Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 208: Chỉ là không nghĩ bại bởi nàng




Chu Quân Hào gian nan mà ăn xong bữa tối, dựa người trên giường bệnh nghỉ ngơi, lại nghe Chư Tư Viễn hỏi: "Cái cô bé Hàn Mộ Vi kia...... Chính là nhân vật chính của chương trình "Đương sự"?"

Chu Quân Hào có chút kinh ngạc, anh trai cậu ta bình thường không phải không quan tâm đến những thứ này sao. Nhưng mà nghĩ tới việc anh trai cậu ta chính là cảnh sát giải quyết chuyện cướp túi xách của Hàn Mộ Vi lúc trước, lại cảm thấy không có gì nhưng kinh ngạc.

Chu Quân Hào gật gật đầu nói:

"Đúng vậy, anh không biết, lúc đó khi sự kiện cướp túi xách bị đưa lên tin tức. Cậu ấy ở trên mạng bị người ta mắng chửi rất thê thảm. Trong trường học cũng có người hiểu lầm, còn bị hiệu trưởng tìm đến hỏi chuyện......"

Quan trọng chính là, người nhà của cô......

Chu Quân Hào nhớ tới vết thương trên mặt của Hàn Mộ Vi lúc đó. Trong lòng có chút buồn bực lên. Cậu ta cùng Chu Quân Viễn trước nay chưa từng có bí mật, nên trực tiếp đem việc này kể ra. Chu Tư Hào cảm thấy có chút không thể tưởng tượng ra được. Dù sao cậu ta từ nhỏ được lớn lên trong sự yêu thương của ba mẹ và anh trai.

"Anh, Anh nói xem trên đời này làm sao lại có người ba nào như thế?"

Chu Quân Viễn làm cảnh sát cũng đã nhìn thấy nhiều chuyện không thể tưởng tượng ra được rồi, cũng không có quá kinh ngạc, chỉ là nói: "Mỗi nhà đều có cái khó của nó, cũng may bản thân cô bé đã tự nỗ lực, sau này nhất định gặp sẽ tốt hơn so với lúc trước, khiến Hàn gia hối hận."

Chu Quân Hào tán đồng gật gật đầu.

"Đúng vậy, em thật sự chưa từng có gặp qua người nào nỗ lực giống như Hàn Mộ Vi. Hơn nữa cậu ấy còn rất có thiên phú......"

Về thành tích thì khá giống, cùng lắm chỉ là cậu ta khiêm nhường một chút. Hơn nữa,cậu ta vẫn luôn có hứng thú với những môn vận động hơn. Từ nhỏ đã tưởng tượng mình sẽ giống như anh trai, trở thành một người cảnh sát chính nghĩa, trừ gian diệt ác!

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta, trong mắt Chu Quân Viễn mỉm cười.

"Anh thật là nên cảm ơn bạn học Hàn.lại có thể gây ảnh hưởng đến đứa em trai không quan tâm đến việc học, bây giờ lại mỗi ngày đều học bài. Như thế nào, anh đây đã nói nhiều năm như thế đều không có tác dụng. Còn bạn học Hàn người ta không đến một tháng liền khiến em thay đổi!"

Chu Quân Hào có chút sắc mặt.

"Em chỉ là không muốn bị bại bởi một người nữ sinh mà thôi! Hơn nữa, thành tích đối với việc thi vào cảnh sát cũng có lợi rất nhiều. Còn có, nắm giữ nhiều kiến thức vật lí hoá học, cũng có lợi cho phá án mà phải không?"

Chu Quân Viễn trực tiếp liền cười.

"Đúng vậy, thật ghê gớm. Nhưng lời này cư nhiên có thể xuất ra từ trong miệng em trai anh ra! Là ai lúc trước nói cái gì lý luận tri thức không bằng thực tiễn, thành tích chỉ cần đạt tiêu chuẩn đủ tư cách thi vào cảnh sát là được?"

"......" Chu Quân Hào có chút chật vật mà xoay đầu, không để ý tới Chu Quân Viễn.

Chu Quân Viễn cười khẽ nhẹ, thu dọn đồ ở trên bàn, "Anh đi ra ngoài, em nên nghỉ ngơi đi."

Anh ta cũng là một trong những cảnh sát xử lí vụ việc. Tuy rằng người nhà cũng mình có bị thương, nhưng hoàn thành nhiệm vụ vẫn là việc cần thiết phải làm.

Đi đến hành lang thì chạm mặt với đồng nghiệp, thảo luận một chút với vụ án. Người đồng nghiệp có chút thổn thức, cũng có chút may mắn.

"Sự việc lần này nói ra thật rất khéo léo. Những đứa trẻ đó một nửa là ở Giang Thàng, còn có mấy mấy đứa ở thành phố lân cận. Bọn chúng vốn đã liên hệ trước với người mua...... May mắn là đã bị người khác phát hiện."

Một người đồng nghiệp khác cũng gật gù nói.

"Thật đúng là nên cảm ơn mấy học sinh của Giang Thành Nhất Trung. Nếu không phải các em ấy phát hiện, không biết lại có bao nhiêu gia đình vì lạc mất con cái mà đau đớn day dứt cả đời. Vừa nãy cha mẹ của bọn trẻ đã có chạy đến. Sau khi nghe nói là các em học sinh ở Giang Thành Nhất Trung cứu con mình, còn luôn nói muốn cảm ơn các em ấy...... Có điều mấy đứa nhỏ này vận khá cũng đủ tốt. Ở trong tay bọn buông người chuyện gì cũng dám làm ra được, đều chỉ là bị vết thương nhẹ...... Đúng rồi, Đầu Nhi, em trai của anh cũng thật có phong thái đó. Làm việc quyết đoán ra tay lưu loát. Là một hạt giống cảng sát tốt đó!"