Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 170: Hàn Mộ Vi một ngày




"Đúng vậy! Chủ nhân, nếu không phải em vẫn luôn luôn ở bên cạnh cùng với người, cũng sẽ có thể hiểu lầm là người nữa đó a......"

Hàn Mộ Vi trầm mặc xuống dưới.

Trên đời này thật sự có người lớn lên trông giống như cô nữa sao? Hơn nữa, cắt ghép cái video cô phản kháng Hàn Mộ Vũ cùng cái video cô gái kia làm một, làm cho người khác cảm thấy chính là cùng một người......

Rốt cuộc là ai, lại có mục đích gì đây?

Hàn Mộ Vi không nghĩ ra, Tiểu Bao Tử cũng không tìm thấy được đáp án, cuối cùng đành phải đem việc này tạm thời gác lại qua một bên, nghiêm túc nghe gieo quẻ tới.

Xong ăn xong bữa cơm trưa, Tiểu Bao Tử nói: "Chủ nhân, hôm nay tích lũy gia tăng thêm được 500 điểm giá trị hảo cảm rồi, có thể thăng cấp! Chủ nhân, khi thăng cấp có thể cần đến 48 giờ mới hoàn thành, trong khoảng thời gian này chính nghĩa giá trị sẽ không dùng được...... Chủ nhân, người cảm thấy có thể chứ? Hoặc là chờ đến cuối tuần rồi hả thăng cấp cũng được."

Hàn Mộ Vi lắc lắc đầu, "Không cần, ngươi thăng cấp đi!"

Hàn Mộ Vi biết ý nghĩ của Tiểu Bao Tử, nó là lo lắng hai ngày này cô có thể trong hai ngày thăng cấp lại gặp phải chuyện gì đó, cho nên mới nói để đến cuối tuần rồi tiến hành thăng cấp! Nhưng mà, cho dù Hàn Tử Tư bọn họ hiện tại tới tìm cô, cô cũng hoàn toàn không sợ hãi.

Tiểu Bao Tử gật gật đầu, "Đã biết. Chủ nhân, lần này thăng cấp sẽ không đau, người không cần lo lắng."

"Ân."

Sau khi Hàn Mộ Vi gật đầu đáp ứng, thanh âm của Tiểu Bao Tử liền bắt đầu biến mất.

Hàn Mộ Vi biết, nó hiện tại là bắt đầu thăng cấp.

Hai ngày tiếp theo đây, lại sẽ có chút cô đơn rồi.

Nếu là cô của lúc trước thì không hề sợ cô đơn, thậm chí thực hưởng thụ cô đơn, nhưng chậm rãi sau khi đã quen với sự nhắc nhở mỗi ngày của Tiểu Bao Tử, đối với sự an tĩnh như thế, lại bắt đầu có một chút không thích ứng được.

Sau khi làm xong hết bài tập ở trên lớp, Hàn Mộ Vi thu dọn cặp sách lại gọn gàng, ở dưới ánh nắng hoàng hôn bước ra khỏi trường.

Cô đưa mắt nhìn thẳng ở phía trước, nhìn thất có rác ở ven đường đều theo bản năng mà cúi xuống nhặt chúng đem bỏ vào thùng rác, ven đường có hai chú mèo hoang ở gần trường nhìn thấy cô vẫn luôn lẽo đẽo đi theo phía sau lưng cô, đôi chân liền dừng lại, sau đó vào trong một cửa hàng tiện lại mua một hộp cá đóng hộp, mở hộp ra, ngồi xổm trên mặt đất nhìn chúng nó ăn xong, rồi đem cái hộp đó phân loại rồi bỏ vào trong thùng rác, sau đó tìm một nơi rửa tay sạch sẽ.

Đằng trước có con diều của một cô bé bị vướng trên cây, cô bé đó đang đứng dưới cây khóc.

Hàn Mộ Vi có chút không thuần thục mà cố trèo lên trên cây, đem con diều bắt lấy xuống cho cô bé kia, cô bé vui vẻ nhận lấy khiểng chân hôn lên má Hàn Mộ Vi một cái như lời cảm ơn rồi chạy đi.

Hàn Mộ Vi đứng ở tại chỗ, vuốt khuôn mặt vẫn còn đang ngây ngốc của mình.

Cô cũng không có chú ý tới, phía sau vẫn luôn có người đi theo sau cô, trong tay có vẻ còn cầm theo thứ gì đó, ánh mắt nhìn cô mang theo tia kinh ngạc cùng vài phần ôn nhu......

Rất nhanh mà đến nơi hiện tại cô đang ở, người nọ vốn tưởng rằng Hàn Mộ Vi sẽ nhanh chóng đi vào trong, nào biết cô lại xoay người đi, rẽ trái rẽ phải, tới một cái chợ truyền thống gần đó, từ trong cặp sách lấy một cái túi bảo vệ môi trường ra ngoài, sau đó đi vào đi, một chút cũng không sợ dơ không ngại bẩn, thậm chí một người luôn không thích những nơi đông đúc người hình như hiện tại có vẻ cũng không cảm thấy sợ nơi nhiều người này, thuần thục mà tiến vào bên trong chợ đi đến quầy bán thức ăn, bắt đầu chọn mua.

Tốc độ mua đồ của cô rất mau lẹ, rất có quy luật. Tựa hồ đã sớm đã suy nghĩ trước nên mua món gì ở chỗ nào, liền dừng lại xem các chỗ khác có hay không.

Mua một cân xương sườn,nửa cân thịt heo, một cái mới mẻ cá, mấy bó rau xanh, còn có một tráu bí đao, sau đó đi tới mấy quầy bán trái cây, ở trong đó có một quầy nhỏ bán rất nhiều loại trái cây khác nhau,cô chọn mua bốn năm loại khác nhau, mỗi loại đều chỉ mau có bốn năm trái.

Sau đó, Hàn Mộ Vi liền tính toán rời đi.

Cô sở dĩ có thể mua đến nhanh như vậy, là bởi vì những sạp bán đồ này trước đó Tiểu Bao Tử đều đã khảo sát kĩ càng trước cho cô, chủ của mấy quầy này đa số đều bán hàng mới sạch sẽ tươi ngon nhất trong chợ này lại còn không có việc bán thiếu mất mấy cân cho người ta, tuy rằng không phải là tiện nghi nhất, nhưng cô càng chú trọng nhất đó chính là thực phẩm phải còn mới và phải sạch sẽ.

Đi ra khỏi chợ, Hàn Mộ Vi dừng bước chân lại, nhìn về phía một cái sạp nhỏ trong góc kia......

- ------