Sắc của hắn hơi trầm xuống, Mặc Dung Uyên không nói gì. Chỉ là ở sau khi bà Trần đi khỏi rồi, nhìn Hàn Mộ Vi, phát hiện thấy cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, thở dài.
Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ mà!
Thở dài thanh, Mặc Dung Uyên đem suy nghĩ trong đầu ném sang một bên, đột nhiên gia tăng tốc độ chạy về phía trước.
"Tiểu Dư, chúng ta tới thi đấu! Chạy thắng chị Vi Vi!"
Hắn nhìn Mặc Quân Dư chớp chớp mắt, ánh mắt của Mặc Quân Dư sáng lên, nhìn thoáng qua Hàn Mộ Vi đang sững sờ tại chỗ, nghịch ngợm mà cười một chút, cất bước liền chạy theo về phía trước!
"Hai người......"
Hàn Mộ Vi có chút há hốc mồm, sao lại đột nhiên trở thành thi chạy rồi??
Nhưng mà, nhìn thấy hình ảnh một lớn một nhỏ đang chạy trước sau đang nhanh chóng chạy về phía trước ở trước mặt, cô vẫn là trừng lớn đôi mắt, theo bản năng mà liền bắt đầu đuổi theo!
Chân cô dù sao cũng dài hơn Mặc Quân Dư, hơn nữa lại còn thường xuyên tập chạy bộ, lập tức liền đuổi kịp được Mặc Quân Dư. Nhưng mà, đến lúc đuổi kịp được Mặc Quân Dư, tốc độ của cô liền tự động thả chậm xuống dưới.
Mặc Dung Uyên quay đầu nhìn lại, ý cười ở trong mắt càng đậm, cũng thả chậm bước chân. Chờ đến lúc sau khi hai người họ đuổi kịp mình, đột nhiên nắm lấy tay của Hàn Mộ Vi dắt cô chạy về phía trước, Mặc Quân Dư mở to đôi mắt, "Hai người các người...... Chậm chậm đợi con với!!"
Mặc Dung Uyên cười, "Không đợi, con tự mình đuổi theo đến mới được!"
Mặc Quân Dư có chút ủy khuất, thở phì phì mà nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Nhưng mà bước chân cũng không hề muốn dừng lại, cũng Mặc Dung Uyên và Hàn Mộ Vi trước sau cũng còn nằm ở trong phạm vi tầm mắt của cậu bé, cho nên cậu bé vẫn kiên trì chạy về phía trước. Đợi đến lúc rốt cuộc cũng đuổi kịp hai người họ, cũng đã chạy được một vòng.
Mặc Quân Dư thở hồng hộc mà dừng bước chân lại, lại Mặc Dung Uyên cắn răng, "Cữu cữu chờ đó! Một ngày nào đó, tốc độ của con so với người sẽ nhanh hơn!"
"Được, cữu cữu chờ đợi đến một ngày đó!" Mặc Dung Uyên cười tủm tỉm mà đáp lại.
Hàn Mộ Vi nhìn một màn này, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên......
Lưu thúc nhìn thấy cảm tượng ở phía xa xa, trong lòng có chút xúc động. Ba người đang ở trước mắt này, tại sao lại giống như một nhà ba người đến thế......
Cầm trong tay bữa sáng, Lưu thúc cười nhìn ba người họ vẫy vẫy tay: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia, Hàn tiểu thư...... Ăn sáng đi!"
Bữa sáng phong phú làm đủ nhân khẩu cho ba người vừa mới vận động xong. Hàn Mộ vi trước kia không thích việc nhận đồ của người khác, cho dù có là đồ ăn cũng như vậy. Sau khi đến sống một mình, những lão bà bà hàng xóm lớn tuổi thường hay mời cô đến nhà ăn cơm chung, cô cũng thường hay không thể từ chối được, nên chậm rãi cũng thành thói quen.
Cô cũng dần dần hiểu được thế nào lễ thượng vãng lai( 礼尚往来/lǐshàngwǎnglái/có qua có lại mới toại lòng nhau; bánh ít đi bánh qui lại) người ta mời cô ăn sáng, có khả năng buổi chiều cô sẽ xách một giỏ hoa quả mang sang để biếu tặng.
Cũng đúng là bởi vì như vậy,cuộc sống của Hàn Mộ Vi lúc mới đến đây cứ thế mà như cá gặp nước, khiến người ta không thể nhớ nổi lúc trước khi cô ở Hàn gia là như thế nào.
Mặc lão gia đã hồi kinh rồi, Mặc Quân Dư lại không muốn quay về. Dù sao trong khoảng thời gian này Mặc Dung Uyên cũng vẫn luôn ở Giang Thành để tinh dưỡng thương tích. Mặc lão gia đành phải cam chịu để cho Mặc Quân Dư ở lại ở bên cạnh của Mặc Dung Uyên. Chỉ là Mặc Dung Uyên trước sau vẫn luôn đối với Mặc lão gia từ sau lần rời khỏi nhà của Hàn Mộ Vi vẫn luôn rất chú ý. Nhưng lại không có hỏi bất cứ điều gì cả, đành phải nhờ Lưu thúc giúp đỡ để ý đến Mặc lão gia ở bên kia.
Đêm đã khuya, Mặc Dung Uyên ngồi ở thư phòng nhìn văn kiện ở trong tay, lại bất đầu ngây người ra.
"Rầm rầm......" Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm sét đánh xuống. Giây tiếp theo, mưa rào liền điên cuồng mà đánh vào cửa sổ.
Đột nhiên Mặc Quân Dư mặc một bộ quần áo ngủ nhỏ nhắn, tay ôm lấy cái gối, xuất hiện ở trước cửa thư phòng, trong đôi mắt có sự bất an mà nhìn hắn.
Cặp mắt sáng long lanh kia làm cho tâm của Mặc Dung Uyên trở nên mềm mại lên, buông văn kiện trong tay xuống, Mặc Dung Uyên bước đến ngồi xổm xuống ôm lấy cậu bé, "Đừng sợ, chỉ là sét đánh mà thôi......"