Loại này động tâm, có thể làm cô quên mất chuyện quá khứ. Có một loại ảo giác rằng bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau......
Hàn Mộ Vi cũng không biết, giờ phút này Mặc Dung Uyên cũng có ảo giác như vậy.
Ba người ở bên nhau cảm giác an tĩnh thoải mái như thế. Nếu không phải di động vang lên mà nói, hắn thật nguyện ý đời này cứ vẫn luôn như vậy đi qua.
Nhìn dãy số hiển thị ở trên màn hình, ánh mắt Mặc Dung Uyên hơi trầm xuống, đi đến ban công tiếp nhận điện thoại.
Hàn Mộ Vi chỉ từ cửa sổ nghe được thanh âm trầm thấp của hắn. Một lát sau, hắn trở lại thư phòng, nhìn cô, ánh mắt thật sâu: "Tôi có việc muốn đi ra ngoài một chút. Vi Vi, em có thể giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Dư một lát được hay không?"
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, nhìn hắn, trong lòng có chút lo lắng.
Cô biết hắn mỗi lần rời đi đều có chuyện quan trọng phải xử lý. Lần trước không từ mà biệt, sau khi trở về hắn liền bị thương ở chân. Hơn nữa từ trong lời Lưu thúc nói, cô biết, hắn một lần trước đó bị đe doạ đến tính mạng, ở trên giường bệnh nằm hơn một tháng mới có thể xuống giường......
Hắn là một người thiếu tướng, hắn chấp hành nhiệm vụ là cái gì cô cũng không rõ ràng. Nhưng cô lại biết, nhất định là nguy hiểm.
Rũ hàng mi xuống, Hàn Mộ Vi chần chờ nửa ngày. Đợi sau khi hắn cùng Tiểu Dư dặn dò xong, mới chậm rãi mở miệng: "...... Cẩn thận một chút."
Mặc Dung Uyên có chút kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười, trong đôi mắt đen loé lên sự ấm áp, "Yên tâm đi, không phải là chuyện gì nguy hiểm."
Hắn không phải cái loại người sẽ đi nói dối thiện ý. Nếu như nó, đó là xác định rõ.
Hàn Mộ Vi yên lòng, nhìn Mặc Dung Uyên xoay người rời đi. Từ cửa sổ nhìn lại, dưới lầu có hai chiếc xe thoạt nhìn không thể rời mặt đậu, có một người đàn ông gầy gầy đứng đợi. Nhìn thấy Mặc Dung Uyên đi ra, không biết nói với hắn chút cái gì, mới đi theo lên xe......
"Chị Vi Vi."
Hàn Mộ Vi cảm thấy góc áo của mình bị giật giật một chút. Cúi đầu nhìn lại, là Mặc Quân Dư nhìn cô mang theo vẻ mặt lo lắng.
Nhìn đôi mắt to cùng thân hình nho nhỏ của Mặc Quân Dư, Hàn Mộ Vi cảm giác thấy tim mình chậm rãi mềm mại ra.
"Cữu cữu là đi làm cái gì?"
Mặc Quân Dư có chút bất an. Đây là lần đầu tiên từ Mặc Dung Uyên rời đi khỏi bên cạnh cậu bé từ sau khi hai người gặp lại nhau. Khiến cậu bé nhớ tới chuyện mấy năm trước hắn đột nhiên lại bỏ đi. Lúc ấy Mặc Dung Uyên đi thật gấp, hoàn toàn chưa kịp nói lời tạm biết với cậu. Cậu lúc ấy còn nhỏ, cũng căn bản không biết Mặc Dung Uyên là vì công việc.
Mà lúc này đây, Mặc Dung Uyên đã dành thời gian trấn an cậu bé, nói cho cậu bé biết hắn rất nhanh liền sẽ trở về. Bảo cậu làm nam tử hán bé, bảo vệ tốt cho chị Mộ Vi. Chỉ là, đến lúc khi nhìn thấy Mặc Dung Uyên rời đi, cậu bé vẫn là có chút bất an.
May mắn lần này có Hàn Mộ Vi ở đây, cho nên Mặc Quân Dư cũng không có cảm thấy bị vứt bỏ.
Hàn Mộ Vi ngồi xổm xuống, cùng cậy bé nhìn thẳng, nhẹ nhàng cười, "Cữu cữu đi bắt người xấu đó. Đừng lo lắng, cữu cữu thực mau liền sẽ trở về!"
Nếu cô không có nhìn lầm nói, cái người nam cao cao gầy gầy kia ở sự kiện bọn buôn người trước đó từng xuất hiện qua. Tựa hồ không đơn thuần chỉ là cảnh sát, ngược lại như là một bộ đội đặc chủng gì đó.
Nhưng mà, lấy trạng thái thả lỏng của bọn họ mà xem, hiển nhiên lần này xác thật như là lời của Mặc Dung Uyên nói, cũng không phải là chuyện gì nguy hiểm cả.
Ánh mắt Mặc Quân Dư sáng lên, "người xấu giống Lưu Cường như vậy sao?"
Lưu Cường là đầu lĩnh của bọn buôn người lần trước bị bắt, cũng là người bắt Mặc Quân Dư hai lần.
Hàn Mộ Vi rũ hàng mi xuốnh, gật gật đầu, xoa xoa đầu cậu bé, nghiêm túc mà nói cho cậu biết: "Đúng!"
"Cữu cữu đi bắt những cái đó người xấu đi. Về sau, những đứa trẻ bị người xấu bắt đi sẽ ít đi rất nhiều a."