Hàn Mộ Vi không nói gì, dùng thực tế hành động biểu lộ lập trường của chính mình.
Vừa nãy khi đến đây dùng cơm, cô ngồi trên xe của Mặc gia đến. Bọn họ ngược lại có thể nói là Mặc lão gia muốn cùng Hàn Mộ Vi trò chuyện, hoặc là cái đứa nhỏ kia tên Mặc Quân Dư bán dính lấy Hàn Mộ Vi.
Nhưng hiện tại đều ăn xong rồi. Cả nhà bộ họ sẽ về Hàn gia, mà Hàn Mộ Vi còn trở về ở một mình, chắc chắn sẽ làm cho Mặc lão gia hiểu lầm. Hàn Tử Tư nghiêm túc mà nhìn Hàn Mộ Vi, trong mắt hàm chứa cười, giống như là một người cha hiện từ vậy.
Mặc Dung Uyên nhẹ nhàng cười, nói: "Buổi tối Tiểu Dư còn muốn đến tìm Mộ Vi để hỏi bài tập nữa! Để cô ấy ở bên hoa viên Dụ cảnh đó đi!"
Ngược lại hắn lại đối với Hàn Tử Tư không chút khách khí. Chỉ là, có Mặc lão ở đây, Mặc Dung Uyên không nghĩ đem những chuyện của Hàn gia làm đem ra hết mọi thứ.
Nụ cười tươi ở trên mặt của Hàn Tử Tư biến mất. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Hàn Mộ Vi, nội tâm đã sớm toát ra hỏa.
Ông ta hôm nay đối xử với cô còn chưa đủ tốt hay dao? Chủ động tới cửa đón cô, đối với cô vẻ mặt ôn hoà, gắp thức ăn cho cô...... Cho dù là Hàn Mộ Vũ cũng chưa từng có đãi ngộ như thế! Cô còn đang bất mãn cái gì?!
Hàn Tử Tư nghĩ như thế, tươi cười còn chưa đến đáy mắt. Lại cùng Mặc lão gia cùng Mặc Dung Uyên bọn họ nói chuyện một chút, lúc này mới lên xe rời đi.
Vừa lên xe, Hàn Tử Tư lập tức thu lại nụ cười ở trên mặt.
Lưu Băng Tinh tươi cười có chút cứng đờ nói: "Mặc gia thật đúng là rất coi trọng Vi Vi a......"
Bà ta đương nhiên sẽ không nói Hàn Mộ Vi nói bậy, bà càng thói quen dẫn đường khiến cho bản thân Hàn Tử Tư thêm chán ghét Hàn Mộ Vi!
Hàn Mộ Vũ ủy khuất nói: "Bọn họ đều không có nói với con một câu nào......"
Nghe vậy, Lưu Băng Tinh trong lòng càng thêm phẫn hận. Cũng không biết Hàn Mộ Vi này sao lại nhận được vận khí như thế. Tuỳ tiện cứu một người cứu cũng là Mặc gia. Vị Mặc thiếu tướng trước kia vẫn luôn ở tại nhà cách vách nhà mình suy nghĩ như thế nào nữa, lại đối với Hàn Mộ Vi giữ gìn như thế!
Người của Mặc gia cũng không phải là tùy tùy tiện tiện là có thể leo lên. Bao nhiêu người hao hết tâm tư cũng không thể theo chân bọn họ ăn một bữa cơm. Mà hiện tại bọn họ là làm được, nhưng người Mặc gia lại nhìn trúng cái thứ đáng chết Hàn Mộ Vi kia!
Lưu Băng Tinh nhìn đứa con gái của mình. Nếu người đó là Tiểu Vũ thì tốt rồi, nếu như Mặc gia coi trọn Tiểu Vũ......
Đôi mắt Lưu Băng Tinh phát ra tia lửa nóng bỏng.
Hiện tại còn không quen thuộc không quan hệ, không phải còn có cái Hàn Mộ Vi kia sao?! Bà ta vừa mới chính là chú ý tới, lấy bộ dạng chất phác ngờ nghệch của Hàn Mộ Vi kia, Mặc lão gia có thể coi trọng cô mới là lạ! Hiện tại đối tốt với cô, bất quá là bởi vì Hàn Mộ Vi cứu Mặc Quân Dư. Nội trong thời gian ngắn Mặc gia khẳng định sẽ cùng Hàn Mộ Vi gần gũi nhau hơn, nếu là Tiểu Vũ cũng cùng nhau mà nói......
Lưu Băng Tinh trong lòng bắt đầu tính kế lên.
Trên xe.
Mặc Quân Dư ăn uống no đủ, nằm ở trong lòng của Hàn Mộ Vi.
Cậu bé cũng không biết vì cái gì. Có lẽ là thời điểm bản thân mình bị mù tạm thời Hàn Mộ Vi là người mà cậu có thể ỷ lại. Cũng có lẽ là ngày đó thời điểm Hàn Mộ Vi ôm lấy cậu, cậu bé cảm giác được một cổ ấm áo mà xủa nay chưa từng có được. Thật giống như cả người cậu bé đang lười biếng mà đang nằm trên những tầng mây......
Như là mơ một giấc mộng, một giấc mộng thoải mái ấm áp. Khiến cho bóng đen trong dần an tâm thả lỏng mà hạ xuống. Hơn nữa sau khi tỉnh lại bản thân lại có thể nhìn lại được......
Cái này làm cho Mặc Quân Dư sinh ra một loại cảm giác, giống như ở bên cạnh Hàn Mộ Vi liền sẽ có cảm giác được an tâm.
Cho nên ngay sau khi đôi mắt khôi phục lại bình thường về sau. Cậu bé mới có thể so với việc bị bọn buôn người bắt đi lúc trước lại càng thêm ỷ lại vào Hàn Mộ Vi.
Mặc Quân Dư dù sao cũng còn nhỏ, hơn nữa lúc đó căn bản không biết đã xảy ra những chuyện gì. Chỉ là tiềm thức mà biết, cậu bé có thể khoẻ lại nhanh đến như thế, đều là nhờ có Hàn Mộ Vi.