Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 188: Chơi xuân




Hàn Mộ Vi cũng không quan tâm đến cái hoạt động đó lắm, dù sao những hình thức hoạt đồng tập thể như thế này cô cũng chưa từng tham gia qua, hơn nữa tất cả mọi người đều sẽ không cưỡng ép cô tham gia.

Nhưng cô lại không có nghĩ tới, lần này lại không giống như thế.

Trước mắt Hàn Mộ Vi hiện tại có thể được xem như là nhân vật trung tâm ở trong lớp 2/3 của bọn họ, ngay cả người có thành tích rất tốt Đoạn Thần Kiệt cùng với người phụ trách về phần tổ chức các hoạt động cho lớp Tề Tư Mẫn cũng đều không có biện pháp nào để kêu cô đi tham dự cả, cô nói không muốn đi, các bạn học khác làm sao có thể không đáp ứng?

Bọn họ lần này đi đến Thiên Sơn một vùng ngoại ô của Giang Thành, Thiên Sơn có phong cảnh tuyệt đẹp, suối nước thanh triệt, rất nhiều người đều đi đến để dã ngoại,mở tiệc nướng BBQ, Hàn Mộ Vi vốn dĩ không hề muốn tham gia, nhưng lại bị Chu Quân Hào cùng với Tề Tư Mẫn hai người họ nửa dụ dỗ nửa uy hiếp mà lôi kéo đi.

Từ trên xe bus đi xuống, các nam sinh mạnh khoẻ thay phiên nhau khuân vác các dụng cụ nướng và những vật nặng, còn lại những nữ sinh mang những thứ nhẹ nhàng,đem theo thức ăn và một ít đồ ăn vặt đi qua, bắt đầu rửa đồ ăn rồi xâu thịt và rau củ lại vào xiên.

Hàn Mộ Vi vốn dĩ phụ trách việc rửa rau, nhưng có một bạn nam sinh bên kia không hiểu vì sao không đốt lửa lên được, Tiểu Bao Tử nói với cô một chút, Hàn Mộ Vi liền bình tĩnh mà đi qua, không đến ba phút liền đem lửa đốt lên thành công, làm cho những nam sinh ở xung quanh đều kinh ngạc.

Thiếu nữ ăn mặc bộ quần áo thể thao đơn giản mà xám đứng lên, mái tóc đen mượt được buộc lại gọn gàng nhẹ nhàng tung bay trước cơn gió, vài người nam sinh đều nhìn thẳng vào cô.

Hàn Mộ Vi cũng không có phát hiện ra, trong khoảng thời này, dinh dưỡng của cô rốt cuộc cũng ổn định được một ít, hơn nữa mỗi ngày kiên trì vận động, sớm đã không còn gầy yếu và nhợt nhạt như lúc trước nữa.

Hiện tại mái tóc cô vừa dài vừa bồng bềnh, làn da sạch sẽ mà tinh tế,tỉ mỉ, tuy rằng vẫn còn rất trắng, nhưng đã không còn là nhợt nhạt thiếu sức sống như đang bệnh giống lúc trước nữa, mà là làn da trắng trẻo khoẻ mạnh. Bởi vì do phải leo lên núi, hai má còn lộ ra tia hồng nhạt, đôi mắt đen sạch sẽ trong suốt lại còn sáng ngời, khiến cho người khác không thể rời mắt được......

Cô đã lột xác không còn là một Hàn Mộ Vi của lúc trước, chỉ là bản thân cô cũng không có hề phát hiện ra được.

Trong lớp có vài người bạn nam sinh đối với cô có hảo cảm, luôn cố mượn cách loại cơ hội để tiếp cận cô, nhưng Hàn Mộ Vi căn bản không có chú ý tới những người bạn nam sinh đó. Chính xác mà nói, ở trong mắt của Hàn Mộ Vi chỉ có học tập và học tập, căn bản không hề có mặt của những chuyện gì khác.

Chu Quân Hào bắt gặp ánh mắt của những nam sinh kia đang nhìn Hàn Mộ Vi, sắc mặt có chút khó coi, đảo tròn tròng mắt, rồi Chu Quân Hào đi đến Hàn Mộ Vi bên cạnh, "Hàn Mộ Vi, cậu lại đây, giúp bọn tôi làm cá tôm một chút đi."

Họ đa số đều là những đứa trẻ sống trong sự nuông chiều của các bậc cha mẹ mà lớn lên, đa số những học sinh này đều là không biết làm việc nhà, cho dù biết làm thì cũng chỉ là rửa rau,quét dọn v.v các công việc đơn giản khác, ở chỗ này căn bản là không có đất dụng võ.

Mà Hàn Mộ Vi lại không giống như thế, tất cả mọi người đều biết, cơm ba bữa của cô đều là tự thân mình làm, khả năng nấu ăn của cô so với tất cả mọi người có lẽ là tốt hơn, mà cách xử lí cá đa số mọi người lại đều không biết làm, nhưng Hàn Mộ Vi lại biết cách xử lí.

Cho nên Chu Quân Hào mới gọi Hàn Mộ Vi đi qua để giúp đỡ, cũng không có cái gì vấn đề.

Hàn Mộ Vi gật gật đầu, đứng lên.

Vì không để làm ô nhiễm bên chỗ khu vực rửa rau, bọn họ gọi Trạch Hà,Hạ Du, Tề Tư Mẫn những từ nhỏ giúp trong nhà làm có làm nông và làm các công việc khác, nấu ăn đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện bình thường, nên cũng gọi họ đi đến phụ giúp. Còn một người khác đi đến nữa......

Khiến cho Hàn Mộ Vi có chút ngạc nhiên, cư nhiên lại là Đoạn Thần Kiệt.

Đoạn Thần Kiệt gia cảnh của cậu ta tốt đến như thế, trong nhà có đến mấy người giúp việc nhà, cậu ta căn bản không cơ hội làm việc nhà, nói không chừng ngay cả rửa thức ăn cũng không hề biết? Cậu ta tới làm gì?

Chu Quân Hào trong đầu cũng có suy nghĩ giống như thế, trừng mắt nhìn cậu ta liếc mắt một cái, Chu Quân Hào có chút không kiên nhẫn mà nói: "Đoạn Thần Kiệt, cậu tới làm gì?"

Quét mắt nhìn dáng người Đoạn Thần Kiệt từ trên xuống dưới một chút, Chu Quân Hào khẽ cười một tiếng, "Như thế nào, cậu biết xử lí cá sao?"

"......" Cậu ta đương nhiên không có khả năng biết xử lí.

Sự trào phúng ở trong giọng nói của Chu Quân Hào thật sự đã quá rõ ràng, nếu là ngày xưa, Đoạn Thần Kiệt khẳng định đã trực tiếp bỏ đi mất rồi, đâu ở lại mà nhịn nhục tức giận? Nhưng lần này không giống như thế, Đoạn Thần Kiệt lại hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày.

- ------