Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 201: Đồng bệnh tương liên




Sau khi tìm thấy được Mặc Quân Dư và bắt sống được bọn buôn người kia.Mặc Dung Uyên rất nhanh đã biết được toàn bộ những chuyện mà Mặc Quân Dư đã trải qua trong thời gian này.

Khi biết được Tiểu Dư đứa trẻ mà hắn yêu thương giống như con ruột thế mà bị bọn buôn người này tùy ý buôn bán, đánh bán, thậm chí bị bức ép ở đi ăn xin ở đầu đường xó chợ, còn thường xuyên có nhiều lúc không có cơm để ăn, Mặc Dung Uyên quả thực hận đến mức không thể đem đám người đó đều giết đi hết!

Hắn rất nhanh cũng biết biết được cái người cứu Mặc Quân Dư tên là Phó Tỉnh Hạo, nghe nói lần này Phó Tỉnh Hạo cũng đến cứu bọn họ, nhưng lúc đó người đông, cậu ta không có cách nào, cuối cùng chỉ cứu được một cô bé bị bắt đến cùng với Mặc Quân Dư.

Khoảnh khắc nhận ra Mặc Quân Dư, cậu bé đang được Hàn Mộ Vi ôm vào trong người, tay Mặc Quân Dư chặt chẽ mà bắt lấy Hàn Mộ Vi, như thế nào cũng không chịu buông ra, ngay cả lúc đã đến bệnh viện rồi cũng như thế.

Cậu bé rõ ràng là hôn mê, nhưng tay lại cứ như thế không chịu buông ra, cũng may là cơ thể cậu bé chỉ tạm thời bị tuột huyết áp, bọn buôn người đó sau khi đem bọn trẻ bắt đến trên núi, hoàn toàn không có cho bọn trẻ ăn cái gì cả, xong khi truyền dịch xong là sẽ không có gì cả. Chỉ là, liều lượng thuốc ngủ cao đến như thế đối với một đứa nhỏ mà thì vẫn là quá nguy hiểm, còn cần phải ở lại trong bệnh viện quan sát.

Hàn Mộ Vi thoạt nhìn rất chật vật, thời điểm tìm thấy được cô, tim Mặc Dung Uyên đập trong nháy mắt đình trệ một giây. Quần áo ở trên người Hàn Mộ Vi đều là mắu, sắc mặt tái nhợt, gắt gao mà ôm chặt lấy đứa trẻ trong người, trực tiếp liền ngất xỉu.

Cũng may sau khi kiểm tra qua, mới phát hiện cô chỉ là bị thương một vài chỗ bên ngoài da, sở dĩ ngất xỉu là bởi vì thể lực đã đạt đến cực hạn rồi.

Vết thương do dao ở trên tay cùng với vết thương ở trên đùi cho bị đạn xược qua được khâu lại và xử lí xong xuôi hết, nhưng sau khi tác dụng của thuốc gây tê qua đi, vẫn là sẽ rất đau.

Nhưng Hàn Mộ Vi căn bản không cảm giác được đau.

Nghe xong Mặc Dung Uyên nói, Hàn Mộ Vi nhìn Mặc Quân Dư vẫn đang nắm chặt lấy tay cô, trong lòng có cổ cảm giác khác thường......

Đứa nhỏ này, cũng trải qua cuộc sống tương tự cô như thế......

Chỉ là, cô gặp được Tiểu Bao Từ, còn có thể một lần nữa bắt đầu lại một cuộc sống mới. Mà Mặc Quân Dư gặp Phó Tỉnh Hạo, Mặc Dung Uyên...... Nhưng mà ở thời điểm cậu bé đã buông xuống quên mọi thứ, bắt đầu một cuộc sống mới, bọn buôn người lại xuất hiện thêm một lần nữa, đem cậu bé kéo vào trong ác mộng quá khứ lại một lần nữa.

Mặc Quân Dư từ nhỏ bị Uý Kỳ đánh khi say rượu,nghe nói bảo mẫu ở Uý gia thấy cậu bé như thế mà Uý gia không ai quan tâm, nên cũng thường xuyên không cho cậu bé cơm ăn, lại còn thỉnh thoảng cũng đánh cậu bé để hả giận...... Sau đó lại bị bọn buôn người lừa bắt, lại lọt vào bọn buôn người đánh chửi......

Tim Hàn Mộ Vi run lên, ánh mắt nhìn Mặc Quân Dư trở nên càng thêm mềm mại hơn.

Cô nếu đã tỉnh, nên ra ngoài để cung cấp lời khai để cho cảnh sát làm việc.

Hàn Mộ Vi mới vừa động, Mặc thân thể Quân Dư đó lại run lên, Mặc Dung Uyên rũ mi xuông, vươn tay tới, cầm lấy tay của Mặc Quân Dư, ý bảo Hàn Mộ Vi chậm rãi dời đi tay.

Hàn Mộ Vi thật cẩn thận mà thu lại tay của bản thân, nhìn Mặc Dung Uyên gật gật đầu, lúc này mới rời đi phòng bệnh.

Tới văn phòng ở cuối hành lang rồi, Hàn Mộ Vi phát hiện Đoạn Thần Kiệt vừa mới ở đây cung cấp lời khai. Nhìn thấy Đoạn Thần Kiệt, Hàn Mộ Vi lúc này mới nghĩ tới Chu Quân Hào, sắc mặt biến đổi, "Chu Quân Hào đâu? Cậu ấy không có việc gì chứ?!"

Cô nhớ rõ, lúc đó Chu Quân Hào chính là bị một nhát dao đâm vào bụng!

Đoạn Thần Kiệt trên mặt dán băng, nhưng sau khi sống sót trải qua được một tai nạn nguy hiểm như thế, Đoạn Thần Kiệt lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống bình thường lại quý giá đến như thế, nhìn thấy Hàn Mộ Vi, Đoạn Thần Kiệt cười rất vui vẻ: "cậu ta không có chuyện gì, phẫu thuật rất thuận lợi. Yên tâm đi, không bị đâm trúng tim, cùng lắm chắc là phải ở trong bệnh viện để quan sát một thời gian dài."

Nghe được Chu Quân Hào không có việc gì, cô lúc này mới thả lỏng được.