chết hoàn toàn thay đổi. Cha mẹ cô bạn kia so với cha mẹ của mình khóc đến càng thêm tê tâm liệt phế.
Cô bé tuổi còn nhỏ mà nhìn thấy một cảnh tượng này, luyến tiếc ái phụ mẫu của chính mình cũng cùng giống như cha mẹ của bạn mình. Bởi vậy vẫn luôn giả bộ làm ra dáng quan lạc quan rộng rãi, không quan tân đến ánh mắt của những người khác nhìn đến mình, nỗ lực làm lơ những sự cười nhạo của những người bạn học kia dành cho mình...... Chính là không muốn làm cho ba cô mẹ cô phải lo lắng đau buồn.
Sau đó ba ba và mẹ vẫn luôn vì chân của cô bé mà bôn ba đi tìm khắp mọi nơi. Mang cô đi khám qua vô số các bác sĩ, dùng rất nhiều phương pháp, thử dùng qua rất nhiều các loại thuốc khác nhai, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả......
Vu Nhạc Nhạc dần dần tiếp nhận rồi loại trạng thái này, cũng chậm rãi thích ứng.
Cô bé không hề có suy nghĩ đến chuyện có thể chữa khỏi được hay không, mà càng có đặt nhiều ở chuyện bản thân mình nên thế nào, khiến cho ba mẹ cô bé có thể càng vui vẻ hơn.
Hơi thở Hàn Mộ Vi khiến cô bé cảm giác thực thoải mái. Chị gái này tuy rằng không trò chuyện nhiều lắm, nhưng là ánh mắt của chị gái này nhìn mình, thực ôn nhu, khiến Vu Nhạc Nhạc có loại cảm giác gặp được đồng loại.
Cô bé bội phục Hàn Mộ Vi, tin tưởng lời Hàn Mộ Vi nói, cảm thụ được cảm giác ấm áp kia truyền đến vết thương ở chân, còn có giống như ma ma đâm kim vậy, lại có chút đau đớn không thoải mái cảm, nhưng vẫn chịu đựng......