Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 5: 5: Ôi Mẹ Ơi Xuyên Rồi





Không thể nào, chuyện này sao có thể, Tuyết Lan khẽ run.

Không lẽ nào linh hồn cô lại xuyên vào chính kịch bản phim mình đóng phim hay sao.

Trên đời sao có chuyện phi lý như thế được.
"Không phải chứ kịch bản quỷ quái gì thế này?"
Ôi mẹ ơi cô xuyên rồi, nhưng mà cũng là xuyên sách mà sao nó lạ lắm, không có giống những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã đọc trước kia.

Huhuhu tiểu thuyết đúng là lừa người mà.
Cô xuyên sách cơ mà đây là tình huống gì đây chứ, vì sao cô lại có thể dùng chung một thân thể với Tư Lan.

Cô đã chết rồi, vậy phải là một hồn ma mới đúng, vậy bây giờ cô là một con ma đang nhập vào người ta à.
Mà người bị ma nhập sao Tư Lan vẫn còn sống sờ sờ như một người bình thường thế kia, cô còn chẳng điều khiển được thân thể này, làm ma như cô có tác dụng gì cơ chứ.


Chẳng phải trong các bộ tiểu thuyết xuyên sách xuyên không, nữ phụ chết rồi thì thân thể mới bị linh hồn khác xuyên vào không phải sao.

Hay là quá trình xuyên không bị lỗi, có cái hệ thống công lược nào không nhỉ.
"Này hệ thống ngươi có đó không, có phải máy chủ bị lỗi rồi hay không ra đây giải thích tí đi nào."
Nhưng mà đáp lại cô chỉ là một màn tĩnh lặng, Tuyết Lan bắt đầu ảo não.
"Không có ai, không có hệ thống vậy chẵng lẽ mình phải tự sinh tự diệt trong thế giới này à.

Ôi thần linh ơi có thể chỉ điểm cho con một chút không?"
Cái gì mà hệ thống gì gì đó toàn là tiểu thuyết lừa người, vẫn là nên tự thân vận động tự mình tìm cách thôi. Nhưng mà cho dù Tuyết Lan có hoang mang hay hoài nghi nhân sinh cỡ nào, thì tâm trạng của cô cũng chẳng ảnh hưởng được chính chủ Tư Lan.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta đang diễn xuất vô cùng nhập tâm.

Tuyết Lan thật cảm thán trong lòng, nếu không để cô gái này đi làm diễn viên đúng là quá lãng phí tài năng, diễn xuất cứ gọi là đỉnh của chóp.
Giọng Tư Lan có chút run, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, nhưng lại cố kìm nén.

Đôi tay không tự chủ mà run lên, cả người nhìn vừa yếu đuối lại đáng thương, khiến cho người khác nhìn thấy cũng không nỡ lớn tiếng.
Nhìn thấy cô gái này vẫn còn sợ hãi, Phạm Tuấn cũng giãn ra một chút, nhưng sự hoài nghi trong lòng anh không hề suy giảm.
"Nữa đêm cô đến phòng của Trần Bình làm gì?"
Không dưng một cô gái lại chạy tới phòng đàn ông lúc giữa đêm, anh không tin bọn họ không có gì đó.
Tư Lan âm thầm đánh giá người trước mặt, nhưng bên ngoài vẫn là một bộ dạng bị doạ đến kinh hãi kia
Nhìn phản ứng của anh ta, Tư Lan càng chắc chắn Phạm Tuấn chưa từng nghe đến danh cô.

Vậy anh ta không phải quan chức cấp cao của Nam Thành, cô cũng có chút em tâm hơn. 
"Tôi được tổng biên tập mời đến làm mẫu, đã đến giờ mà vẫn chưa thấy ông ấy cho người mang bộ ngọc trai đến.

Nên tôi mới tìm đến, thấy cửa phòng mở nên tôi mới đi vào."
 
Tuyết Lan bất giác nắm lấy tay phải đang run lên của chính mình.


Như thể nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa đập vào trong mắt lúc nãy.

Người này không hổ danh là gián điệp cấp cao, diễn xuất của cô ta còn hơn cả diễn viên đoạt giải Oscar.

Nhưng cô không nghĩ hành động của mình trong tiềm thức lại khiến thân thể của Tư Lan bất giác làm theo.
"Tư Lan cô diễn cũng thật có thần nha, nếu mà đi đóng phim có thể dành được giải ảnh hậu không chừng."
Tuyết Lan chỉ muốn tìm chuyện gì đó nói, để bản thân không có nghĩ đến cảnh tượng kia nữa, cho nên cô bắt đầu tự lẩm bẩm một mình đánh giá diễn xuất của Tư Lan.
Tư Lan không ngừng nghe thấy những câu nói kỳ quái từ đâu truyền đến, lại giống như đang ở trong đầu mình khiến đầu cô đau nhức.

Cô thật muốn đưa tay đập mạnh đầu mình một cái, nhưng cô không thể chỉ đành cắn răng áp chế cảm xúc này xuống.
Phạm Tuấn vẫn không dời mắt khỏi người phụ nữ đáng nghi này.
"Khi cô đến trong phòng có ai không?"
"Có."
Tư Lan rất nhanh liền trả lời không chút do dự, Phạm Tuấn nghiêm túc nhìn cô như thể đợi cô nói tiếp.

Tư Lan hít một hơi thật sâu, từng ngón tay siết chặt đến mức gân xanh cũng hằn lên.
"Là...!một bóng trắng bên cửa sổ."

Anh nhìn cô gái trước mặt, muốn xem rốt cuộc là cô ta là đang diễn hay đang nói thật.

Nhưng đối lại với ánh mắt sắc bén của anh, lại chỉ là một gương mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Không còn cách nào khác anh chỉ có thể dừng tra khẩu cung.

Xem ra hoa ngọc lan không còn ở đây nữa.

Một kẻ xuất thần nhập quỷ, đến đi không tiếng động. Chẳng lẽ nào cái bóng trắng lúc đó anh nhìn thấy chính là hắn ta.

Như vậy chứng tỏ Trần Bình biết hoa ngọc lan là ai, bằng không sao có thể mở cửa để hắn vào.

Nhưng Trần Bình đã làm gì để bị giết, một câu hỏi lớn được đặt ra trong đầu anh.

Nhưng mục đích hoa ngọc lan mạo hiểm giết Trần Bình ở một nơi dễ bị phát hiện như thế này là gì, Trần Bình có cái gì mà hắn cần hay sao?.