Tiểu Bao Tử vô cùng hạnh phúc mà kêu lên: "Chủ nhân!! Bạn nhỏ Măc Quân Dư thật là một đứa trẻ ngoan! Đề nghị chủ nhân về sau thường xuyên đọc sách cùng với cậu ấy!"
"......"
Hàn Mộ Vi nhìn Mặc Quân Dư, trong lòng càng thêm nhu hoà.
Hiểu được cảm kích người khác, đều là những người sẽ không bao giờ chủ động làm cho người khác bị tổn thương.
Mà người như vậy, là người mà cô bằng lòng tiếp xúc.
Một lát sau Mặc Dung Uyên, liền đón Tiểu Dư trở về nhà. Luac gần đi hắn riêng hỏi một chút: "Lần trước bị Hàn Mộ Vũ lấy đi vòng cổ, là đồ mẹ của em để lại cho em sao?"
"A?"
Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, hắn làm sao lại biết được việc này?
Còn không chưa suy nghĩ cẩn thận, cô liền gật gật đầu, "Đúng vậy."
Mặc Dung Uyên nói: "Có thể cho tôi mượn xem một chút không?"
Hàn Mộ Vi liền đem vìng cổ này đưa cho hắn mượn. Cái vìng cổ này sau khi được Lưu Băng Tinh trả lại cho Hàn Mộ Vi về sau, cô vẫn luôn tùy tay ném ở giá sách ô vuông. Cho dù là có ăn trộm tiến vào đây, nhìn thấy cô để nó tuỳ ý đến như vậy, nói không chừng cho rằng những viên kim cương đính lên đó đều toàn là giả nữa kìa.
Thật là một thứ đó xa xỉ, nhưng Mặc gia so với những thứ đồ sang quý đó đâu hề thiếu kém, vì sao gia gia để ý đến nó tới như thế?
Mặc Dung Uyên không suy nghĩ nữa, cẩn thận, cười một chút, đem vòng cổ trả trở về, dẫn Mặc Quân Dư đi rồi.
Hàn Mộ Vi nhìn cái vòng cổ kia, có chút không thể hiểu được.
Không nghĩ nhiều, đem vòng cổ bỏ ở phía dưới ngăn tủ của bàn trà, Hàn Mộ Vi thở dài.
Những thứ trang sức châu báu này đặt ở đay thật sự là rất phiền toái. Xem ra, cô vẫn là nên dành thời gian để đem những thứ đồ mà Vệ Như Yên để vào ngân hàng giữ.
Những đồ Vệ Như Yên để lại cho cô dần dần được cô mang đến cho các tổ chức từ thiện. Nhờ có sự trợ giúp của Tiểu Bao Tử, những tổ chức từ thiện mà cô đen đi quyên góp đều là những tổ chức có uy tín, thật sự là đang giúp đỡ cho những người khác.
Không muốn nghĩ đến những thứ khác, Hàn Mộ Vi lại một lần nữa trở lại trong thư phòng. Thu dọn những quyển sách mà Mặc Quân Dư đã đọc qua, còn có vừa nãy còn có mấy người ở phòng khách. Không biết vì sao lại bắt đầu có cảm giác cảm thấy trống trải.
Lắc đầu, Hàn Mộ Vi một lần nữa đem tâm tư thả vào trong việc học hành.
Cách kì thi đại học chỉ còn có hơn một tháng, cô phải nỗ lực đến cùng mới được!
Hàn Mộ Vi không nghĩ đến nhanh như vậy cô lại bắt đầu sử dụng kĩ năng trị liệu của mình, từ lúc cô trở lại đi học về sau.
Vết thương lần trước của cô đã lành lại khá nhiều, vết thương của Đoạn Thần Kiệt cũng đã sớm lành lại. Còn Quân Hào thì bị thương lại tương đối nặng, hiện tại còn ở nhà tĩnh dưỡng.
Nhìn Chu Quân Hào không xuất hiện, Hàn Mộ khe khẽ thở dài ra.
Lúc học tiết thể dục, Hàn Mộ Vi tập chạy bộ trên sân thể dục, đây là một loại phương thức có thể khiến đầu óc cô nhanh chóng bình tĩnh và thả lỏng. Ở lúc đang chạy bộ cô như giải phóng toàn bộ mọi thứ, giống như tất cả mọi chuyện đều không hề liên quan gì đến mình.
Đã tiếp cận thi đại học, không khí ở trong lớp khẩn trương đến lạ thường. Những thầy cô giáo dạy thể dục cũng có thể hiểu được, cơ bản không có đi học, những học sinh này đều sẽ ở trong phòng ôn tập và ôn tập, mà không hề đi qua ồn ào "Học tập quan trọng, thân thể khỏe mạnh cũng rất quan trọng" như trước, cũng không lôi kéo những bạn học sinh nữ ra ngoài vận động nữa.
Trên sân thể dục rất trống trải, trừ Hàn Mộ Vi đang ở đây ra, cũng chỉ có một lớp cao nhất (= lớp 10). Những dáng vẻ của những học sinh lớp 10 kia đều khá ngây ngô, một đám người trên mặt có nụ cười như ánh mặt trời. Các loại hoạt động thể thao đều có, có tốp năm tốp ba vây ở một chỗ thi nhau biểu diễn đùa giỡn......
Có vài người tựa hồ là vì chuẩn bị cho thi thể dục ở học kỳ tiếp theo, cũng ở trên đường băng chạy bộ, bạn học nữ bên cạnh Hàn Mộ Vi đã chạy được ba vòng sân.
Hàn Mộ Vi từ lúc bắt đầu liền đã chú ý đến cô nữ sinh cao cao gầy gầy này, tốc độ chạy của cô nữ sinh đặc biệt nhanh. Lúc Hàn Mộ Vi mới chạy xong được 2/3 vòng, thì cô nữ sinh này đã chạy xong được một vòng rồi.
Chạy bộ nhanh như vậy, vì sao lại còn lo lắng sẽ không đạt trong kỳ thi chạy bộ 800 mét chứ?