Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 2: Cút cho ta đi ra ngoài!




Từ khi đó cô liền đã biết, cô ta thoạt nhìn là một thiếu nữ yếu đuối khiến người ta muốn bảo vệ, nhưng thật chất là muốn cướp đi hết thảy mọi thứ của cô.

Hàn Mộ Vi không nói gì, cũng không có xem vẻ mặt chột dạ của Quý An Thừa, lau sạch vết máu ở khóe miệng, chầm chậm mà đi ra khỏi bữa tiệc.

"Hàn Mộ Vi, mày tốt nhất đừng trở về!! Hàn gia không có loại con gái không biết xấu hổ như mày"

Phía sau, tiếng của Hàn Tử Tư còn tiếp tục.

Mất mặt xấu hổ?

Hàn Mộ Vi nhìn vào những người trong buổi tiệc, lạnh lùng mà gợi lên khóe miệng. Chỉ sợ mất mặt xấu hổ, không phải chỉ một mình cô!

Hàn Mộ Vi cũng không quay đầu lại mà rời đi, bên ngoài thời tiết đầu mùa đông thời tiết có chút lạnh, trên người nàng ăn mặc lễ phục đơn giản, nhịn không được rụt rụt cổ, tiếp tục rời đi dưới mưa

"Vi Vi......"

Giọng nói của Quý An Thừa từ sau người vang lên, mang theo phức tạp hối hận.

Hàn Mộ Vi không có quay đầu lại xem một cái, lập tức về phía trước đi.

"Anh ra đây làm cái gì? Ở tring tiệc trưởng thành của Tiểu Vũ cùng cô ta ở bên nhau?! Như thế nào, anh còn tưởng đi theo Hàn Mộ Vi đi?!"

Tuyết Mạn chị em tốt của Hàn Mộ Vũ ở phía sau lớn tiếng mỉa mai, Quý An Thừa bước chân liền như vậy ngừng lại.

Giây tiếp theo, phía sau vang lên dồn dập tiếng bước chân là Hàn Mộ Vũ bước tới, bắt lấy cánh tay Hàn Mộ Vi, "chị đừng đi...... Đã trễ thế này, chụ đi ra ngoài ngủ chỗ nào a......"

"Chị là em không tốt, em sớm nên nhìn ra An Thừa ca thích chính là chị...... Thực xin lỗi, em cùng An Thừa ca giải trừ hôn ước được không, hai người mới là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi......"

Hàn Mộ Vũ nói mang theo khóc nức nở, nhưng chỉ có Hàn Mộ Vi biết, móng tay cô ta dùng sức mà véo vào cánh tay thịt của cô khiến cô đau đến nói không ra lời.

Nghe được lời này, đôi mắt Quý An Thừa sáng ngời, vẻ mặt cảm kích mà nhìn Hàn Mộ Vũ.

Hàn Mộ Vũ cười lạnh một tiếng, đem miệng để sát vào cô lỗ tai, nói: "Cái kia đồ ngốc...... Còn tưởng rằng tao thật sự vì thành toàn các ngươi cùng anh ta giải trừ hôn ước đâu!Chị....chị nói, hắn có tốt không?"

Hàn Mộ Vi nhấp môi, trước sau không có trả lời.

Hàn Mộ Vũ kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, "Nga, tao đã quên, người câm...... Sao có thể có thể nói?"

Hàn Mộ Vi đương nhiên không phải người câm, cô chỉ là không thích nói chuyện mà thôi. Nhưng Hàn Mộ Vũ lại đem tin tức này truyền khắp toàn bộ tiểu khu cùng toàn bộ trường học...... Thực mau, mọi người liền đều tin chuyện này, cho rằng cô thật là người câm, bởi vì cô cũng không mở miệng nói chuyện.

Hàn Mộ Vi xoay người đã muốn đi, Hàn Mộ Vũ nhướng mày, đem cô trở về, thấp giọng nói: "Gấp như vậy làm gì...... Khách...... Còn chưa về mà!"

Cánh tay bị nắm đến sinh đau, Hàn Mộ Vi theo bản năng mà muốn thoát ra, nhưng ngay từ đầu bàn tay nắm chặt của Hàn Mộ Vũ lại đột nhiên giống không có sức lực, tay lập tức buông lỏng ra! Hàn Mộ Vi một cái ngây người, Hàn Mộ Vũ ngã xuống trên mặt đất ướt đẫm!

"Trời ạ...... Đại tiểu thư của Hàn gia...... Cũng thật ác độc!"

"Chính là Đoạt vị hôn phu của em gái mình còn chưa đủ, cư nhiên còn đẩy cô ấy......"

" Thật tội nghiệp cho Nhị tiểu thư Hàn gia cô ấy lương thiện như vậy, bên ngoài mưa lớn như vậy, còn đuổi theo chị gái mình...... Nếu tôi mà là nam nhân kia, tôi thế nào cũng phải xé nát cái mặt nạ của tiện nhân đó!"

Trước cửa cùng bên cửa sổ rất nhiều người vây xem và chỉ trỏ.

- ------